Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm

MINH HUỆ [11-11-2019] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu trên toàn thế giới! Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã 22 năm nay. Nhìn lại chặng đường này, tôi nhận ra rằng tôi đã thay đổi rất nhiều và gần như trở thành một người khác. Không kể tôi ở chỗ làm, ở nhà, hay đi trên phố, một cách rất tự nhiên tôi cân nhắc mọi thứ từ góc độ của người khác, và tôi đối tốt với mọi người một cách chân thật. Tôi biết ơn Sư phụ và Đại Pháp từ tận trong tâm mình. Chỉ có Đại Pháp mới có thể biến tôi từ một người tâm địa hẹp hòi ích kỷ trở thành một người rộng lượng và vô tư vô ngã.

Trong thời gian bị giam cầm

Tôi bị giam trong trại vì đức tin của mình. Điều kiện ở đó rất tồi tệ, và chúng tôi ngủ lèn như cá hộp với đầu người nọ chạm vào chân người kia. Người phụ nữ cạnh tôi bị béo phì, và chị ấy thường đè lên tôi khi chúng tôi ngủ. Để tránh quấy nhiễu giấc ngủ của chị ấy, tôi lựa chọn nằm im. Vì nước rất hữu hạn nên các học viên chủ động dùng rất ít. Trong môi trường mà các tù nhân thường cãi lộn với nhau, các học viên luôn chu đáo và lịch thiệp. Khi bồn cầu bị tắc, tôi sẽ âm thầm đào thứ bẩn lên để bồn cầu thông trở lại. Biểu hiện tự nhiên của sự từ bi của một học viên thể hiện rất rõ ràng trong bối cảnh phức tạp đó.

Trưởng buồng giam, người luôn nói lời chử thề với người khác, đã xúc động vì hành xử của tôi. Sau khi tôi chuyển một bức thư về Pháp Luân Đại Pháp sang một buồng giam khác thì lính canh đã trừng phạt cả buồng giam chúng tôi và cấm toàn bộ buồng giam không được đi ra ngoài nghỉ giải lao. Lắng nghe lý lẽ của tôi với các lính canh, trưởng buồng giam đã xúc động rơi nước mắt nói: “Không sao đâu, chúng tôi thực sự không cần ra ngoài nghỉ giải lao đâu. Học viên các chị rất vị tha và tôi sẽ làm mọi điều vì các chị, thậm chí ngay cả khi họ cùm chân tôi vì điều đó.” Khi các lính canh không thể xúi bẩy sự căm ghét từ các tù nhân đối với tôi, thì ngày hôm sau họ không trừng phạt tôi nữa.

Một học viên cho một tù nhân lĩnh án tử hình hộp bánh quy, loại thực phẩm ngon duy nhất mà cô ấy có. Sau khi tranh đấu cả một đời và thậm chí không hề chùn bước khi nhìn xuống họng súng, người tử tù đó đã rơi lệ khi đi ngang qua phòng giam nữ. Anh ta nói: “Mọi người luôn lấy đồ của tôi và đây là lần đầu tiên có ai đó tặng tôi một món quà. Nếu tôi được biết đến Pháp Luân Đại Pháp sớm hơn thì chắc hẳn tôi đã không phạm những tội này và kết thúc ở đây. Tôi sẽ nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo. Nếu luân hồi thực sự tồn tại thì tôi muốn trở thành một học viên trong đời tiếp theo.” Cái ngày mà anh ấy bị đưa đi xử tử, anh ấy đã hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trên dọc đường đi.

Sau khi một tù nhân báo cáo tôi

Sau đó tôi bị hắc ngục hoặc phòng giam đen tối. Để ép các học viên từ bỏ đức tin của mình, các lính canh đã giao cho hai tù nhân ở cùng mỗi học viên theo dõi họ liên tục. Tôi đã giảng chân tướng rằng Pháp Luân Đại Pháp đã nâng cao đạo đức và sức khỏe của một người như thế nào cho hai tù nhân theo dõi tôi. Tôi cũng giúp họ viết thư về cho gia đình. Bản tính thiện lương của họ đã được thức tỉnh và chúng tôi quan hệ tốt với nhau.

