Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-12-2019] Bảy tháng trước đây, tôi đã bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi muốn kể cho các bạn nghe câu chuyện của mình.
Vào năm 1994, tôi đã mượn cuốn sách Pháp Luân Công cho mẹ tôi với hy vọng bà sẽ trở nên khỏe mạnh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ tôi vô cùng may mắn khi được tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ ở Diên Cát và bà đã tu luyện tinh tấn suốt hơn 25 năm qua.
Tôi đã chứng kiến những thay đổi thần kỳ ở mẹ kể từ khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Dù năm nay đã 81 tuổi những bà vẫn không cần đeo kính. Mười năm trước bà đã tổ chức một điểm sản xuất tài liệu chân tướng tại nhà và thậm chí bà còn giỏi về kỹ năng tin học hơn cả tôi. Khi chúng tôi đến thăm mẹ, em trai và tôi sẽ giúp bà sắp xếp các tài liệu và đôi khi tôi sẽ đi với bà và giúp bà phân phát chúng cho người dân.
Khi biết rằng cảnh sát địa phương đã lên kế hoạch lục soát nhà tôi, hai anh em tôi đã giấu tất cả các thiết bị sản xuất tài liệu của mẹ trong xe của em. Em tôi là lái xe cho các quan chức cấp cao nên chiếc xe của em tôi là nơi cất giấu an toàn nhất. Mỗi khi chúng tôi nghe tin nhà của học viên nào có thể bị lục soát, chúng tôi liền liên hệ và giấu mọi thứ của học viên đó vào trong xe của em ấy. Bằng cách này, chúng tôi đã giúp nhiều học viên tránh được nguy hiểm.
Một ngày nọ, cảnh sát địa phương đến nhà mẹ tôi. Khi cảnh sát chất vấn bà thì cha tôi đã trả lời những câu hỏi của họ. Cuối cùng cành sát hỏi cha tôi: “Ông cũng tu luyện Pháp Luân Công à?” Cha tôi nói: “Nếu tôi tu luyện thì sức khỏe của tôi có như thế này không?” Cha tôi bị đột quỵ nên nửa bên trái cơ thể của ông di chuyển khá khó khăn.
Cha tôi nói: “Vì vợ tôi tập Pháp Luân Đại Pháp nên bà ấy mới có thể chăm sóc cho tôi. Bà ấy đã không phải đến bệnh viện hay không phải uống một viên thuốc nào trong nhiều năm. Các anh có biết chúng tôi đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền không? Tôi kiên quyết ủng hộ vợ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!” Những cảnh sát có vẻ lúng túng và ngừng đặt câu hỏi. Họ đã lấy một số tài liệu chân tướng và định lấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân nhưng mẹ tôi đã ngăn lại và nói: “Các anh không được lấy cuốn sách này đi!” Họ đã nghe lời và đặt cuốn sách xuống.
Cả gia đình chúng tôi đều ủng hộ mẹ tu luyện. Chúng tôi đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời. Mẹ luôn khuyến khích tôi tu luyện và tôi cũng biết rằng mình nên bắt đầu tu luyện từ nhiều năm trước. Mặc dù tôi tin vào Đại Pháp và thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ không bước vào tu luyện.
Vào đầu năm nay, chúng tôi biết rằng cháu gái 3 tháng tuổi bị của chúng tôi bị mắc chứng chậm phát triển và điều này đã khiến cho mọi người trong gia đình lo lắng. Ngay trước Tết Nguyên Đán, tôi vô cùng đau buồn khi nhận được tin báo cha mất nên phải vội vã về quê để chuẩn bị tang lễ.
Sau đám tang của cha, tôi ở lại với mẹ vài ngày. Mẹ đã chia sẻ với tôi một số thể ngộ về Pháp và khuyên tôi nên đọc cuốn Chuyển Pháp Luân vì thấy tôi vẫn cứ lo nghĩ về công việc kinh doanh của công ty mình . Trước đây tôi đã từng thử đọc cuốn Chuyển Pháp Luân nhưng không tập trung được. Nhưng lần này vì để mẹ vui lòng, tôi đã cố tập trung và đọc được hết cuốn Chuyển Pháp Luân.
