Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-09-2019] Cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công) của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vốn dựa trên tuyên truyền và lừa dối kể từ khi nó bắt đầu vào năm 1999. Để phơi bày những thông tin sai sự thật về đức tin của mình, nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp, kể cả các học viên đang bị giam giữ, đã tận dụng mọi cơ hội có thể để nâng cao nhận thức cho mọi người về cuộc bức hại này, vốn là cuộc bức hại không hề có cơ sở pháp lý.
Tôi đã từng bị bắt giữ nhiều lần vì không chịu từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện cả tâm lẫn thân dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Bất luận là tôi bị giam giữ ở đâu, ở trại tạm giam hay trại lao động, tôi đều trò chuyện với các lính canh và tù nhân về môn tu luyện của mình. Nhiều người trong số họ đã nhìn thấu tuyên tuyền phỉ báng của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Đại Pháp, và thậm chí còn trân trọng sự tốt đẹp của Đại Pháp và sự tốt bụng của các học viên Đại Pháp.
Ba câu chuyện trong bài viết này trình bày một vài trường hợp như vậy.
Minh bạch chân tướng
Tháng 9 năm 1999, tôi đã bị bắt giữ và bị đưa vào một trại tạm giam địa phương lần thứ hai. Một đồng tu đã cảnh báo tôi rằng giám thị của khu chúng tôi rất hung bạo đối với học viên. Sau khi người giám thị này biết tôi là một giám đốc sở, anh ta hào hứng muốn thẩm vấn tôi ngay ngày thứ hai anh ta đến làm việc.
Người giám thị tra khảo tôi: “Sao ông không tận hưởng cuộc sống tốt đẹp của mình chứ? Sao lại phải làm việc này? Ông không có việc gì tốt hơn để làm sao?“
Anh ta nói tiếp: “Trong khu này, ông phải tuân thủ các quy định. Ông không được luyện các bài công pháp hay đọc sách [Pháp Luân Công]. Trước ông, có mấy học viên đã bị phạt và không còn dám luyện nữa đấy. Tốt hơn hết là ông nên nghe theo và đừng gây rối.”
Tôi hỏi: “Thực ra, anh có biết gì về Pháp Luân Đại Pháp không?” Anh ta nói: “Ai không biết chứ? Hai tháng qua, ngày nào mà nó chẳng được phát trên TV. Chúng tôi còn có tài liệu do cấp trên đưa xuống. Tôi không hiểu tại sao các ông lại tin vào những điều mê tín này.” Bởi có vẻ anh ta đã bị những lời dối trá của ĐCSTQ lừa, nên tôi đã kể chi tiết cho anh về câu chuyện của mình – bắt đầu từ nguyên do tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp rồi đến những lợi ích tôi nhận được từ pháp môn.
Tôi được sinh ra trong một gia đình đông người, và cha mẹ tôi đều là nông dân. Cha tôi làm việc trong tổ sản xuất của thôn. Ngoài công việc của mình, ông còn trông coi một mảnh đất nhỏ và ông trồng trọt để phục vụ cho mục đích cá nhân. Mẹ tôi thì nuôi lợn để kiếm thêm thu nhập. Nhưng hầu như không đủ sống. Tình hình tài chính của chúng tôi rất tệ. Chúng tôi nợ hơn 1.000 nhân dân tệ, vốn là một con số quá lớn cho một gia đình như chúng tôi đây.
Buổi tối nọ, cha tôi đi họp ở tổ sản xuất và không về nhà vào lúc ông thường về. Mẹ tôi hết sức lo lắng. Tôi cũng rất lo vì tôi là con trưởng. Tôi nằm trên giường nhưng không sao ngủ được. Cuối cùng, cha tôi cũng về. Lúc đó, tôi nghe cha nói với mẹ: “Những ngày sau của chúng ta sẽ còn vất vả hơn. Bởi chúng ta có đất tư hữu, lại còn nuôi lợn nữa, anh bị ép phải thừa nhận chúng ta là tư sản. Chúng ta sẽ sống thế nào khi không có nguồn thu nhập thêm này đây?”
