Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 21-01-2020] Trong tu luyện tôi đã nhận thức được rằng mọi suy nghĩ của tôi đều là cấu thành từ các dạng truy cầu, khao khát vật chất như kim tiền, danh vọng, và cảm xúc. Tôi muốn thứ này, tôi nghĩ cách để lấy thứ kia. Mọi ý nghĩ đều là tham lam. Tuy vậy, tâm tham lam này lại ẩn sâu và khó mà phát hiện được, bởi chúng đã bám rễ sâu trong tâm tôi.
Tôi nhận thấy điều đó khi hướng nội và đã xin Sư phụ nhiều thứ mỗi ngày. Tôi thật kinh ngạc khi nhìn thấy tâm này. Tôi đã xin Sư phụ giúp đỡ tôi mọi thứ, từ công việc cho đến gia đình, và cả trong tu luyện nữa. Ngay khi gặp vấn đề, tôi đều cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Phải chăng là tôi đang nhờ Sư Phụ tu giúp tôi? Nếu Sư phụ không giúp tôi, chẳng phải là tự tôi cầu ma quỷ đến sao? Việc này đã kéo dài nhiều năm qua. Tôi có treo bức chân dung của Sư phụ ở trên tường, và tôi tưởng rằng gia đình và bản thân tôi sẽ được bảo hộ khỏi ma quỷ. Tôi đã đối đãi việc truy cầu như là “tín Sư tín Pháp” vậy. Tâm tính tôi thật kém quá.
Bất Nhẫn
Tôi trân quý thời gian để tu luyện và cố gắng dành thời gian để làm ba việc, tôi trở nên mất kiên nhẫn khi làm việc nhà hoặc mỗi khi gặp vấn đề. Tôi nghĩ rằng mọi rắc rối đều là can nhiễu. Khi gặp những rắc rối nhỏ, tim tôi như thắt lại và tôi cảm thấy mất kiên nhẫn. Điều này thường dẫn đến cảm giác thù hận và cạnh tranh với người khác. Tôi không thể bình tĩnh lại. Tôi đã bị sự mất kiên nhẫn này tra tấn trong nhiều năm, sự vấp ngã trong tu luyện của tôi cũng vì nó mà xảy ra nhiều lần. Bây giờ tôi đã phát hiện ra rằng đằng sau sự thiếu kiên nhẫn này là tư tâm và vị kỷ. Tôi luôn cho rằng việc tôi đang làm là việc quan trọng nhất. Nhưng tôi không hiểu bản chất của tu luyện là đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn, mà lại đi ưu tiên các việc khác. Chỉ khi nào bạn biết nghĩ cho người khác thì bạn mới là người tu luyện. Nếu bạn nghĩ cho người khác, thì tâm của bạn mới rộng mở và mọi thù ghét sẽ tan biến. Tâm của bạn sẽ tràn đầy Thiện và Nhẫn. Bạn sẽ cảm thấy hòa ái, mọi thứ sẽ thông suốt, và việc mất kiên nhẫn sẽ biến mất. Tôi đã nhận ra đấy chính là trạng thái thực sự của tu luyện.
Thấy vui vì người khác phải chịu khổ
Mọi người đều biết rằng vui trên nỗi khổ của người khác là ác. Bởi nó sinh ra từ tâm tật đố. Tôi đã có trải nghiệm về việc này, và tôi không thích điều này chút nào. Trong tu luyện, tôi thấy mình cũng có tâm này, và tôi thực sự muốn trừ bỏ nó, nhưng thật khó khăn. Đôi lúc tôi cảm thấy không thể khống chế được nó. Giờ thì tôi nhận ra là do tôi luôn coi nó như một ý nghĩ tồi tệ của chính mình và muốn trừ bỏ nó. Thực ra ý nghĩ đó không phải là của tôi, vì vậy nó không thể bị tôi khống chế được. Tôi đã sốc khi nhận ra ý nghĩ đó là biểu hiện của ma quỷ. Tôi đã khóc khi nhận ra nó. Rồi tôi thấy con quỷ đó và nó đang sợ. Nó không phải là tôi. Nó dựa vào một sinh mệnh khác, một sinh mệnh ma quỷ với tâm đố kỵ. Khi tôi nhận ra, thì sinh mệnh đó sợ hãi vì nó biết rằng nó sẽ bị tiêu trừ. Tôi phơi bày nó ra ở đây và tôi sẽ phát chính niệm tiêu trừ nó mỗi ngày cho đến khi nó bị diệt hoàn toàn.
