Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-11-2019]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Chào các bạn đồng tu!

Cảm tạ Sư tôn đã an bài cho con cơ hội tham gia Pháp hội Trung Quốc lần này. Tôi muốn chia sẻ việc bản thân đã buông bỏ chấp trước vào lợi ích vật chất như thế nào và cách tôi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp với tư cách là một học viên và một doanh nhân.

Tôi bắt đầu kinh doanh trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công). Lúc đó tôi đang ở độ tuổi 30 và có thể kiếm được 300.000 đến 400.000 nhân dân tệ (42.000 đến 56.000 USD) mỗi năm. Đó là một số tiền lớn vào thời điểm đó và tôi có thể mua hơn 10 căn hộ ở vùng tôi đang ở. Không có tâm pháp ước chế câu thúc bản thân, tôi bất chấp mọi thủ đoạn để kiếm tiền. Đây là hai ví dụ.

Một lần, khi tôi đang nhận hàng từ một khách hàng thì phát hiện đơn hàng của một người khác đặt nhầm trong đơn hàng của tôi. Tôi im lặng và bí mật giữ đơn hàng đó lại rồi bán đi. Một lần khác, tôi có mâu thuẫn với một doanh nhân trong ngành. Vì không tìm được cách nào khác để trả thù, nên tôi đã viết một bức thư nặc danh cho Bộ Thương mại, vu cáo anh ta bán hàng giả. Sau đó công việc kinh doanh của anh đã ngừng hoạt động. Một người họ hàng rất hiểu tôi nói rằng tôi không có lòng thương xót, “Anh đặt chân tới đâu, cỏ lụi tàn tới đấy.” Vợ tôi cũng phải nói rằng: “Anh quá liều lĩnh, anh bất chấp tất cả vì tiền. Nếu bom nguyên tử mà bán được, chắc anh cũng sẽ bán.”

Tôi tự cho mình thông minh và có khả năng, kiếm tiền dễ như trở bàn tay. Nhưng sau một thời gian dài tranh đấu trên thương trường, tính khí của tôi ngày càng hung dữ, sức khỏe đi xuống. Mặc dù tôi cao hơn 1m8, nhưng chỉ nặng khoảng 45kg. Mặt mũi xám xịt và tôi phải uống rất nhiều thuốc.

Một doanh nhân trung thực

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào mùa hè năm 1996. Tôi dần hiểu rằng việc kinh doanh phát đạt hay không là trong số mệnh an bài, chứ không phải do bản sự của người ta. Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Công) đã giúp tôi cải thiện sức khỏe, tất cả các bệnh tật của tôi đều không cánh mà bay. Có lần tôi đi ngoài ra máu trong hơn một tháng. Một vị viện trưởng là hàng xóm của tôi nói với tôi rằng: “Anh đến bệnh viện đi, nếu không anh có thể chết đấy.” Tôi biết Sư phụ Lý đang chăm sóc cho mình, vì vậy tôi không sợ hãi. Đáng kinh ngạc, “triệu chứng” này càng kéo dài, tôi càng khỏe mạnh. Cân nặng của tôi trở lại bình thường, và tôi có thể ăn ngon ngủ ngon. Việc đi ngoài ra máu như thế đã xảy ra tổng cộng bốn lần, mỗi lần kéo dài khoảng một hoặc hai tháng. Không có bác sĩ nào có thể tìm được nguyên nhân.

Tôi rất tò mò về nhân sinh, và tôi từng suy tư nhiều về thiên văn học, địa lý và nhân loại. Trong mông lung tôi cảm thấy rằng có những thứ tồn tại ngoài tầm hiểu biết của khoa học. Sau khi trở thành một học viên, những uẩn khúc này tôi đều thông tỏ. Chuyển Pháp Luân, là một cuốn thiên thư, vượt khỏi ngoài tầm hiểu biết của khoa học.