Sau đó, tôi vội vã đến nhà con gái để giúp cháu chăm sóc cháu gái. Tôi mang theo quyển Chuyển Pháp Luân đi cùng. Sau khi làm xong việc nhà, tôi sẽ đọc Chuyển Pháp Luân vào buổi tối. Tôi cũng bắt đầu phát chính niệm bốn lần một ngày và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Sau khi phải đấu tranh một cách khổ sở với chính mình trong vài tháng, giờ đây tâm trí tôi trở nên thanh tĩnh một cách đáng kinh ngạc. Khi đọc cuốn sách, tôi cảm thấy mọi thứ đang được giải quyết. Tôi an ủi con gái và cũng đề nghị cháu đọc sách Chuyển Pháp Luân.
Một buổi sáng sớm nọ khi đang trên đường từ siêu thị trở về nhà, lúc đó trên đường phố vắng lặng chẳng một bóng người, quang cảnh thời điểm đó đến giờ vẫn còn mới nguyên trong lòng tôi, trong đầu tôi chợt nảy lên một niệm: “Mình muốn tu luyện”. Tôi liền cảm thấy một niềm vui dâng trào không thể diễn tả. Khi trở về nhà, tôi liền gọi điện cho mẹ và nói khi nào trở về, tôi mời bà đến chơi và ở lại vài ngày. Tôi cũng nhờ mẹ mang theo sách Đại Pháp và nói với bà rằng tôi muốn luyện công và học Pháp. Mẹ tôi rất vui và nói rằng bà nhất định sẽ đến.
Do hàng ngày phải chăm sóc cháu và làm việc nhà nên tôi rất bận rộn và mệt mỏi,. Một ngày nọ tôi cảm thấy đau ở bên ngực trái và nó cứ ùa về từng đợt từng đợt. Con rể tôi là bác sỹ nên cháu yêu cầu tôi đến bệnh viện để kiểm tra vấn đề về tim. Tôi nghĩ rằng điều này có thể xảy ra là do công việc vất vả và căng thẳng và nghĩ rằng nó sẽ ổn sau khi tôi được nghỉ ngơi một thời gian.
Vài năm trước, vợ chồng tôi đã đi Hàn Quốc để kiểm tra y tế định kỳ hàng năm. Khi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện để xác nhận lịch hẹn khám, tôi đã nói về những cơn đau nhói ở ngực và họ đã đề nghị tôi siêu âm tim trong khi đến khám sức khỏe định kỳ.
Sau khi từ nhà con gái trở về, hai vợ chồng tôi đã bay sang Hàn Quốc. Trong quá trình siêu âm, bác sỹ cho biết tim tôi vẫn ổn nên tôi cảm thấy yên tâm. Ngay khi từ Hàn Quốc trở về, mẹ tôi đã đến thăm tôi.
Thông thường, kết quả khám bệnh sẽ được gửi đến cho chúng tôi khoảng ba tuần sau đó. Nhưng một tuần sau khi chúng tôi trở về, một y tá từ bệnh viện ở Hàn Quốc đã gọi và hỏi tôi có còn ở Hàn Quốc không và thông báo rằng họ đã phát hiện ra có vấn đề ở phổi trái của tôi nên tôi phải đến bệnh viện ngay lập tức. Tôi nói với cô ấy rằng chúng tôi đã trở về Trung Quốc. Cô ấy nói rằng tôi cần phải đến bệnh viện để kiểm tra lại vì họ nghi ngờ rằng tôi đã bị mắc ung thư phổi . Sau khi gác điện thoại, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, tôi đi đến phòng khách và đợi mẹ phát chính niệm. Hai chữ “Tu luyện!” lại lóe lên trong tâm trí tôi.
Tôi giải thích ngắn gọn tình hình cho mẹ và nói: “Mẹ ơi, con thực sự phải bắt đầu tu luyện ngay bây giờ!” Chồng tôi kiên quyết phản đối. Anh ấy khăng khăng rằng tôi phải quay trở lại Hàn Quốc để kiểm tra lại sức khỏe. Anh cũng bắt đầu tìm kiếm các bệnh viện và những bác sỹ giỏi nhất trong lĩnh vực này. Khi quyết định tu luyện Đại Pháp, tôi cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác thật nhẹ nhõm.