Nhưng con người là ích kỷ, đặc biệt ở những nơi như nhà tù thế này. Để nhận được thêm điểm và được thả sớm, một người trong số họ thường báo cáo tôi với lính canh. Tôi không để tâm quá nhiều đến điều đó. Nhưng một lần, chị ấy nói với lính canh nơi tôi để các bài giảng của Sư phụ Lý (nhà sáng lập) ở đâu. Kết quả là các lính canh đã tra tấn tôi bằng cách buộc tôi vào một chiếc giường rồi kéo căng tứ chi của tôi ra. Tôi tuyệt thực để phản đối lại việc đàn áp đó và tất cả các học viên trong nhà tù cũng giúp đỡ tôi. Họ viết thư lên Giám đốc trại giam để yêu cầu các lính canh dừng việc tra tấn tôi, và họ đã tuyệt thực tập thể.

Sau khi các lính canh tìm thấy các bài kinh văn của Sư phụ, họ viện cớ đó để tra tấn tôi, để ép tôi từ bỏ đức tin của mình. Tôi quả quyết nói với một lính canh rằng: “Tôi sẽ không làm vậy đâu. Nếu các anh không thả tôi xuống thì tôi sẽ tiếp tục tuyệt thực.” Các quản lý trại giam, bộ phận điều tra tội phạm, và những bộ phận khác đều đến gặp tôi, uy hiếp tôi bằng những hậu quả nghiêm trọng. Với sự giúp đỡ của Sư phụ và chính niệm của các học viên khác, tôi kiên định và có thể bỏ được chấp trước sinh tử. Đến ngày thứ ba thì việc tra tấn kết thúc.

Sau khi tôi quay về phòng giam, một tù nhân đã giơ ngón tay cái lên với tôi. Chị ấy đã được giao theo dõi học viên khác, người đã tuyệt thực để ủng hộ tôi. Người tù nhân đó nói rằng: “Bà ấy đã rất già và đi lại rất khó khăn khi tuyệt thực. Nhưng bà ấy vẫn tiếp tục. Học viên các vị thật tuyệt vời vì tất cả các vị đều vị tha.”

Tôi đến trước mặt người tù nhân đã báo cáo tôi, và chị ấy đã khóc khi tôi nắm tay chị ấy. Với một nụ cười tôi nói với chị ấy điềm tĩnh rằng tôi không đổ lỗi cho chị ấy, nhưng tôi phải nói với chị ấy một vài điều. “Tôi đã có thể sống sót qua cuộc tra tấn đó là nhờ các học viên đã giúp đỡ tôi. Nếu tôi chết trong quá trình tra tấn đó và điều đó là do chị thì chị sẽ sống ra sao sau khi được thả đây?” Tôi nói với cô ấy rằng bản năng của cô ấy là một người tốt và hy vọng rằng cô ấy đừng làm những việc dại dột như thế nữa. Và thực ra, một người sẽ được phúc báo bằng việc giúp đỡ các học viên vô tội, những đệ tử của chính tín.

Chị ấy xin lỗi về những gì mình đã làm. Tôi tiếp tục nói: “Sư phụ dạy chúng tôi rằng: ‘Nếu chư vị không thể yêu quý kẻ thù của mình, thì chư vị không viên mãn được.’ (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia) Mặc dù chị làm điều này với tôi, nhưng tôi sẽ không đối xử với chị như kẻ thù đâu. Chẳng phải Pháp Luân Đại Pháp hảo sao?” Chị ấy cảm ơn tôi vì đã tha thứ cho chị ấy và thôi không báo cáo các học viên với lính canh nữa. Sau đó chị ấy không còn bị giao cho việc theo dõi các học viên nữa.

Chăm sóc cha mẹ

Tôi có năm anh chị em và tất cả đều có một cuộc sống giàu sang. Là con út trong gia đình, và bởi vì nhiều năm bị đàn áp do đức tin của mình, tình trạng tài chính của tôi không tốt như của các anh chị. Tuy nhiên, với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi tìm được việc làm với mức lương kha khá sau khi được thả. Do có nhiều thời gian nghỉ, tôi thuê một căn hộ và ở với một học viên để sản xuất tài liệu Đại Pháp.