Tôi cũng nhận ra rằng trở thành một học viên trong khi vận hành doanh nghiệp của mình là con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho mình, cũng là lưu lại một con đường tu luyện để tương lai tham chiếu. Tôi nhất định phải lấy các Pháp lý của Đại Pháp để chỉ đạo mình, đề cao tâm tính và giữ vững chính niệm. Thay vì cư xử như một người thường, tôi nên tu luyện vững chắc. Tôi quyết định làm theo lời giảng của Sư phụ trong việc vận hành doanh nghiệp của mình:

“Trong Phật giáo giảng ‘nghiệp lực luân báo’: họ chiểu theo nghiệp lực của chư vị mà an bài cho chư vị; bản sự của chư vị có lớn đến mấy, [nhưng] chư vị không có đức, thì có thể cả đời chư vị chẳng có gì. Chư vị thấy rằng vị kia làm gì cũng không nên, [nhưng] đức của vị ấy lớn, [thì] vị ấy làm đại quan, phát đại tài.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Ban đầu, tôi đã rất do dự, tôi xem tiền như mạng, tranh đấu, oán giận, sắc dục, cái tôi to lớn cùng tâm hiển thị. Nhiều người xem tôi là một kẻ trục lợi độc ác. Mang những quan niệm người thường mạnh mẽ như vậy, liệu tôi có thể thực sự bước lên từ đầm lầy dơ bẩn này và bước đi trên con đường trở thành thần? Bất chấp những nghi vấn này, tôi vẫn dành nhiều thời gian để học sách Chuyển Pháp Luân, có khi đọc được bốn bài giảng mỗi ngày. Khi ngồi đả tọa, đôi chân của tôi sẽ trở nên thâm tím, 10 phút sau mồ hôi đổ đầm đìa. Với quyết tâm mạnh mẽ, đôi khi tôi buộc mình phải ngồi tiếp bằng cách đặt một hòn đá lên chân, hoặc buộc chân lại bằng dây thừng. Tình hình đã được cải thiện và trong những năm gần đây tôi đã có thể ngồi đả tọa hai lần một ngày, một lần trong một giờ đồng hồ và một lần nữa trong nửa giờ đồng hồ.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, nhiều sản phẩm tôi bán phần lớn đều là hàng kém chất lượng hoặc hàng giả. Những sản phẩm này có chi phí thấp và tạo ra lợi nhuận cao. Xem bản thân mình là một học viên, đầu tiên tôi quyết định ngừng nhập thêm bất kỳ sản phẩm nào trong số này. Nhưng làm điều đó không hề dễ dàng vì hầu hết mọi người đều kinh doanh theo cách đó, khi tôi không bán những sản phẩm đó có nghĩa là tôi có thể không kiếm được tiền. Nhưng tôi biết đây là việc mình phải làm. Tôi đã gọi điện đến các nhà sản xuất các mặt hàng đó và nói rằng: “Giờ tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp [lúc bấy giờ cuộc đàn áp chưa bắt đầu], xin đừng giao những sản phẩm làm giả hoặc kém chất lượng như thế cho tôi nữa, vì tôi sẽ không bán chúng.”

Các cán bộ trong các nhà sản xuất đó không lý giải được tôi, một nhân viên bán hàng bối rối trả lời: “Tôi biết anh là một học viên. Nhưng anh vẫn cần kiếm sống, phải không? Tại sao không kiếm tiền?” Thỉnh thoảng, tôi cũng tự vấn trong lòng rằng có phải mình quá cực đoan hay không? Tuy nhiên, tôi biết rằng sự lưỡng lự đó đang che đậy chấp trước của tôi vào lợi ích vật chất. Với trạng trái tư tưởng của tôi lúc bấy giờ, tôi đã không thể dừng bán những sản phẩm đó. Sau này, tôi quyết tâm vượt qua quan ải này. Tôi kiên quyết nói với họ qua điện thoại: “Ngay cả khi các vị tiếp tục chuyển đến những sản phẩm như thế, tôi cũng sẽ không bán bất kỳ sản phẩm nào trong số đó và các vị sẽ phải đến lấy chúng về.”