Những người đã trải qua tình huống tương tự đều có thể hiểu được cảm giác của tôi khi đó là như thế nào. Tôi biết Sư phụ đang quản tôi nên tôi không sợ bất cứ điều gì. Nhưng chồng tôi rất buồn và không thể ngủ được. Tôi trấn an anh ấy và nói với anh rằng Sư phụ sẽ bảo hộ tôi. Tôi đã không tranh luận với anh mà chỉ cố gắng thuyết phục anh ấy tôn trọng quyết định của tôi.
Tôi nghĩ môi trường ở nhà mẹ tôi sẽ phù hợp hơn cho việc tu luyện. Để không bị can nhiễu bởi những cảm xúc của chồng, tôi đã về quê với mẹ. Tôi nghĩ rằng tôi phải tu luyện tốt và chứng thực Đại Pháp bằng những thay đổi về thể chất và tinh thần và đó sẽ là cách tốt nhất để thuyết phục chồng tôi. Mỗi ngày tôi đều đọc Chuyển Pháp Luân và các bài giảng Pháp khác. Tôi ở với mẹ một tháng và đã học xong năm bài công pháp.
Thời gian ở nhà mẹ là giai đoạn thoải mái và dễ chịu nhất trong đời tôi. Cho đến lúc đó, tôi mới nhận ra rằng cuộc sống trước đây của tôi căng thẳng, phức tạp và nó khiến cho tôi bị hao kiệt cả về sức lực lẫn tâm trí đến thế nào.
Điều này đúng như Sư phụ giảng:
“Trong xã hội người thường, chỉ vì danh lợi, tranh đoạt giữa người với người, chư vị ăn không ngon ngủ không yên, thân thể chư vị đã không còn ra hình nữa: ở không gian khác mà nhìn thân thể chư vị, thì xương cốt kia, khúc nào cũng đều [màu] đen.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
Khi học Pháp, tôi nhận thấy rằng mình có tất cả các loại chấp trước như tâm tranh đấu, tật đố, nóng giận, hiển thị, phô trương, truy cầu an dật, xa hoa, coi thường người khác, v.v. với những dục vọng và niệm đầu dơ bẩn như vậy, không lạ gì khi tôi kiệt sức mỗi ngày vì như thế thì làm thế nào tôi có thể ngủ ngon? Nên không có gì ngạc nhiên khi tôi bị ốm cả.
Tôi không cầm được nước mắt khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi cảm thấy mình như đứa trẻ bơ vơ lạc lối được Sư phụ tìm thấy dắt tôi bước vào cửa tu luyện và cứu vớt cuộc đời tôi.
Trong những ngày đó, tôi đã trải qua rất nhiều thay đổi cả về thể chất lẫn tinh thần. Cơn đau ở ngực đã biến mất hoàn toàn. Các vấn đề khác của tôi bao gồm đau đốt sống cổ nghiêm trọng, đau nửa đầu, mất ngủ, rối loạn chuyển hóa và chứng hạn chế xoay vai phải của tôi hoàn toàn biến mất. Chứng suy giảm thị lực trong mắt trái của tôi từ hai lần xuất huyết đáy mắt do thoái hóa điểm vàng đã được cải thiện và bây giờ tôi có thể lái xe vào ban đêm.
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, tôi đã trải qua nhiều thay đổi kỳ diệu. Một học viên đã chỉ ra rằng việc tu luyện mỗi ngày của chúng ta là một phép lạ. Mặc dù tôi đắc Pháp rất muộn, nhưng tôi sẽ luôn tinh tấn, tín Sư tín Pháp và nhắc nhở bản thân về trách nhiệm và sứ mệnh của mình với tư cách là một học viên Đại Pháp. Tôi sẽ nghiêm túc yêu cầu bản thân tuân theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp, đề cao tâm tính và tu luyện bản thân một cách vững chắc.
Tôi hy vọng rằng mọi người trên thế giới có thể biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất trong vũ trụ này khi có thể đắc được Đại Pháp vào giai đoạn cuối cùng này!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/24/397333.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/12/182145.html
Đăng ngày 22-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.