Bố tôi bị bệnh Alzheimer và sau đó được chẩn đoán mắc ung thư ruột kết. Ông đi tiểu tiện và đại tiện khắp nơi và không cho bất kỳ ai lau dọn. Một chị gái của tôi đã từng chăm sóc bố mẹ và chị ấy rất khó chịu. Thính giác của bố tôi không tốt khiến cho gia đình rất bực mình, điều này càng làm cho bố tôi khó hiểu mọi người hơn. Xét mình là một học viên, tôi luôn nói với ông nhẹ nhàng, chậm rãi, và rõ ràng. Ông có thể bắt được từng từ của tôi và nghe lời tôi. Một lần sau khi bố gây ra một vụ lộn xộn lớn cho mẹ, gia đình tôi đã quyết định tôi đến đón ông về ở chỗ tôi. Người học viên mà tôi sống cùng đã không khó chịu về sự luộm thuộm của bố tôi và cũng đối xử với ông rất nhẫn nại và từ bi. Bố tôi cũng nghe lời cô ấy. Khi tôi đi làm, người học viên đó trông bố tôi, thay quần áo và lau rửa cho ông. Việc này tiếp diễn trong vòng hai tháng.

Điều này đã thay đổi thái độ của gia đình tôi đối với Đại Pháp. Đây là điều mà chính những đứa con ruột của bố tôi đã không thể làm nổi, nhưng một người không phải là thành viên gia đình đã có thể chăm sóc ông mà không truy cầu nhận lại bất cứ điều gì. Anh trai tôi, người đã từng cấm các học viên đến nhà, giờ đây đã chào đón họ. Sau một thời gian, chị gái tôi nói với chúng tôi rằng chị ấy không thể chăm sóc bố mẹ thêm được nữa. Vì tất cả các anh chị đều bận rộn, anh trai tôi dự định gửi bố tôi vào nhà dưỡng lão. Khi ấy tôi bận rộn với công việc và việc sản xuất tài liệu, và tôi cũng chịu trách nhiệm hỗ trợ kỹ thuật cho một vài điểm sản xuất tài liệu. Nghĩ về tình trạng của bố mình, tôi biết rằng việc ít giao tiếp ở nhà dưỡng lão sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Vì thế tôi đề nghị nhận trông cả bố mẹ ở chỗ tôi, và mọi người rất hài lòng.

Tôi thuê một học viên thứ ba để chia sẻ khối lượng công việc chăm bố mẹ với tôi. Bất cứ khi nào chúng tôi gặp phải vấn đề gì thì tôi cố gắng giải quyết chúng mà không phiền hà gì tới các anh chị. Ba học viên chúng tôi phối hợp chặt chẽ với nhau để sản xuất tài liệu và bảo dưỡng thiết bị. Sản xuất lịch Pháp Luân Đại Pháp trước Tết Nguyên đán gồm rất nhiều việc, nhưng chúng tôi đã làm rất tốt trong khi vẫn chăm sóc bố mẹ tôi. Cứ cuối tuần là các anh chị tôi đến thăm, vì thế chúng tôi chuẩn bị thức ăn ngon cho họ. Trước kia, các anh chị tôi đã phớt lờ Đại Pháp. Giờ đây tất cả bọn họ đều rất ủng hộ và tôn trọng Sư phụ Lý. Giờ đây, khi thuê người làm, họ tin tưởng các học viên hơn bất cứ ai.

Khi bố tôi ốm nặng, mẹ tôi–cũng là một học viên–đã trải qua kiếp nạn rất lớn. Tôi nhắc bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và xin Sư phụ giúp đỡ. Kết quả là bà đã được ra viện trong vòng một tuần. Nhưng bà rất yếu và thậm chí uống nước bằng ống hút cũng khó khăn. Thêm vào đó bà bị mất tự chủ bản thân. Với hai bố mẹ nằm liệt giường và một công việc toàn thời gian, tôi không thể cáng đáng nổi và vài bà chị gái tôi đã thay nhau đến đỡ một tay. Mỗi người bọn họ đều không giống nhau: một vài thì nói rằng ở đây tôi đã làm không tốt và những người khác thì phàn nàn rằng thức ăn tôi nấu không đủ ngon. Tất cả bọn họ đều có một cuộc sống tươm tất và thất vọng với cuộc sống đơn giản của tôi. Cảm thấy tức giận và sai trái, tôi nghĩ: các chị đến đây để trông bố mẹ hay các chị đến đây chỉ để hưởng thụ cuộc sống vậy? Tôi không chỉ chăm sóc bố mẹ mà còn cần phải nấu thêm vài món nữa cho họ.