Tiêu trừ các tà linh ác đảng
Tôi tưởng rằng khi tôi thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tôi sẽ thoát khỏi tà linh ác đảng. Tôi còn không đọc Cửu Bình nữa. Trong những năm gần đây, tôi đã gửi các bài chia sẻ thể ngộ của mình lên trang web Minh Huệ, nhưng chưa lần nào bài của tôi được đăng. Tôi đã vô cùng thất vọng. Tôi nghĩ rằng: “Tôi có khả năng viết và tôi đã tu luyện lâu như thế. Tại sao bài của tôi vẫn không được đăng?” Tôi đã giúp các đồng tu viết các bài chia sẻ, nhưng bài của họ cũng không được đăng. Tôi tưởng rằng bài của các đồng tu là rất chấn động rồi, vậy thì tại sao tôi không làm tốt được việc viết chúng ra chứ?
Tôi đã đọc nhiều bài chia sẻ trong nhiều năm qua, và từng bị chấn động đến bật khóc. Ngôn từ đơn giản thể hiện ra tính nhẫn nại và kiên định trong tu luyện của các đệ tử Đại Pháp, và đó là nguyên nhân bài viết chạm đến được trái tim đọc giả.
Tôi dần nhận ra sự khác biệt giữa các bài viết của họ và của tôi, sự khác biệt đó là từ việc thực tu.
Tôi đã tu luyện trong 20 năm qua, và tôi tưởng rằng mình từ bi, nhưng mọi người không cảm thấy vậy. Tôi đã bật khóc khi nhận ra điều này. Tôi bình tĩnh hướng nội và nhận thấy mình bị ảnh hưởng sâu sắc bởi sự giáo dục tà ác của Đảng cộng sản. Tôi vô thức tạo ra những thói quen, mà từ khi còn bé, đã chịu sự tẩy não của Đảng. Tôi cứ tưởng mình thiện lương và có nền tảng truyền thống tốt đẹp, cho nên tôi còn không đọc cửu bình. Thực ra, tôi còn xa mới đạt được tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Từ ý nghĩ, đến lời nói và hành vi của bản thân, tôi nhận thấy mình có rất nhiều nhân tố gian dối, độc ác và tranh đấu của văn hóa Đảng. Tôi muốn phơi bày các nhân tố này bên dưới. Nhất định tôi sẽ tiêu hủy chúng bằng chính niệm.
Gian dối: Những gì tôi nói thường không như những gì tôi nghĩ. Tôi muốn giao tiếp với mọi người một cách chân thật, nhưng tôi thường lo sợ họ mất lòng nên cố bảo vệ bản thân mình.
Tôi hay nói mà không giữ lời. Có lần, tôi giảng chân tướng cho mọi người tại trạm xe buýt. Một người đã hỏi tôi đang chờ chuyến xe buýt nào. Tôi chỉ trả lời đại khái. Rồi liền sau khi trả lời thì xe buýt đó đến. Tôi đành phải lên chiếc xe buýt đó, bởi do tôi đã nói vậy. Rồi tôi phải xuống xe cách đó hai trạm. Khi tôi đang nói chuyện với một nhóm người, tôi thường nói những điều thuận theo những lời dối trá của họ mà quên rằng mình là người tu luyện.
