Bài viết của Hà Hương, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-01-2020] Việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã giúp một người phụ nữ bình thường như tôi lấy lại được sức khỏe. Những thay đổi to lớn mà tôi trải nghiệm đã truyền cảm hứng cho những người thân trong gia đình, bạn bè và láng giềng bước vào tu luyện. Thật tuyệt vời khi tất cả thành viên gia đình tôi giờ đã trở thành học viên dưới sự chăm sóc của Sư phụ Lý.

Kỳ tích nhờ tu luyện Đại Pháp

Mặc dù mới chỉ ở độ tuổi 40 nhưng tôi gặp nhiều vấn đề về sức khỏe. Khi vận động vùng lưng thì tôi bị đau khắp người, nên tôi chỉ có thể đi bộ vài mét thì cần phải nghỉ ngơi. Tôi cũng bị một tình trạng hiếm gặp khiến tôi bất chợt khóc cười vô cớ. Tôi không chắc khi nào thì tình trạng ấy nổi lên và các bác sĩ cũng chẩn đoán không ra bệnh.

Gia đình vô cùng lo lắng cho tôi. Mẹ thì không ngừng thở dài và chồng tôi cứ lặng lẽ rơi nước mắt khi nhìn hai đứa con nhỏ của chúng tôi. Mẹ tôi đã tìm một nhà ngoại cảm để giúp tôi. Tôi được khuyên nên thắp hương tại những ngôi đền cao trên núi, nhưng sau khi làm điều đó được vài năm và tiêu rất nhiều tiền, tình trạng của tôi vẫn như cũ.

Vào năm 1997, tôi may mắn thay gặp được một người phụ nữ là một học viên mới của Pháp Luân Đại Pháp và cô mời tôi tham gia cùng cô ấy. Điều kỳ diệu nhất đã xảy ra: khoảng một tuần sau khi tôi được giới thiệu vào pháp môn tu luyện này, thậm chí ngay trước khi tôi thành thạo các bài công pháp thì đã cảm thấy rất tốt, một cảm giác chưa bao giờ thấy trước đây và hoàn toàn quên đi tất cả các bệnh tật của mình.

Sau khi tu luyện được một thời gian, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất. Một đồng tu đưa cho tôi 2 quyển sách là Pháp Luân CôngChuyển Pháp Luân. Tôi dùng thời gian rỗi của mình để luyện công và học Pháp.

Ngạc nhiên thay, sức khỏe của tôi chuyển biến nhanh chóng chỉ trong một thời gian ngắn. Chứng kiến điều kỳ diệu trên, không bao lâu sau, cả mẹ và em gái tôi cũng tham gia luyện công và học Pháp tại nhà tôi.

Một lần tại điểm luyện công, chúng tôi ngồi xuống đả tọa sau khi hoàn thành các bài động công. Tôi không thể xếp chân ở thế song bàn, nhưng mẹ tôi lại có thể ngồi song bàn được hơn 40 phút ngay trong lần ngồi đầu tiên. Mặc dù chân bà bị đau và tê sau đó, nhưng bà vẫn đứng dậy và bước đi mà không gặp vấn đề gì. Trải nghiệm của em gái tôi thậm chí còn đáng nể hơn. Trải nghiệm đả tọa đầu tiên của em chính xác là điều mà được mô tả trong Chuyển Pháp Luân. Em cảm thấy rằng đôi chân của mình đã biến mất cũng như cánh tay của mình. Em nói em cũng nhìn thấy một Pháp Luân (bánh xe Pháp) lớn.

Mỗi buổi sáng khoảng 4 giờ, tôi dường như nghe thấy một giọng nói đánh thức mình. Theo bản năng tôi biết đó là Sư phụ nhắc nhở tôi dậy đúng giờ để luyện công.

Sư phụ luôn bảo hộ chúng ta

Năm 2007, cháu gái tám tuổi của tôi được đưa vào bệnh viện thành phố vì đau đầu. Ngay cả sau khi ở lại đó một tuần, các bác sĩ đã không biết điều gì xảy ra với cháu. Chúng tôi được khuyên nên đưa cháu đến một bệnh viện ở Bắc Kinh, nơi các thiết bị tiên tiến hơn có thể giúp chẩn đoán đúng bệnh của cháu. Chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa cháu về nhà. Tôi nói với cháu: “Con đã được sinh ra trong gia đình Pháp Luân Đại Pháp bởi vì con có mối nhân duyên với Đại Pháp. Tại sao con không tham gia cùng bác luyện công và học Pháp?”. Cháu là một bé gái có ngộ tính tốt nên đã tập công với tôi và lắng nghe tôi đọc Chuyển Pháp Luân cho cháu. Cháu đã ổn chỉ sau vài ngày và đã từ bỏ ý định đến Bắc Kinh để chữa bệnh.

