Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hàn Quốc
[MINH HUỆ 19-11-2019] Vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ lúc nhỏ, nên tôi nghĩ rằng tu luyện là việc đương nhiên. Tôi không minh bạch được ý nghĩa thực sự của việc tu luyện và cũng không ngộ ra sự trân quý của Pháp Luân Đại Pháp hoặc trở nên kiên định thực tu mãi cho đến nhiều năm sau này.
Đó là cả một quá trình dài để tôi gia cường ý chí, tôi luyện bản thân, buông bỏ các chấp trước và đề cao tâm tính. Pháp Luân Đại Pháp đã bén rễ sâu trong tâm tôi và đưa tôi thoát ra khỏi thế giới hỗn độn này.
Tôi cảm thấy làm việc trong công ty người thường cũng giống như hòa thượng bước đi vân du ngoài xã hội. Sư phụ giảng:
“…ngươi còn rất nhiều tâm chấp trước cần phải bỏ, ngươi hãy trở ra đi vân du. ‘Vân du’ rất khổ, bước đi ngoài xã hội, phải xin ăn, gặp các loại người, giễu cợt nó, nhục mạ nó, khinh nhờn nó, các sự tình đủ loại đều sẽ gặp phải. Nó coi bản thân là người luyện công, dàn xếp tốt quan hệ với người ta, giữ vững tâm tính, không ngừng đề cao tâm tính, những dụ dỗ từ các loại lợi ích nơi người thường đều không làm nó động tâm; trải qua bao nhiêu năm vân du nó quay trở lại.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)
Vứt bỏ chấp trước và cứu độ chúng sinh
Sau khi quyết định sẽ bước đi trên con đường do Sư phụ an bài, tôi từ bỏ công việc tự do và nộp đơn làm việc ở một công ty. Tôi quyết tâm cho dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không bỏ cuộc và chỉ đi theo an bài của Sư phụ. Sư phụ nhìn thấy quyết tâm của tôi và đã an bài nhiều cơ hội để tôi vứt bỏ các chấp trước và đề cao tâm tính.
Vấn đề đầu tiên tôi gặp phải là liệu tôi có nên làm hài lòng lãnh đạo hay không. Ngày đầu tiên ở sở làm, trưởng nhóm của tôi đã nói nhiều điều khó nghe về các đồng nghiệp và yêu cầu tôi làm theo giống ông ấy. Tôi nhận ra làm việc ở công ty này sẽ không dễ dàng gì.
Tôi không nghe theo lời ông ấy. Trái lại, tôi đối xử công bằng với tất cả đồng nghiệp.
Sư phụ đã giảng rằng chúng ta nên:
“khiến cái tâm này của chúng ta mở rộng thành lòng từ bi với tất cả mọi người.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ Quốc [1999])
Kỳ thực tôi quan tâm nhiều hơn đến những đồng nghiệp không thân thiết. Trưởng nhóm tặng tôi một món quà trị giá 200.000 won (khoảng 170 đô la Mỹ). Tôi bình tĩnh từ chối. Kết quả là ông ta nghĩ rằng tôi sẽ không giúp gì được cho ông ta. Tại công ty, tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và không quan tâm đến việc liệu điều này có khiến tôi bị tổn thất hay không, vì tôi biết rằng mình phải luôn phải hành xử như một người tu luyện chân chính.
Vứt bỏ tự ngã
Một hôm, nhà thầu chính giễu cợt giám đốc của công ty tôi khi chúng tôi đang đợi xe buýt. Vì tôi im lặng không nói gì, nên nhà thầu cảm thấy bối rối. Sau đó, ông ấy bảo tôi rằng một nhân viên của một công ty thiết kế nổi tiếng ở Nhật muốn làm việc cho ông và ông sẽ thuê anh ta thông qua tôi. Tôi không trả lời. Ông ấy cũng nói rằng sẽ giới thiệu một giáo sư đại học cho tôi. Tâm tôi vẫn không lay động.
Sau đó, để làm tôi bẽ mặt, ông ấy quấy nhiễu tôi trước mặt người khác trong một vài dịp. Mặc dù sếp của tôi biết những gì nhà thầu nói là không đúng, nhưng ông ấy đã phối hợp với nhà thầu để đưa tôi vào tình huống rất nan giải, khó khăn. Tôi nhắc nhở bản thân mình là người luyện công và giữ vững tâm tính. Tôi dung nhẫn và cố gắng loại bỏ các chấp trước vào việc giữ thể diện và tự ngã. Tôi đã chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn ngay cả khi trong tình huống khó xử này. Tôi cố gắng hết sức để hoàn thành công việc cho nhà thầu.