Vợ tôi không phải là một học viên, cô ấy đã rất tức giận và nói: “Người ta đều bán hàng như thế. Anh tỏ ra cao thượng làm gì? Nếu anh không bán thì tôi bán!” Cô tìm số điện thoại các nhà sản xuất từ ​​hồ sơ tồn kho và liên hệ trực tiếp với họ. Tôi đã cố gắng nói chuyện với cô ấy và giải thích Pháp lý “bất thất giả bất đắc.” Nhưng cô ấy không chịu nghe, cô nói: “Anh đừng nói nữa! Tôi chỉ biết rằng tiền rất quan trọng.” Ở tầng thứ tâm tính lúc đó, tôi cao giọng nói: “Nếu kiếm tiền theo cách này, em không sợ bị quả báo sao?” Cô ấy nói: “Anh không phải doạ tôi! Thời buổi này ai chả làm ăn như thế mà tôi có thấy người ta bị quả báo nào đâu. Vả lại, tôi có trộm cướp của ai. Sao tôi không được làm thế?” Mặc kệ vợ tôi có làm náo loạn thế nào, tôi là ông chủ và các nhà sản xuất cũng phải nghe lời tôi và không giao hàng tới nữa.

Điều thú vị là doanh nghiệp của tôi tiếp tục làm ăn tốt và doanh thu vẫn ổn định. Người dân từ các làng và thị trấn gần khu vực chúng tôi thường mua sản phẩm từ doanh nghiệp của tôi và một chi nhánh mới cũng thu hút nhiều khách hàng. Tôi biết rằng mình đã hành xử đúng đắn như một học viên.

Có lần một người bạn làm việc trong chính quyền nói với tôi: “Có điều kiện như anh, tôi khuyên anh nên bỏ tiền mua một chức quan.” Tôi ngạc nhiên hỏi lại làm sao như thế được. Anh ta nói chỉ cần trả khoảng 200.000 nhân dân tệ (650 triệu đồng), tôi sẽ trở thành phó trưởng trấn ở một huyện ngoại ô. Tôi hỏi lại anh: “Nếu tôi bận rộn với vị trí phó trưởng trấn này, thì ai sẽ đảm nhiệm công việc kinh doanh của tôi?” Anh ta cười nói: “Anh không cần làm việc nào cả. Đó chỉ là danh nghĩa và anh chỉ cần tham dự một số cuộc họp là được rồi. Với danh nghĩa đó, anh có thể mua vài lô đất, vài năm sau bán lại cho các nhà thầu sẽ kiếm được rất nhiều tiền.” Nếu không phải là một học viên, tôi sẽ tham gia vào thỏa thuận tốt này mà không do dự chút nào. Nhưng là một học viên, tôi cảm ơn anh ấy và bác bỏ ý tưởng đó ngay lập tức, tôi nói: “Tôi rất vui với vị trí hiện tại của mình.”

Sau đó, anh ấy lại đưa ra cho tôi một đề nghị khác: “Anh có thể trở thành một đại biểu của Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc hay Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc. Mức giá cũng rẻ hơn nhiều.” Khi tôi hỏi vị trí đó mang lại lợi ích gì, anh ấy trả lời: “Với những danh nghĩa này, không ai từ cục công thương, công an hay cơ quan thuế dám tuỳ tiện đến kiểm tra doanh nghiệp của anh. Hãy xem những doanh nghiệp lớn ngoài kia, nhiều người trong số họ đều có quan hệ như thế.” Nếu điều này xảy ra vài năm trước, tôi sẽ giành giật để có được cái ô lọng này. Tuy nhiên, là một học viên, tôi biết rằng những cái được gọi là lợi ích như thế này sẽ không tồn tại lâu. Thực ra, chỉ có ma mới cám dỗ những người đạo đức suy đồi để đổi lấy lợi ích tiền bạc. Lại nói, có Đại Pháp và Sư phụ ở đây, các học viên còn phải lo lắng gì nữa?

Đề cao bản thân và cứu người

Trước đây tôi từng rất nóng tính và thường xuyên đánh lộn với vợ. Mỗi lần như vậy, cô ấy lại khóc và về nhà bố mẹ. Sau khi trở thành một học viên, mọi thứ trở nên đảo chiều, cô ấy giám sát tôi mọi lúc mọi nơi. Ngoài việc ra lệnh cho tôi làm điều này hay điều nọ trước mặt khách hàng, cô ấy thường xuyên nói những lời không hay với tôi: “Anh có phải là người dở hơi không? Anh thật là ngu ngốc!” Điều này khiến tôi mất mặt trước các nhân viên của mình. Thỉnh thoảng, tôi khuyên nhủ cô ấy sau lưng: “Nếu em muốn chỉ trích anh, em có thể đợi đến khi chúng ta về nhà không? Nếu em cư xử thô lỗ với anh như một con tốt ở đây, mọi người sẽ nghĩ em là hạng người gì.” Cô ấy trả lời: “Lúc đó em rất khó kiểm soát bản thân. Giờ nghĩ lại thật anh cũng không dễ gì làm được thế.”