Độc ác: Tôi có tâm tật đố và thường xem thường người khác. Tôi cũng luôn muốn điều khiển người khác. Khi cảm thấy tức giận, tôi sẽ dùng giọng nói đanh lại để trách cứ họ, điều này chẳng phải biểu hiện bản chất của ma quỷ hay sao? Tôi phàn nàn về mọi người khi thấy cách làm của họ không phù hợp với tôi.
Tranh đấu: Tôi thường cắt lời và có xu hướng tranh cãi với người khác. Tôi luôn muốn thắng trong mọi tình huống. Tôi nghĩ rằng mọi người nên lắng nghe tôi, bởi tôi luôn làm tốt nọi việc, và tôi luôn đúng. Tôi không muốn nhận sai và cũng từ chối xin lỗi ai đó. Trong tu luyện, tôi còn dùng tâm tranh đấu để tiêu trừ các chấp trước. Tôi ghét bản thân mỗi khi tôi làm không tốt hoặc khi không có chính niệm mạnh mẽ. Sự thù ghét đó là biểu hiện của quan niệm con người.
Tôi cũng mắc sai lầm do các nhân tố văn hóa Đảng tiêm nhiễm vào tôi. Khi tôi cố thuyết phục người khác thoái Đảng, để họ chấp nhận lời tôi nói, tôi thường nói với họ rằng mình từng là đảng viên, và đại loại như: “Anh và tôi từng gia nhập đảng vì chúng ta là công nhân gương mẫu”. Đôi khi tôi nói những lời đó như thể là trở thành đảng viên là một điều vinh dự – tôi là đảng viên vì tôi xuất sắc, và lý do tôi thoái Đảng là vì nó bức hại Pháp Luân Công, và tôi không muốn chết theo nó.
Dường như tôi cho rằng Đảng đã từng rất tốt trước đó, nhưng sau này mới trở nên tồi tệ vậy. Tôi còn nói với họ rằng: “Ngay cả khi một người tốt giết ai đó, thì anh ta cũng phải chịu tội”. Câu này cho thấy tiềm thức của tôi nghĩ rằng Đảng là tốt. Tôi đã bị tà linh ác Đảng lừa dối và không nhận thấy rằng bản chất tà Đảng là một con quỷ và cựu thế lực đã dùng nó để hủy hoại nhân loại. Tôi liên tục nói rằng tôi đã từng gia nhập Đảng thì chính là cấp thêm năng lượng cho con tà linh đó, và tạo cơ hội cho chúng tồn tại trong trường không gian của tôi. Tôi phải hoàn toàn trừ bỏ những ý nghĩ này.
Không làm theo cảm xúc
Người thường làm gì thì đều theo cảm xúc của họ. Mọi cảm xúc họ trải qua, cho dù vui mừng hay cay đắng, đều xuất phát từ các chấp trước của danh lợi tình và cảm xúc.
Thật khó để trừ bỏ những chấp trước này khi bạn thuận theo cảm xúc. Trên bề mặt, dường như bạn có thể trừ bỏ được chấp trước, nhưng thực ra bạn sẽ không vượt qua được khi khảo nghiệm thực sự đến. Chỉ khi nào bạn lý trí hiểu ra nguyên do vì sao bạn cần trừ bỏ các chấp trước đó và quyết tâm loại bỏ chúng, thì lúc đó bạn mới có thể trừ bỏ chúng được.
Tôi nhận ra rằng một người tu luyện thì không được để bản thân buông xuôi theo cảm xúc, và tâm người tu luyện càng phải bất động. Người tu luyện không nên nuôi dưỡng ý nghĩ về ham thích hoặc không thích thứ gì đó. Chúng ta không nên chấp trước vào điều gì hết. Chúng ta không truy cầu hoặc lảng tránh điều gì ở không gian này. Chúng ta chỉ cần thuận theo tự nhiên. Để tâm bị lèo lái bởi cảm xúc sẽ khiến chúng ta hình thành các quan niệm người thường và làm gia tăng các chấp trước.