Một học viên nhắc tôi chú ý đến việc đề cao tâm tính. Tôi biết rằng điều này yêu cầu tu luyện tốt, và tôi phải có thể chấp nhận được sự chỉ trích. Tôi nghĩ thầm: “Sư phụ, xin Ngài đừng lo lắng. Con sẽ làm được tốt, không kể mọi người nói tốt xấu thế nào về con.”

Tôi chọn người chị gái mà khiến tôi bực mình nhất làm chuẩn để đề cao tâm tính của mình. Tôi trân quý từng ngày chị ấy ở bên và mường tượng rằng chị ấy không đến chăm bố mẹ mà đến để giúp tôi tu bản thân. Cuối cùng, chị ấy đã bay đến và chỉ ở có vài ngày. Tôi nên chăm sóc chị ấy và nấu vài món ngon cho chị ấy. Hơn nữa, chị ấy đã già và sức khỏe yếu. Để tránh làm chị ấy mệt, tôi không cho chị ấy làm bất cứ việc chân tay nào. Tôi cũng bảo chị ấy không cần ngủ trông mẹ buổi đêm để chị ấy có thể nghỉ ngơi. Sau khi thái độ của tôi đã được đề cao lên, chị gái tôi đã thay đổi và những lời châm biếm của chị ấy đã biến mất. Tôi bắt đầu cảm nhận được sự tiến bộ và hoan ca của việc tu luyện tốt.

Tám tháng sau khi đến chỗ tôi ở thì bố tôi qua đời. Mặc dù mắc bệnh ung thư ruột kết nhưng ông đã ra đi thanh thản mà không đau đớn chút gì vì tôi thường bật nhạc Đại Pháp cho ông nghe.

Sau đó, bà mẹ 86 tuổi của tôi đã hồi phục. Do công việc trước kia nên phổi bà bị đen. Tuy nhiên, mặc dù lá phổi của bà chỉ to bằng cỡ lòng đỏ trứng gà nhưng bà vẫn thở tốt. Các bác sỹ ở khoa điều trị tăng cường thấy đây quả là một điều kỳ diệu. Toàn thể gia đình cũng rất vui vì được phúc báo của Đại Pháp. Nhờ việc nhận gánh nặng trông nom bố mẹ, nên hành động vị tha của tôi như một học viên đã có được sự tôn trọng của các anh chị tôi. Anh trai tôi khen tôi trước toàn thể gia đình. Tôi biết rằng sự biết ơn và tôn trọng là hướng đến Đại Pháp, vì họ rất ấn tượng bởi các học viên, những người đã chiểu theo nguyên lý của Đại Pháp.

Trải qua kiếp nạn gia đình, tôi có thể cảm nhận được sự an bài từng bước của Sư phụ. Tôi đã có thể vượt qua khảo nghiệm đó nhờ việc tu luyện tốt. Bằng việc tu khứ chấp trước vào tình với gia đình, tôi có thể đối đãi với họ bằng tâm từ bi và hy vọng họ sẽ được hưởng lợi từ Đại Pháp.

Cứu người là sứ mệnh của tôi

Sư phụ đã kéo dài sinh mệnh cho tôi để tôi cứu chúng sinh vì đó là sứ mệnh của tôi. Tôi biết rằng tôi cần thêm thời gian để tập trung vào việc này, và Sư phụ lại giúp tôi. Người chị gái mà đã từng chăm sóc bố mẹ tôi lại có thời gian rảnh, và chị ấy có thể trông mẹ tôi. Việc này cho phép tôi có thể dành toàn bộ bản thân mình vào việc chứng thực Pháp.

Bốn tháng trước một đồng nghiệp của tôi bắt đầu tu luyện, và chị ấy đã xúc động vì Đại Pháp uyên thâm đến nhường nào. Người đồng nghiệp đó nói: “Một học viên ở nhóm tôi rất nhiều năm, nhưng cô ấy chưa bao giờ nhắc đến Đại Pháp với tôi. Tôi ước gì cô ấy đã làm thế. Có thể ban đầu tôi sẽ không tiếp nhận. Nhưng cô ấy có thể cứ luôn nói về Đại Pháp chứ nhỉ?”

Những lời này vang vọng trong tôi một thời gian dài, như thể đó là tiếng vọng của các chúng sinh đã có tiền duyên với tôi nhưng vẫn chưa được cứu. Thời gian là có hạn, và chúng ta phải nỗ lực hết sức để hoàn thành sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/11/395564.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/13/180706.html

Đăng ngày 07-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share