Giám đốc của tôi và nhà thầu đó bắt đầu có xung đột và hợp đồng chấm dứt. Nhà thầu nhắn tin xin lỗi và cảm ơn tôi vì vẫn giữ ông ấy trong nhóm truyền thông xã hội. Ông ấy hy vọng rằng tôi sẽ có một tương lai tươi sáng. Tôi cảm thấy rất tiếc khi đã không nói với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Nếu sau này gặp lại, tôi sẽ nói với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi gặp một nhà thầu khác. Vì nhà thầu này có những yêu cầu nghiêm ngặt nên tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Người chịu trách nhiệm cho dự án của công ty tôi rất lo lắng vì yêu cầu của nhà thầu này. Trong cuộc họp, trưởng nhà thầu nói huyên thuyên một hồi rồi khen tôi hiểu vấn đề nhanh, nhận thức tốt. Anh ấy nói rằng lần trước sếp của tôi đã không hiểu anh ấy nói gì và anh ấy đã gặp khó khăn khi tiến hành dự án. Tôi bảo anh ta rằng sếp của tôi có hiểu biết tốt và không phải như những gì anh ta nói.
Cuộc họp gồm khoảng 30 người, bao gồm cả chủ tịch và nhân viên từ các phòng ban khác. Vị chủ tịch hỏi chuyên môn của tôi là gì và liệu tôi có thể dịch những gì ông ấy nói sang tiếng Trung hay không. Ông ấy nói trong vòng 15 phút không nghỉ. Tôi ghi chú lại và dịch những gì ông ấy nói cho người điều phối dự án của công ty tôi. Chủ tịch công ty đã hỏi người điều phối để xem bản dịch của tôi có đúng không. Rồi ông ấy tin tưởng tôi. Sau đó, phần thuyết trình của ông ấy ngắn hơn và ông ấy cho tôi đủ thời gian để dịch. Ai cũng nói bản dịch của tôi rất tốt. Kỳ thực tôi không thông thạo tiếng Trung, nhưng Đại Pháp đã khai mở trí huệ cho tôi. Nhà thầu có ấn tượng tốt về tôi và muốn ký một hợp đồng lớn khác. Anh ấy mời tôi giúp phối hợp, nhưng sếp của tôi không trả lời nên ý tưởng của anh ấy đã dừng lại ở đó.
Trong một dịp khác, tôi dự cuộc họp với một nhà thầu khác. Sếp nhắc tôi rằng nhà thầu này thỉnh thoảng yêu cầu phiên dịch viên dịch những lời ông ấy theo thứ tự ngược lại, cho nên các nhân viên của công ty chúng tôi không có thiện ý với ông ấy. Kỳ thực ông ấy có yêu cầu cao về chất lượng. Chúng tôi trả lời các câu hỏi của ông ấy một cách tỉ mỉ, và tôi gắng hết sức để phiên dịch cho ông ấy. Dù cho câu hỏi của nhóm ông ấy đưa ra là gì đi nữa, nhóm chúng tôi cố gắng kiên nhẫn giải đáp và làm hài lòng họ.
Sau cuộc họp, tôi ở lại cho đến khi hoàn tất mọi việc. Chủ tịch của công ty đó đề nghị chúng tôi ký bản thiết kế và nói ông ấy sẽ treo nó trong phòng làm việc của ông ấy. Tôi nhận ra cho dù là những việc nhỏ bé nhưng nếu phù hợp với tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn thì cũng sẽ lay động được người khác. Những việc nhỏ có thể đưa đến những cải biến lớn hơn.
Quan tâm đến môi trường xung quanh
Một ngày hè nóng nực, tôi đến tủ lạnh của văn phòng để lấy nước đá. Tôi ngạc nhiên khi thấy nó khá bẩn. Tôi phân vân, không biết liệu mình có nên lau chùi nó hay không. Lúc đó, trong tâm tôi xuất hiện những lời Sư phụ giảng:
“…chư vị muốn cứu vãn một quả táo hỏng này và không muốn quẳng nó đi, [nên chư vị] để nó ở trong phòng, nhưng nó càng ngày càng hỏng, dòi bọ bò khắp cả. Trong căn phòng rất sạch sẽ này, chư vị lại để một quả táo hỏng đầy dòi bọ, tại sao chư vị lại muốn để nó ở đó? Nếu chư vị khăng khăng đặt nó ở đó, không phải chư vị đang làm điều xấu sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc [1999])
Tôi ngộ ra rằng các học viên nên quy chính hoàn cảnh xung quanh họ.