Việc tu luyện của chúng ta có quan hệ đến sự đắc cứu của chúng sinh
Tôi đã thấy cảnh tượng kinh hoàng của chúng sinh bị đào thải. Mọi người trong trang phục cổ đại đang xếp hàng và khóc. Phía trước là phụ nữ và trẻ nhỏ, những người cao tuổi đứng ở giữa. Các hàng quá dài nên không thể thấy hết được. Cả nhóm đang đi đến một con sông. Sau khi dừng lại một chút, họ bắt đầu tiến vào con sông, và rồi biến mất trong làn nước. Không ai ép buộc họ cả, nhưng họ không dừng lại. Tất cả họ đều đang khóc. Tôi nghe giọng một người nam nói rằng: “Bởi cô ấy không tu luyện tốt, nên các chúng sinh của cô ấy đã bị hủy”. Lúc đó, tâm tôi đau đớn. Tôi khóc và tỉnh ngủ.
Tôi đã thấy cảnh đó từ nhiều năm trước. Nó cho tôi hiểu ra việc tu luyện của tôi có liên đới đến nhiều sinh mệnh. Tôi sẽ phản bội họ nếu tôi không tu luyện tốt, và họ sẽ phải đối mặt với việc bị hủy diệt.
Ai đang tu luyện?
Từ rất lâu, tôi thường tự trách bản thân vì không làm các việc được tốt. Tôi hay tự gọi tên mình và tự trách mắng gay gắt: “Tại sao cô không làm tốt? Cô đáng lẽ phải như vầy như vầy”. Những năm gần đây, tôi nhận thấy nó không phù hợp nữa, bởi nó giống như một người khác đang tu luyện cho tôi vậy. Khi tôi nói với bản thân, tại sao tôi lại gọi mình là “Cô”? Ai trên đời này gọi tôi là “Cô”? Tôi nhận ra ý nghĩ đó làm tôi không thấy được bản ngã của chính mình. Nó đã lừa tôi trong nhiều năm rồi.
Tôi nhớ Sư phụ đã giảng chúng ta rằng tu luyện là tu cho bản thân mình và Pháp lý:
“Ai luyện công thì đắc công” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)
Những từ này nghe đơn giản, nhưng ý nghĩa thì rất sâu xa. Làm cách nào có thể tu luyện nếu chúng ta không thể thấy bản thân mình? Tôi giờ có thể nhận thấy rằng phó nguyên thần là thực sự tồn tại đồng thời với tôi trong một thân thể.
Sư phụ giảng:
“cựu thế lực đối với tất cả các đệ tử Đại Pháp đều có an bài một bộ những thứ của chúng; nếu đệ tử Đại Pháp không chiểu theo yêu cầu của Sư phụ mà hành xử, thì nhất định đang thực thi chiểu theo an bài của cựu thế lực”. (Thanh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
“Trước đây vô luận là pháp tu nào thì cũng là tu phó nguyên thần”. (Giảng Pháp tại Manhattan [2006], Giảng Pháp tại các nơi X)
Trí huệ của cựu thế lực đã bị tiêu trừ. Chúng ta đã học từ Pháp rằng Sư phụ muốn cứu là chủ nguyên thần của chúng ta. Sư phụ luôn lặp lại rằng chúng ta cần hướng nội và tu luyện chính bản thân mình.
Để khích lệ bản thân, tôi nghĩ rằng: “Chủ nguyên thần của tôi làm chủ suy nghĩ và thân thể tôi. Tôi nên làm tốt và tuân theo những gì Sư phụ dạy”. Tôi thường gia trì các suy nghĩ này khi đọc Pháp, phát chính niệm, và luyện các bài công pháp. Tôi dần nhận ra bản thân mình. Tôi đã bắt đầu tu luyện chính bản thân tôi và dần thấy những biến đổi trong việc tu luyện của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/21/399223.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/24/183758.html
Đăng ngày 19-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.