Biết vợ đang giúp mình tiêu trừ nghiệp lực và đề cao tâm tính, tôi không còn cảm thấy bực bội và bắt đầu tu nhẫn. Từng chút một, tôi dần nâng cao tâm tính của mình. Khi cô ấy phát cáu tôi có thể đối đãi với tâm thái tốt hơn bằng một nụ cười và hướng nội xem mình đã làm gì sai. Một khách hàng đã nhìn thấy sự việc này nói rằng: “Thật đáng kinh ngạc khi vợ anh mắng anh như một học sinh mà anh thậm chí còn mỉm cười. Tôi thực sự tôn trọng anh vì điều đó, anh là một người đàn ông đích thực.”

Khi tôi đến thăm bố mẹ vợ, em gái vợ nói với tôi rằng: “Em thấy bất công cho anh vì chị em đối xử với anh như kẻ hầu. Nếu em là anh, em sẽ tát cho chị ấy vài cái làm bài học.”

Nghe những lời như thế này, đôi khi tôi cảm thấy chút yếu đuối. Tu luyện thật gian nan và đôi khi cảm thấy như thể chúng ta bị hạn chế mà không có nhiều tự do. Mặt khác, khi sự oán giận của tôi hạ xuống, tôi có thể nhìn nhận tình huống từ góc độ của vợ tôi và ma nạn sẽ tiêu tan.

Một lần vợ tôi lại quở trách tôi như thế tại chỗ làm và các nhân viên đều đứng đó theo dõi phản ứng của tôi. Nhưng tôi chỉ bỏ đi. Sau đó, một nhân viên đã nói với tôi: “Ông chủ, nếu mẹ tôi làm thế với bố tôi, ông ấy sẽ tát bà mấy cái.” Tôi mỉm cười và nói: “Ừ, tôi không thể làm thế – Pháp Luân Công dạy tôi phải nhẫn ngay cả khi bị ai đó đánh hay lăng mạ. Cậu sẽ hiểu điều này nếu một ngày nào đó cậu bước vào tu luyện.”

Trong suốt 20 năm qua, tôi đã tận dụng tối đa các cơ hội để nói với mọi người những câu chuyện chân thật về Pháp Luân Công và giảng rõ chân tướng về những tuyên truyền thù hận do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) truyền bá. Nhiều lần tôi suýt bị cảnh sát bắt giữ, nhưng tôi không thừa nhận nó. Là một học viên, tôi chỉ nghe theo Sư phụ, quyết không nghe lời cảnh sát, những kẻ bức hại Đại Pháp. Sau khi cảnh sát rời đi, tôi sẽ phát chính niệm trong một thời gian dài và cầu xin Sư phụ giúp đỡ: Sư phụ, con sẽ không cho phép cựu thế lực lợi dụng cảnh sát để can nhiễu các học viên Đại Pháp. Nếu con bị họ bắt đi, những cảnh sát đó sẽ phạm phải đại tội và có thể mất đi tương lai. Sư phụ, xin Ngài giúp đỡ con. Khi bình tĩnh lại, tôi nhận ra không phải lúc nào mình cũng lý trí. Tỷ dụ, tôi nên chú ý nhiều hơn đến tình huống để giảng chân tướng đạt được kết quả tốt nhất. Ngoài ra, điện thoại di động mà tôi mang theo thường xuyên có thể gây ra vấn đề về bảo mật.

Thỉnh thoảng, tôi nghe nói một số học viên bị bắt giữ. Nhưng cho dù tình hình có tàn khốc đến mức nào, tôi không thể ngừng giảng chân tướng, như thể có một sức mạnh đang thúc đẩy tôi làm điều đó. Tôi nói với những người mình biết về Pháp Luân Công. Khi khách hàng đến vì công chuyện làm ăn, đầu tiên tôi luôn nói chuyện với họ về Đại Pháp và giải thích với họ rằng, vì ĐCSTQ đã hãm hại rất nhiều người và đi ngược lại nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, sẽ tốt hơn nếu chúng ta rời khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Điều này khởi tác dụng rất tốt. Thể ngộ của tôi là ngay cả khi người đó không làm kinh doanh với tôi, thì ít nhất người đó đã biết chân tướng và có thể được cứu.