Lời cha cứ văng vẳng trong tâm, thôi thúc tôi học rất chăm chỉ ở trường và làm việc siêng năng sau khi tốt nghiệp với hy vọng kiếm thêm tiền cho gia đình. Tại nơi làm việc, tôi được bầu làm phó bí thư Đảng và làm lãnh đạo cấp trung. Lúc lên phó giám đốc sở, tôi còn chưa tới 40 tuổi. Tôi được cấp trên xác định là một cán bộ dự bị trẻ tuổi và đầy triển vọng.
Ai có thể hình dung một đứa trẻ nông thôn vốn không có căn bản và tiền bạc phải bỏ ra biết bao nhiêu tiền để leo lên vị trí đó? Tôi đã sống đạm bạc để dành dụm nhiều tiền hơn cho gia đình. Áp lực tài chính và nhiều năm vận động chính trị dần ảnh hưởng tới sức khỏe của tôi. Cuối cùng, tôi được bệnh viện chẩn đoán mắc bệnh máu không thể chữa trị, cùng nhiều biến chứng khác. Trong khi ai nấy ngưỡng mộ thành tích bên ngoài của tôi thì cơ thể tôi đã bị bệnh tật bào mòn, hàng ngày tôi phải dựa vào thuốc men để sống.
Cha mẹ tôi khóc to khi họ nghe được tin nghiệt ngã này. Mẹ tôi đã viết di chúc, nói rằng bà sẽ đi cùng tôi nếu tôi chết.
Cứ vài ngày, khi tình trạng trở nên xấu đi, tôi lại phải truyền máu một lần. Tôi đã thử khí công và thuốc Trung Y nhưng không có tác dụng gì mấy. Tình trạng của tôi luôn ở mức bất ổn định nhất.
Tuy nhiên, sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mới được chục ngày, mọi bệnh tật của tôi đã hoàn toàn biến mất. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, và có được cảm giác vô bệnh; tôi cảm nhận niềm vui khi có được một cuộc đời mới. Tôi quyết định sẽ tu luyện Đại Pháp tới cùng, bất luận có trải qua khó khăn nào đi nữa.
Tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp lại cho tất cả người nhà của tôi. Sau đó, nhiều bệnh tình của mẹ tôi, trong đó có bệnh thấp khớp, bệnh phổi, bệnh tim và chứng đau đầu kinh niên, đã hoàn toàn biến mất. Bệnh xơ gan của em gái tôi cũng khỏi và chứng xơ cứng động mạch của cha tôi cũng hết.
Sau khi chứng kiến những lợi ích sức khỏe mà gia đình tôi được thụ ích, nhiều bạn bè và người nhà của tôi cũng bước vào tu luyện. Họ cũng đã được Đại Pháp ban cho những điều tốt lành.
Sau khi tôi kể xong câu chuyện của mình, tôi đã nói với người giám thị đó: “Nếu không có Đại Pháp, tôi đã chết rồi. Tôi có phải là một trong những người không lý trí mà họ nói trên truyền hình không?”
Mắt anh ấy như ngân ngấn nước. Anh ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một hồi.
Anh ấy hỏi: “Tôi cũng từng đọc Chuyển Pháp Luân rồi. Cuốn sách đó thực sự là Ngài ấy viết sao? Sao Ngài ấy có thể biết mọi thứ về thiên văn địa lý như vậy trong khi Ngài ấy chưa từng học đại học?”
Chuyển Pháp Luân chính là cuốn sách chính giảng các Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp và “Ngài” ở đây đề cập tới Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập pháp môn.
Tôi đã nói với người giám thị: “Tôi hiểu những gì anh đang nghĩ. Trong một khóa giảng Pháp mà tôi từng tham dự ở Đại Liên, Sư phụ Lý đã giảng Pháp liên tục trong 3 giờ đồng hồ mà không hề có tài liệu gì. Ngài là một khí công sư trứ danh ở Bắc Kinh, và đã từng trị khỏi cho nhiều bệnh nhân tại hai lần Hội Sức khỏe bất kể họ có bệnh gì đi nữa.”
Anh ấy mỉm cười: “Thảo nào ông là một cán bộ cấp sở. Tất cả những chuyện này đều hết sức lô-gíc.”
Tôi nói: “Tôi chẳng tài giỏi gì. Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi.”
Kể từ lần nói chuyện đó, hễ đến phiên anh ấy trực, anh ấy luôn trò chuyện với tôi trong văn phòng của mình hoặc bên ngoài phòng giam. Có một lần, anh còn làm món trứng và nấu cho tôi một tô cháo khi anh ấy biết tôi đang bị tiêu chảy. Anh còn mang cho tôi một bình thủy nước ấm.