Thế là tôi đóng cửa lại để các đồng nghiệp không ngửi thấy mùi khó chịu. Tôi bắt đầu lau dọn tủ lạnh. Trời rất nóng vì không có không khí lưu thông. Vài đồng nghiệp bước vào và một số đến giúp tôi. Những người khác thậm chí đề nghị tôi ngừng lau dọn. Tôi vẫn tiếp tục kiên trì. Cuối cùng khi đồng nghiệp nhìn thấy tủ lạnh sạch sẽ, họ thốt lên rằng nó thậm chí còn sạch hơn cả tủ lạnh ở nhà của họ.
Hộp đựng nước rửa tay trong nhà vệ sinh của công ty khó sử dụng, nên tôi mua một chai nước rửa tay và một chai khử mùi. Nhà vệ sinh đã trở nên thoáng mát hơn, không còn mùi khó chịu nữa. Một vài đồng nghiệp vui vẻ reo lên: “Môi trường tốt nên tâm trạng của tôi cũng tốt!”
Tôi mua một chai nước rửa tay khác sau khi chai đầu tiên đã dùng hết. Ngày hôm sau, cái chai lại hết. Sau đó tôi biết được rằng giám đốc văn phòng đã bảo người lao công dùng nó để lau sàn nhà. Tôi thất vọng nhưng không nói gì. Tôi mua một chai mới và để nó trong nhà vệ sinh. Ông ấy cầm cái chai và đặt nó lên bàn làm việc của tôi. Ông ấy tức giận và bảo tôi hãy tự mình dùng và thẳng tay tát vào mặt tôi. Dù bị mắng oan nhưng tôi không oán giận bởi ông ấy cũng trạc tuổi ba mẹ tôi.
Các đồng nghiệp của tôi không thích ông ấy và bảo ông ấy rằng ông ấy thật vô lý. Không lâu sau, tôi nhận được thông báo sa thải. Vài ngày trước khi tôi nghỉ làm, ông ấy bảo tôi phải rời khỏi công ty ngay trong ngày hôm đó. Một người thường sẽ không thể chịu nổi sự bẽ mặt này. Là một học viên, trong tâm tôi chỉ có một niệm: liệu tôi có đủ thời gian để tặng ông ấy một cuốn Chuyển Pháp Luân hay không?
Tôi mua vài cuốn Chuyển Pháp Luân và tặng cho mỗi đồng nghiệp một cuốn. Giám đốc cảm thấy có lỗi và mời tôi đi uống cà phê. Ông ấy bảo tôi nên nộp đơn xin trợ cấp thất nghiệp và nói rằng tôi đã không hòa hợp với các nhân viên khác.
Tôi nói: “Tôi bị sa thải vì công ty đang làm ăn thua lỗ, chứ không phải vì tôi không hòa hợp với các nhân viên khác. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và sẽ không nói dối. Tôi sẽ không nộp đơn xin trợ cấp thất nghiệp.”
Sau khi tôi rời khỏi công ty, ông ấy gọi điện cho tôi ba lần cố thuyết phục tôi nộp đơn để xin trợ cấp thất nghiệp. Tôi bảo ông ấy rằng tôi sẽ không nộp. Cuối cùng ông ấy muốn giới thiệu tôi cho cháu trai của ông ấy. Ông ấy nài nỉ tôi gặp cháu ông ấy ít nhất một lần nhưng tôi đã từ chối. Trong thời gian đó, các khảo nghiệm tâm tính lần lượt xuất hiện, hết cái này đến cái khác. Khi bình tâm ngẫm lại, tôi nhận ra hết thảy chúng đã được an bài và là những gì tôi nên làm để tu luyện tinh tấn và buông bỏ đi các chủng tâm chấp trước.
Môi trường tu luyện mới
Ngày hôm sau tôi được một công ty khác nhận vào làm. Tôi biết đây là vì tôi đã vượt quan và đề cao tâm tính. Tôi đã giới thiệu Đại Pháp cho đồng nghiệp theo cách mà họ có thể lý giải được. Tôi học Pháp thật nhiều và trả lời các câu hỏi của họ dựa trên các nguyên lý của Đại Pháp. Tôi đã thực hiện chương trình dạy tiếng Trung cho nhân viên trong công ty và đưa vào một số câu chuyện về văn hóa truyền thống từ trang web của Shen Yun. Khi Shen Yun đến Hàn Quốc biểu diễn, một số đồng nghiệp của tôi đã mua vé và phải đến thành phố khác để xem chương trình biểu diễn. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Khi tôi tu luyện tinh tấn và cải biến bản thân, tôi nhận ra hoàn cảnh công tác cũng biến chuyển theo. Ba tuần sau khi tôi được giao một nhiệm vụ mới, nhiều sự việc bất ngờ xảy ra mà thông thường sẽ mất khoảng một năm. Tôi chỉ mất khoảng hai tháng để biết cách làm và bắt đầu phần dịch thuật. Một người bình thường sẽ mất khoảng sáu tháng để biết cách làm.