Thỉnh thoảng gia đình và người thân của tôi lại bày tỏ sự lo lắng. Có người nói với tôi: Anh có thể tu luyện ở nhà. Tại sao anh cứ nói chuyện với người khác về Pháp Luân Công? Nguy hiểm lắm đấy.” Một cảnh sát cũng nói với tôi: “Chúng tôi không quan tâm nếu anh luyện ở nhà. Nhưng nếu anh ra ngoài tuyên truyền, chúng tôi sẽ bắt giữ anh.”

Có lần một người họ hàng nói với tôi rằng anh ta được biết là cảnh sát đã chú ý đến tôi và thậm chí đã trả tiền cho các nhà cung cấp ở địa phương để theo dõi tôi. Anh nói thêm rằng: “Mọi người ghen tị với việc kinh doanh thành công của anh. Nếu có điều gì đó xảy ra với anh họ sẽ rất hả hê. Kiếm tiền không hề đơn giản, anh chuyên tâm lo việc làm ăn của mình cho tốt đi.” Vợ tôi cũng nói với tôi: “Nếu anh bị bắt, việc kinh doanh sẽ chấm dứt và gia đình cũng mất đi trụ cột. Miễn là có anh ở nhà, em sẽ cảm thấy yên lòng.”

Tôi nghĩ rằng mỗi học viên khi bước ra giảng chân tướng đều có thể đã trải qua các khảo nghiệm như vậy. Nhưng dù khó khăn đến đâu, chúng ta phải dựa vào chính niệm để làm cho tốt.

Thoát khỏi vũng lầy dục vọng

Trước khi trở thành một học viên, khi tôi đi mua hàng từ các nhà sản xuất, luôn có đan xen chuyện sắc tình giữa các cuộc họp và tiệc tùng ăn uống. Từ khi trở thành một học viên, tôi đã phải đối mặt với vấn đề nhức nhối này. Đây có thể là an bài của cựu thế lực, một cái bẫy chết người để huỷ rớt tôi.

Mọi người trong khu vực đều biết doanh nghiệp của tôi đang hoạt động tốt. Nhiều phụ nữ, dù tôi có biết họ hay không, thường đến với tôi và cố gắng gần gũi với tôi. Tự ý thức mình là một học viên, tôi ước thúc bản thân theo các Pháp lý. Cho dù tâm trí tôi rối loạn đến mức nào, tôi phải kiểm soát bản thân mình. Đặc biệt vào mùa hè, nữ doanh nhân và nữ công nhân thường ăn mặc lôi cuốn, xịt nước hoa và trang điểm. Khi chúng tôi ký giấy tờ, đôi khi họ xích rất gần tôi. Nhưng tôi luôn nhắc nhở bản thân phải tu luyện tốt trong một môi trường dơ bẩn như vậy và không được làm Sư phụ thất vọng.

Một nữ doanh nhân mà tôi mua hàng của cô ấy mặc quần áo rất sặc sỡ và gợi cảm. Cô ấy dang tay ra và nói: “Chào anh yêu! Anh có muốn ôm không?” Một vài lần, cô ấy bảo tôi: “Anh yêu, nhìn em mặc bộ đồ này có xinh không?” Tôi luôn trả lời một cách nghiêm khắc và tôi tự nhắc mình: “Không được.” Thỉnh thoảng, tôi nghĩ rằng: “Nếu mình không phải là một học viên thì sẽ sao nhỉ?” Tôi chợt nhận ra rằng nhiều thứ trong những tình huống đó, bao gồm cả những từ ngữ họ nói với tôi, chứa đầy các nhân tố sắc dục. Ma quỷ muốn xui khiến chúng ta bằng những tà niệm. Nếu một người có thể nhìn thấu những cái đó, thì trong nháy mắt sẽ giải thể các nhân tố đó.

