Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-01-2020] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp được sinh ra vào những năm 1990. Tôi bắt đầu tu luyện cùng cha mẹ mình khi mới được bảy tuổi. Tôi đã theo các đồng tu cao tuổi hơn đến các lớp học Pháp và nói chuyện với mọi người về môn tu luyện này. Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, một môn tu luyện có thể chỉ dẫn các học viên phản bổn quy chân. Tuy vậy, tôi đã không thực sự tu luyện tinh tấn.

Khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, cha mẹ tôi đã lên Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã bị bức hại và bị bắt giữ phi pháp trong các trại lao động. Tôi đã mất môi trường tu luyện khi vào tiểu học. Tôi biết Đại Pháp bị bức hại và rằng tôi cần phải giảng thanh chân tướng để mọi người biết cuộc bức hại là sai. Nhưng thời gian trôi qua, tôi dần xa rời Pháp và trở thành một người thường.

Năm 2006, trong lúc đang làm bài kiểm tra ngoại ngữ, tôi đã viết một bài luận văn để thỉnh nguyện công lý cho Đại Pháp. Sau khi có kết quả tôi phát hiện mình bị đánh rớt. Kết quả là tôi không thể vào học trung học. Tôi đã ra khỏi thành phố để làm các việc lặt vặt. Tôi mang băng tiếng các bài giảng của Sư phụ và nhạc luyện công theo mình, nhưng tôi không thực sự có gì khác biệt với những người thường đang cố gắng cư xử tốt.

Có rất nhiều học viên Đại Pháp trẻ giống như tôi cũng có những trải nghiệm tương tự trong suốt những năm bị bức hại. Tôi biết khoảng 20 học viên trẻ trước đây giờ đã gần 30 tuổi. Khi còn nhỏ họ tu luyện cùng với cha mẹ họ, nhưng bây giờ họ đã lạc lối trong người thường.

Năm 2012, khi tôi trở về nhà từ một thành phố khác, cha mẹ tôi đã nói cho tôi nghe về trách nhiệm và sứ mệnh lịch sử mà các học viên Đại Pháp phải gánh vác. Gần đây tôi đã không thực sự tinh tấn học Pháp và không bao giờ nghĩ mình là một học viên trong thời kỳ Chính Pháp. Khi nghĩ đến tương lai của mình, tôi luôn cho rằng mình có thể là một học viên sau khi Pháp Chính Nhân Gian đến. Tôi luôn tìm lý do để không coi mình là một học viên trong thời kỳ Chính Pháp.

Giấc mơ đầu tiên của tôi

Tôi mơ thấy vợ tôi và tôi đi về nhà trên một chuyến xe buýt. Tôi biết vài người trên chuyến xe buýt này và hầu hết họ đều là học viên Pháp Luân Đại Pháp ở làng của tôi. Khi chiếc xe buýt chuẩn bị xuất bến, chúng tôi xuống xe và lấy hành lý. Sau khi lấy hành lý của mình chúng tôi nhận ra rằng chiếc xe buýt đã đi mà không có chúng tôi. Chúng tôi gọi điện cho tài xế xe buýt và ông ấy nói rằng ông sẽ đợi chúng tôi tại “Đào Nguyên” (một xã hội không tưởng có trong một điển tích của Trung Quốc). Vợ tôi và tôi vội tìm một chiếc xe hơi để có thể đuổi kịp chiếc xe buýt nhưng tôi nhận ra mình không thể khởi động được xe chứ đừng nói đến việc lái xe.

Tôi cảm thấy Sư phụ đang điểm hoá cho tôi, rằng tôi là một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp nhưng những chấp trước của tôi đã khiến tôi bị lỡ chuyến xe buýt. Sư phụ đã từ bi chờ tôi tại “Đào Nguyên”. Tôi biết mình nên tinh tấn hơn và nghiêm túc tu luyện.

Giấc mơ thứ hai

Trong giấc mơ thứ hai, tôi mơ thấy mình đang ở trường học. Các bạn cùng lớp của tôi đang bước vào lớp, và đang chờ ngày tốt nghiệp. Thầy giáo bảo chúng tôi rằng ông sẽ thu lại bài tập về nhà mà ông đã đưa cho chúng tôi vào đầu giờ hôm trước. Khi tôi lấy tờ bài tập của mình ra và thấy rằng tôi chỉ mới làm xong phần đầu và phần còn lại vẫn còn để trống. Tôi đã rất lo lắng.

Thầy giáo đã bước đến bàn của tôi, chỉ vào sách giáo khoa của tôi và nói: “Hãy nhìn này. Em giữ gìn sách của em thế này ư?” Tôi nhận thấy sách giáo khoa của mình bị bẩn và tất cả đã bị rách. Thầy giáo nói rằng tôi nên giữ gìn nó cẩn thận hơn. Khi tôi nhìn quanh lớp học, tôi thấy rằng nhiều bạn cùng lớp đã không quay lại để tốt nghiệp; một số đã quay lại nhưng quên mang bài tập về nhà của họ theo, bên cạnh đó có một số đang cãi nhau và đánh nhau. Chỉ có vài sinh viên có thể hoàn thành bài tập về nhà.