Một hôm khách hàng yêu cầu chúng tôi tiền bồi thường. Họ hy vọng chúng tôi sẽ bồi thường cho họ đầy đủ. Tôi nghĩ điều đó là không công bằng và mỗi bên nên chịu một nửa trách nhiệm. Sau đó giữa chúng tôi không đạt được thỏa thuận. Họ nói rất nhiều điều khiến tôi bối rối. Tôi cố gắng tu khẩu và giữ vững tâm tính. Nếu tôi bảo vệ bản thân, thì uy tín của công ty có thể bị tổn hại. Tôi gắng hết sức để buông bỏ cái tôi của mình. Sau khi trao đổi với sếp, chúng tôi quyết định sẽ bồi thường cho họ đầy đủ. Vị khách hàng rất vui mừng và thay đổi thái độ đối với tôi.
Sếp phê chuẩn phương pháp của tôi sau khi ông ấy biết được cách tôi xử lý vấn đề. Trong suốt quá trình đó, tôi đã trải qua nhiều khảo nghiệm để xem liệu tôi có thể buông bỏ các chấp trước vào danh tiếng và lợi ích cá nhân hay không. Lúc đầu tôi không muốn khách hàng hay công ty phải chịu tổn thất. Tôi hướng nội và buông bỏ chấp trước vào mất. Sau đó tôi cải biến tư tưởng. Đây chính là tu luyện và điều đó cũng tốt cho công ty. Khó nạn đã được tiêu trừ.
Khi phân công dịch thuật, tôi buông bỏ chấp trước vào tình và vị kỷ. Khi giao việc cho những đồng nghiệp thân thiết với tôi, khảo nghiệm lại đến. Điều này giúp tôi buông bỏ cái tình. Khi không có nhiều công việc dịch thuật, tôi để các đồng nghiệp tự nhận việc trước.
Khi buông bỏ tự ngã và các chấp trước, thực thi công việc với tâm thuần tịnh, thì hiệu suất làm việc của tôi nâng cao. Khi tôi ở trạng thái tu luyện tốt, thì tốc độ dịch của tôi rất nhanh và đôi khi còn làm tôi ngạc nhiên. Khi không ở trong trạng thái tu luyện tốt, thì tôi có thể mất cả ngày để dịch một bài viết ngắn.
Tôi nói với các đồng nghiệp về Pháp Luân Đại Pháp khi đi ăn trưa cùng họ. Một đồng nghiệp không hòa hợp với sếp của chúng tôi và bị phê bình mỗi ngày. Mặc dù sếp đối xử rất tốt với tôi, nhưng tôi không tận dụng điều đó hoặc cảm thấy vui mừng gì cả. Tôi nói với cô ấy về các nguyên lý của Đại Pháp và đây là cơ hội để cô ấy đề cao tâm tính như thế nào. Cô ấy minh bạch và áp dụng theo. Mối quan hệ của cô ấy với sếp đã được cải thiện.
Trước khi làm việc ở công ty này, các đồng nghiệp không hòa thuận, hay đổ lỗi và đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Bây giờ mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Mặc dù là học viên, thỉnh thoảng tôi cảm thấy thật khó để dung nhẫn. Nhưng tôi đã tìm ra lời giải mỗi khi học Pháp.
Sư phụ giảng:
“Có người chư vị chữa lành bệnh cho họ rồi, họ vẫn không hiểu được chư vị; khi chữa bệnh cho họ chư vị đã trục khỏi thân họ biết bao thứ xấu, trị giúp họ đến một mức độ nào đó, nhưng lúc ấy chưa có thể hiện biến đổi rõ ràng [ra bên ngoài]. Nhưng trong tâm họ không vừa ý, không cảm tạ chư vị; có khi còn nguyền rủa rằng chư vị lừa họ! Chính là đối mặt với những vấn đề ấy, để tâm của chư vị được ‘ma luyện’ trong hoàn cảnh ấy. [Giác Giả] cấp công cho họ mục đích là để họ tu luyện, đề cao lên trên. Khi làm điều tốt [họ] lại đồng thời khai phát công năng bản thân, tăng công của chính mình; nhưng một số người không hiểu đạo lý này.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Tương lai khi gặp phải khổ nạn tôi sẽ luôn nghĩ tới Pháp. Tôi sẽ hướng nội, buông bỏ chấp trước và đề cao tâm tính.
Sư phụ đã gia trì cho tôi kể từ khi tôi quyết tâm tu luyện tinh tấn. Tôi sẽ chú ý đến những điểm hóa của Sư phụ và buông bỏ các chủng tâm chấp trước của mình.
Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.
Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Hàn Quốc năm 2019)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/19/395953.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/24/180831.html
Đăng ngày 08-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.