Tôi đã ngừng quan hệ tình dục từ lâu. Tuy nhiên, tâm trí của tôi không thanh tịnh và nó đã khiến tôi khó chịu hết lần này đến lần khác. Một ví dụ là khi tính khí của vợ tôi trở nên tồi tệ, tôi thấy ma nạn quá khó khăn, thấy chán nản và những ý nghĩ sắc dục sẽ lẻn vào tâm trí tôi: Tìm một người phụ nữ khác và cho cô ấy [vợ tôi] một bài học thì sao? Đây là một phần trong an bài tỉ mẩn của cựu thế lực để hủy hoại một học viên vào những thời điểm then chốt như vậy.

Một nữ doanh nhân trẻ, xinh đẹp và có năng lực. Trước đây tôi từng giúp đỡ cô ấy và cô ấy từng gọi tôi ăn tối với cô ấy một vài lần. Cô ấy luôn gọi tôi là : “Anh trai! Anh quả là một người tốt, thành đạt và đáng tin cậy. Em luôn coi anh như anh trai ruột của em.” Tôi đã nói chuyện với cô ấy về Pháp Luân Công và cô ấy cũng đồng ý thoát xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Là một học viên, tôi nên dừng lại ở đó. Nhưng tôi đã không làm như vậy và tôi đã đi ăn với cô ấy nhiều lần sau đó. Hơn nữa, tôi cảm thấy thoải mái khi gặp cô ấy, thích nói chuyện với cô ấy và ngắm nhìn cô ấy. Một ngày nọ, tôi chợt nhận ra cái bẫy tình đã trói tôi rất chặt, đưa tôi vào tình thế nguy hiểm.

Những gì xảy ra tiếp theo cho thấy sự cảnh giác của tôi là đúng. Một hôm, cô ấy khóc lóc nói với tôi: “Chồng em đã ngoại tình. Em rất buồn.” Tôi gợi ý cho cô rằng: “Hãy tu luyện Pháp Luân Công, đây là lối thoát duy nhất.” Câu nói này là thuần tịnh. Nhưng trong lòng tôi lại sinh ra những ý nghĩ: Có lẽ mình nên an ủi cô ấy, quan tâm cô ấy và lau nước mắt cho cô ấy? Tôi giật mình vì nhận ra những niệm đầu đó, tôi cảm thấy như mình đang ở trên bờ vực của một vách đá và đang sẵn sàng rơi xuống. Khi tôi nói chuyện này sau đó với một học viên khác có thiên mục, anh ta nói rằng khi một học viên gặp các khảo nghiệm như thế, Sư phụ cũng rất lo lắng cho chúng ta.

cựu thế lực có lẽ đã nhìn thấy từng tư từng niệm của tôi và khảo nghiệm đó lại được tăng cường. Nhìn tôi, cô ấy nói: “Kiếp sau chúng ta hãy thành vợ chồng của nhau được không anh?” Câu trả lời của tôi rất đơn giản: “Anh là một học viên Pháp Luân Công và anh sẽ không còn chuyển sinh vào kiếp sau nào nữa.”

Nghĩ lại về tình huống đó, nếu lúc đó tôi lưỡng lự hay gật đầu đùa giỡn, cựu thế lực có thể lợi dụng điều đó và an bài cho tôi đời sau: “Được, nếu đây là điều ngươi muốn, chúng ta sẽ giúp ngươi.” Vì thế mà cả cô ấy và tôi đều bị hủy hoại. Khi cô ấy gọi lại cho tôi để rủ tôi đi chơi, tôi đã từ chối.

Sư phụ giảng:

“‘Dục’ và ‘sắc’ những thứ ấy đều thuộc về tâm chấp trước của con người; những thứ ấy đều nên tống khứ.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhủ: “Mình có phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp không, hay là một người thường?” Với một câu trả lời rõ ràng, tôi thấy tình huống dễ giải quyết hơn. Tôi tiếp tục phát chính niệm để tiêu diệt con quỷ sắc dục. Trước đây, nó mạnh như một cái cây khổng lồ. Bây giờ, nó giống như một que tăm. Nhưng, dù nhỏ như que tăm, chúng ta vẫn cần phải thanh trừ nó.

(Còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/4/395392.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/6/180626.html

Đăng ngày 01-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share