Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-01-2020] Pháp Luân Đại Pháp, còn gọi là Pháp Luân Công, là một môn tu luyện đã bị cấm tại Trung Quốc kể từ năm 1999. Rất nhiều người tu luyện Đại Pháp đã được thụ ích từ pháp môn này trong cuộc sống thường ngày của họ.

Sư phụ Lý, Nhà sáng lập Pháp Luân Công, đã cứu mạng tôi một vài lần. Tôi năm nay 71 tuổi, và vẫn có thể đi cầu thang bộ lên tầng tám mà không cần phải ngừng lại giữa chừng để nghỉ ngơi.

Nhìn lại quá khứ bất hạnh

Tôi được chẩn đoán mắc bệnh máu khi ở tuổi 20, tôi còn mắc nhiều căn bệnh khác, thường bị chảy máu cam và bị nhược cơ nghiêm trọng. Tôi không thể đi bộ trong hơn một năm.

Khi kỳ thi tuyển sinh đại học, vốn bị đình chỉ trong thời Cách mạng Văn hóa, được mở lại vào năm 1977, tôi quyết định dự thi. Tôi tham gia một lớp luyện thi để ôn tập lại những gì đã học trước khi kỳ thi diễn ra. Mặc dù điểm thi xuất sắc, nhưng tôi bị xét không đủ tư cách trúng tuyển. Điều này khiến tôi bị tổn thương và mất ăn mất ngủ.

Cuối cùng vào năm 1978, khi tôi 31 tuổi, một trường đại học cũng chấp nhận tôi. Tôi phải mang theo thuốc mỗi khi đến trường, và các bạn học luôn giữ chỗ ngồi cho tôi. Sau khi tốt nghiệp, tôi dạy chính trị học tại một trường cấp ba và được các học sinh và phụ huynh tôn trọng mặc dù tôi phải ngồi trong khi giảng dạy.

Tôi kết hôn năm 36 tuổi và sinh đôi hai bé trai. Tôi bị mất rất nhiều máu lúc sinh con và được truyền máu và thở oxy. Tôi cũng bị nhức đầu trầm trọng và sốt cao. Tôi phải ở trong bệnh viện hai tháng và được cáng về nhà.

Mất hơn một năm để tôi hồi phục sức khỏe và có thể tự chăm sóc bản thân. Nhưng tôi vẫn còn liên tục bị sốt nhẹ. Một hôm, tôi ngã từ ban công tầng ba xuống và bị gẫy lưng và chân. Kết quả là tôi bị liệt và phải dùng ống thông tiểu. Lúc đó, tôi thực sự cảm thấy mình sống không bằng chết.

Tệ hơn nữa là hai con trai sinh đôi của tôi cũng gặp vấn đề về sức khỏe. Con trai lớn bị viêm não và viêm cơ tim. Chân phải của cháu ngắn hơn 5cm so với chân trái, và cháu bị khuyết tật. Con trai nhỏ bị đái tháo nhạt (mất cân bằng chất lỏng trong cơ thể). Cháu thường xuyên cảm thấy khát và uống nước liên tục.

Đối diện với tình cảnh một nhà ba người bệnh, chồng tôi trở nên nóng tính. Anh ấy thường đập vỡ đồ đạc và đánh bọn trẻ. Tôi không thể chịu nổi sự hung bạo của anh ấy và đã ly hôn. Tôi giành quyền giữ căn nhà và bọn trẻ. Hai con trai tôi lúc đó mới năm tuổi.

Kể từ lúc tôi sinh con, mẹ tôi đã phụ chăm sóc bọn trẻ. Nhưng hai cánh tay và khuôn mặt của bà đã bị thương trong một vụ nổ ga, và bà được đưa về quê để hồi phục sức khỏe.

Trong hoàn cảnh thống khổ vạn phần đó, tôi chỉ muốn chết đi cho xong. Nhưng tôi vẫn phải sống vì mẹ và các con của tôi. May thay tôi nhận được nhiều sự giúp đỡ từ bạn bè, hàng xóm, đồng nghiệp, và các học sinh của mình.

Đại Pháp giúp tôi phục hồi phục sức khỏe và ban cho tôi trí huệ

Năm 1998, một đồng nghiệp đã đưa tôi một cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Người này dặn tôi: “Hãy làm theo những gì Sư phụ giảng trong sách Chuyển Pháp Luân. Kết hợp luyện công, thì bạn sẽ không còn gặp những việc đau buồn như hiện giờ nữa. Khi một người tu luyện, cả gia đình được thụ ích.”

Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi có thể tự chăm sóc bản thân và không còn cần đến sự giúp đỡ của người khác nữa. Hàng xóm cảm thấy mừng cho tôi và các con. Họ cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Sau khi tu luyện Đại Pháp được 40 ngày, sức khỏe của tôi đã hồi phục. Tôi có thể khiêng vác vật nặng lên cầu thang bộ. Đôi chân của con trai lớn trở nên dài bằng nhau và con trai nhỏ không còn bị các triệu chứng của bệnh tiểu đường.

Thần kỳ hơn, điểm số của con trai lớn đã cải thiện một cách đáng kể. Kết quả học tập của cháu từng đứng cuối lớp khi học cấp hai, nhưng giờ điểm số của cháu lại đang đứng đầu. Giáo viên và các bạn của cháu đều kinh ngạc khi cháu được nhận vào trường cấp ba và đại học chất lượng. Bây giờ cháu có một công việc ổn định và đã lập gia đình.

Hồi phục từ vụ nổ ga

Mẹ tôi bị thương trong vụ nổ ga khi bà 88 tuổi. Các cơ của bà bị teo lại và bà phải nằm liệt giường. Cơ thể của bà bị bao phủ bởi các vết loét mưng mủ. Bà bị sốt nhẹ và không thể nhận ra con cái của mình. Bà dường như cận kề cửa tử.

Dựa trên trải nghiệm của mình, tôi tin chắc chắn rằng Sư phụ và Đại Pháp có thể cứu mẹ tôi và quyết định đưa bà về nhà tôi. Tôi nói với bà về sự trân quý của Đại Pháp và bà đồng ý tu luyện. Nhưng các chị em của tôi không đồng ý vì lo rằng bà có thể mất trên đường về đến nhà tôi.

Một hôm khi các chị em của tôi không có ở nhà, tôi gọi một chiếc taxi và đưa mẹ tôi về nhà tôi. Xe chạy mất bảy tiếng, nhưng khi chúng tôi về đến nhà thì bà đã không còn bị sốt nữa. Sau đó chúng tôi học các bài giảng Pháp và luyện công cùng nhau.

Các chị em của tôi đến thăm mẹ sau 40 ngày. Họ nhìn thấy một người phụ nữ cao lớn khỏe mạnh đang đứng bên cửa sổ. Họ ngạc nhiên khi biết rằng đó là mẹ của mình.

Sư phụ đã cứu mạng tôi

Khi tôi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện đòi lại công bằng cho Pháp Luân Công sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, tôi bị bắt và bị đưa đến một bệnh viện tâm thần. Các y tá trói tôi vào giường và tiêm những loại thuốc không rõ tên vào người tôi. Tôi cảm thấy đau ở phần trên cơ thể. Tay chân của tôi bị tê dại, tôi cứ bị ngã xuống và tự làm mình bị thương.

Với sự giúp đỡ của gia đình và các học viên khác, tôi đã thoát khỏi bệnh viện sau hai tuần và phải bỏ trốn khỏi địa phương.

Do tác dụng phụ của thuốc, nên tôi bị nhức đầu và sốt cao trong tám ngày và sau đó liên tục bị sốt nhẹ. Da của tôi bị loét và chảy mủ. Cơn đau khôn thấu dày vò khiến tôi không thể ngủ được.

Vậy nên tôi không ngừng nghe các băng ghi âm giảng Pháp của Sư phụ và kiên trì luyện công. Sức khỏe của tôi đã hồi phục trở lại trong vòng sáu tháng. Sư phụ đã cứu mạng tôi.

Bị kết án bốn năm tù

Tôi bị kết án bốn năm tù vì tham gia giải cứu đồng tu vào tháng 7 năm 2008 và bị tra tấn. Kết quả là tôi bị đau lưng và không thể nâng cao đầu hoặc giữ cho lưng thẳng. Tôi cũng bị cao huyết áp, nhưng các lính canh không cho tôi ngủ.

Một hôm tôi thở rất khó nhọc và cảm thấy mình sắp sửa lìa đời. Tôi nói trong tâm: “Sư phụ, con không thể chết vì con chưa hoàn thành nhiệm vụ. Con muốn chứng thực Pháp.”

Năng lượng tràn vào cơ thể tôi, tôi hét lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Hai lính canh và ba tù nhân cố gắng bịt miệng tôi lại để tôi giữ im lặng nhưng bất thành.

Sau bốn năm, tôi được thả trong tình trạng sức khỏe bị tổn hại nghiêm trọng. Nhưng khi về đến nhà, tôi tinh tấn học Pháp và luyện công, và nhờ vậy sức khỏe của tôi đã sớm được hồi phục.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/14/391563.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/4/183081.html

Đăng ngày 07-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share