Vào năm 2009, đứa cháu sơ sinh của tôi bị chẩn đoán có sự bất thường. Bác sĩ cho biết cháu sẽ bị bệnh tâm thần hoặc mắc chứng động kinh. Con dâu tôi suy sụp đến nỗi cháu cứ vật vã khóc lóc và không chịu ăn uống gì trong vài ngày liền. Tôi nói: “Đứa trẻ này đã đến với gia đình Đại Pháp của chúng ta bởi vì nó có mối nhân duyên với Đại Pháp. Hãy cầu xin Sư phụ giúp đỡ”. Mọi người liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trước mặt em bé. Khi đến kỳ kiểm tra lại một tháng sau đó, mọi thứ đều ổn với đứa bé. Đại Pháp thật tuyệt vời! Đứa cháu ấy bây giờ đã mười tuổi và không gặp vấn đề gì về sức khỏe. Cháu cũng khá thông minh sáng dạ. Chúng tôi vô cùng biết ơn Sư phụ!

Hai đứa cháu trai con của em gái tôi cũng được phúc báo vì em ấy là một học viên. Vào khoảng năm 2008, cháu trai nhỏ của tôi, lúc đó khoảng 13 tuổi, đã băng ngang qua đường để lấy thứ gì đó cho tôi. Do quá vội vàng nên cháu không thấy một chiếc xe đang lao tới. Tôi nghe thấy một tiếng đụng lớn. Cháu bị đụng và hất tung lên cao trong không trung trước khi rơi xuống. Chiếc xe phanh gấp và chỉ dừng cách đó khoảng 30 mét. Trong khi chứng kiến vụ tai nạn, một ý niệm lập tức xuất hiện trong đầu tôi: “Cháu sẽ ổn thôi! Sư phụ, xin hãy cứu cháu ấy! Sư phụ, xin hãy cứu cháu ấy!”. Quá sốc, tài xế ô tô lập tức đưa cháu tôi đến bệnh viện. Cháu không bị thương gì hết ngoại trừ những vết trầy nhỏ dưới đầu gối. Họ vệ sinh vết thương của cháu và đưa cháu về nhà. Cháu trai tôi nói với tôi rằng cháu không thấy sợ lúc bị đụng xe. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ thì kết cục có lẽ đã là thảm kịch rồi.

Vào Tết Trung thu năm 2018, khi con dâu tôi bắt đầu băng qua đường lúc đèn xanh được nửa đường thì đèn đột nhiên thay đổi. Một chiếc xe rẽ trái tông vào cháu rất nhanh và hất văng cháu ra một khoảng khá xa. Kiểm tra tại bệnh viện cho thấy cháu không có vấn đề gì ngoại trừ những vết thương nhỏ trên mặt và vai. Tôi biết rằng chính Sư phụ đã cứu chúng tôi khỏi bị tổn hại.

Tôi rất biết ơn Sư phụ đã bảo hộ gia đình của chúng tôi và luôn đến giúp chúng tôi trong những lúc nguy hiểm.

Chứng kiến huyền năng của Đại Pháp

Mùa Xuân năm 1999, sau Tết Nguyên đán được vài ngày, chúng tôi đến một khu mỏ để hồng dương Đại Pháp. Dù chúng tôi đạp xe lên một con dốc dài nhưng chúng tôi có cảm giác như mình đang xuống dốc. Khi tôi quay đầu nhìn lại thì con đường trông như dốc xuống từ phía sau tôi. Thật là dễ dàng cho tôi để đi lên dốc như thể tôi đang được đẩy lên. Đó là sự khích lệ của Sư phụ!

Vào một dịp khác, nhằm ngày 15 tháng Ba Âm lịch, cũng là ngày lễ lớn ở một ngôi chùa ở đỉnh Phong phía Bắc Đường Sơn. Tôi là một phần của một nhóm lớn các học viên đến để hồng dương Đại Pháp ở đó. Một số người trong chúng tôi tìm thấy một khu vực trống trong ngôi đền ngay dưới ngọn núi và luyện công. Một số học viên phát hiện ra Pháp Luân đang quay trong khi những người khác nhìn thấy các chiều không gian khác. Một học viên khác và tôi chứng kiến cảnh tượng tuyệt vời của toàn bộ bầu trời được bao phủ trong một ánh sáng đỏ rực.

Đã 20 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa xuân năm 1999. Cũng đã 20 năm kể từ khi chính quyền Cộng sản Trung Quốc bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Điều đó thật sự khó khăn, nhưng tôi đã phát huy được sức mạnh của niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Tu luyện Đại Pháp đã biến tôi thành một người hạnh phúc khỏe mạnh và mang lại phúc báo cho gia đình tôi. Nếu không có Sư phụ và Đại Pháp, một số người trong chúng tôi đã không ở đây .


Bản tiếng Hán:https://big5.minghui.org/mh/articles/2020/1/24/398920.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/7/183123.html

Đăng ngày 08-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share