Tôi ngộ được rằng tôi đã bắt đầu tu luyện từ nhỏ, thời gian trôi qua việc tu luyện của tôi trở thành một mớ hỗn độn. Tôi đã không thể hoàn thành những yêu cầu của Sư phụ. Điều này áp dụng cho nhiều học viên Đại Pháp trong giấc mơ của tôi, họ cũng bắt đầu tu luyện từ khi còn nhỏ. Họ đã không quay lại tu luyện Đại Pháp, và đã không hoàn thành bài tập về nhà của họ. Thời gian rất eo hẹp, nhưng chúng ta vẫn có cơ hội.

Năm 2018, cha tôi bị giam giữ bất hợp pháp. Trong quá trình giải cứu cho cha mình, tôi cảm thấy mình đã hoàn toàn quay lại với Đại Pháp. Ban đầu tôi đến văn phòng an ninh trong nước với suy nghĩ người thường để yêu cầu thả cha tôi ra. Sau đó tôi đã hành động như là một học viên Đại Pháp, và giải cứu cha mình bằng chính niệm. Tôi cũng vạch trần cuộc bức hại và giảng rõ chân tướng.

Tôi liên tục học Pháp và có thể cảm nhận được Sư phụ đang giúp tôi trong suốt chặng đường. Tôi có thể đi đến phòng an ninh nội địa, văn phòng công tố, và toà án. Tôi tìm một luật sư để bào chữa cho cha mình tại toà án. Tôi đã kháng cáo lên toà án trung thẩm và đệ đơn kiện các cảnh sát. Tôi cũng làm các tài liệu giảng thanh chân tướng và phân phát chúng. Tôi đã làm được hết những việc này là nhờ vào việc học Pháp. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài mọi thứ.

Giấc mơ thứ ba

Tôi đã không vượt qua kỳ thi tuyển sinh trung học nhưng thầy giáo nói rằng ông ấy có ngoại lệ cho ba sinh viên và tôi là một trong số ba học sinh ấy. Điểm số của tôi thấp. Tôi cần phải cố gắng nhiều hơn. Tôi nhận ra rằng Sư phụ từ bi và đã điểm hoá cho tôi rằng Ngài đang ưu ái tôi. Tạ ơn Sư phụ từ bi!

Tôi mất cả năm để giải cứu cha mình và trong thời gian đó Sư phụ đã an bài cho tôi gặp các học viên có những thành viên trong gia đình cũng bị bắt giữ phi pháp. Chúng tôi đã phối hợp với nhau bằng cách đi gặp các luật sư, văn phòng công tố, các trại tạm giam và các nhà tù để giải cứu các học viên địa phương đang bị giam giữ. Nhiều người phối hợp với tôi cũng từng là các học viên trẻ. Tôi biết đây là an bài của Sư phụ dành cho các học viên trẻ chúng tôi. So sánh với các học viên lớn tuổi, chúng tôi đã làm tốt hơn trong việc giải cứu các học viên thông qua hệ thống pháp luật, giảng rõ chân tướng và vạch trần cuộc bức hại.

Trong quá trình giải cứu các học viên, tôi nhận thấy sự khác biệt giữa các học viên trẻ có người thân bị bắt giữ hoặc sách nhiễu. Một số người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng họ sợ và lo lắng nên họ cố gắng thuyết phục cha mẹ họ từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp hoặc bí mật tập luyện tại nhà. Nhóm thứ hai đứng về phía những kẻ bắt bớ và phỉ báng Đại Pháp. Vài người trong số họ đã giao nộp cha mẹ họ. Nhóm thứ ba biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt nhưng họ không quan tâm đến cuộc bức hại. Nhóm thứ tư tích cực cố gắng giải cứu cha mẹ họ, những học viên trẻ này đang dần trở lại tu luyện.

Tôi dần nhận ra rằng nếu chúng ta được sinh ra trong một gia đình học viên Pháp Luân Đại Pháp, hẳn là chúng ta có một mối duyên tiền định. Cho dù là Sư phụ đã an bài cho chúng ta trở thành đệ tử trong thời kỳ Chính Pháp hay một học viên trong giai đoạn Pháp Chính Nhân Gian, chúng ta cũng nên trân quý cơ hội tu luyện của mình. Sẽ không có cơ hội thứ hai nếu chúng ta bỏ lỡ lần này, và cũng sẽ không có bất kỳ cơ hội nào nếu chúng ta đi sang phía phản diện. Đối với những ai chưa làm tốt, đừng bỏ lỡ cơ hội mà Sư phụ đã ban cho chúng ta.

Cũng có rất nhiều trường hợp các học viên lớn tuổi rất tinh tấn và làm tốt ba việc nhưng họ không giảng thanh chân tướng cho con cái của họ. Nếu có việc gì đó xảy ra, con cái của họ liền có các suy nghĩ tiêu cực về Đại Pháp. Tôi ngộ được rằng chỉ khi thực tu thì chúng ta mới có thể thực sự thay đổi được người khác. Các học viên nên làm tốt việc giảng thanh chân tướng cho con cái của họ và cố gắng hướng dẫn họ quay lại tu luyện.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã không từ bỏ chúng con và đã ban cho chúng con vô số cơ hội. Có thể những học viên trẻ sẽ một lần nữa quay trở lại con đường tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/27/399838.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/14/183237.html

Đăng ngày 12-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share