Đó là lần đầu tiên anh ấy đối xử với tù nhân tử tế như vậy.
Một ngày sau khi tôi được thả khỏi trại tạm giam, tôi đã mời anh cùng ăn tối với tôi. Anh cảm ơn tôi vì đã cho anh biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.
Anh ấy nói: “Cuộc sống giống như một ván cờ. Bạn sẽ thua nếu bạn không đưa ra quyết định đúng. Cũng như vậy, anh không thể bình phục nếu anh không có nhận định và quyết định chính xác. Tôi có lẽ vẫn tin vào tuyên truyền lừa dối trên truyền hình nếu anh không nói cho tôi sự thật. Sao một chính quyền có thể lừa dối người dân nước mình kinh khủng như thế chứ?”
Trở thành bạn của các học viên
Sau khi hiểu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp sâu hơn, thái độ của anh ấy đối với Đại Pháp đã trở nên tích cực hơn. Anh ấy đã trở thành bạn của các học viên.
Hễ có một học viên bị đưa tới trại tạm giam, người giám thị này luôn căn dặn trưởng buồng giam chăm sóc tốt cho bạn anh ấy. Anh ấy thi thoảng còn mang nhu yếu phẩm mua bằng tiền của chính mình cho các học viên.
Một đồng tu được thả khỏi trại tạm giam đó đã kể với tôi câu chuyện về người giám thị này.
Anh ấy kể: “Vào ngày thứ hai tôi vào trại tạm giam, tôi nghe nói người giám thị này đã yêu cầu trưởng buồng giam chăm sóc tôi dù anh ấy không biết tôi. Khi lính canh đó chế giễu anh ấy vì ‘có nhiều bạn’, giám thị đáp: ‘Đúng vậy. Tất cả học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là bạn của tôi’.”
Một học viên khác được thả ra nói: “Học viên nào trong trại tạm giam này cũng đều biết người giám thị này quan tâm tới họ. Họ luôn tìm đến anh ấy để nhờ giúp đỡ.”
Người giám thị này luôn hỏi thăm cho tôi hễ tôi muốn hỏi tin tức về các học viên bị giam giữ ở trại tạm giam này – như ai đó có bị đưa vào đây không, hay ai đó đang như thế nào.
Có lần, khi tôi bị giam ở trại tạm giam này, tôi đã hỏi anh ấy việc giúp tôi có gây rắc rối gì cho anh không.
Anh ấy nói: ”Tôi đã nghĩ về điều đó. Nhưng học viên các anh khác với những tù nhân khác. Các anh là những người tốt vốn chẳng làm hại ai. Tôi đã ở đây nhiều năm và cấp trên cũng hiểu được tôi. Thực tế, đã lâu quá rồi nên cấp trên cũng có cách hiểu riêng của họ về Pháp Luân Đại Pháp. Cuộc bức hại chỉ là một cuộc vận động thôi và nó sẽ chấm dứt khi có một chính quyền mới. Tôi muốn đứng về phía các anh. Đó là nơi tôi cảm thấy hạnh phúc và dễ chịu nhất.”
Anh ấy còn giúp một đồng tu đưa đồ vào trại tạm giam, trong đó có một số bài giảng Pháp Luân Đại Pháp. Để thể hiện sự cảm kích của mình, đồng tu này đã mời anh ấy ăn tối. Đồng tu này đã ngạc nhiên khi người giám thị này đã lặng lẽ trả tiền trước rồi.
Thấy đồng tu ngại, anh ấy nói: “Tôi hiểu cảm giác của anh. Nhưng anh hiện đang vẫn bị ĐCSTQ bức hại. Nhiều học viên như anh đã mất thu nhập bình thường. Anh có thể trả lại tôi khi cuộc bức hại chấm dứt.”
Do đã thay đổi thái độ của mình đối với Pháp Luân Đại Pháp, người giám thị này đã được Đại Pháp ban phúc. Anh ấy từng bị huyết áp cao và một căn bệnh lạ. Mọi triệu chứng bệnh của anh đã biến mất và anh hiện vô cùng khỏe mạnh. Anh còn được thăng chức lên vị trí mới.
(Còn tiếp)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/6/392313.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/12/180695.html
Đăng ngày 06-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.