Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Nội Mông Cổ, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-09-2019] Tôi đã cảm thấy rất cô đơn và đa cảm trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (cũng được biết đến là Pháp Luân Công). Tôi thường rơi nước mắt, cảm thấy tự ti và thấy bản thân mình thật đáng thương. Người tôi chứa đầy bệnh tật, chẳng hạn như viêm khớp dạng thấp, đau ngực, bệnh tim, viêm dạ dày, xuất huyết tử cung và huyết áp thấp.
Đánh mất sự tự chủ cuộc sống
Tình trạng của tôi trở nên tệ hơn vào năm 1994, bởi tôi luôn bị chóng mặt và mất trí nhớ. Công việc của tôi liên quan đến xử lý tiền, nhưng thị lực của tôi rất kém và tôi cũng bị đãng trí. Cuối cùng, tôi đã phải nghỉ ốm. Tôi đã thử các loại phương pháp điều trị khác nhau, nhưng đều vô ích. Tôi bị nôn dù có ăn hay không. Tôi không thể cầm giữ vật gì và nếu chuông cửa có kêu, thì tôi cũng không có đủ sức để mở cửa.
Bác sỹ nói tình hình chỉ có thể xấu đi. Chồng tôi mất niềm tin vào tôi, anh ấy và bố mẹ anh bắt đầu phớt lờ tôi. Chỉ có con trai tôi là đến thăm tôi sau giờ học. Cháu đã đặt tay dưới mũi tôi để kiểm tra xem tôi còn thở hay không.
Sự lạnh lùng đến từ gia đình khiến tôi nảy sinh tâm oán hận. Tôi nghĩ thế giới này thật tàn nhẫn, và cuộc đời của tôi thật cay đắng. Tôi mệt mỏi vì mọi thứ, và quyết định giao con trai cho chị gái thứ hai của tôi để tôi có thể rời khỏi thế gian này mà không phải lo lắng điều gì. Tôi đã viết một lá thư tuyệt mệnh và sau đó đến nhà chị gái để nhờ chị chăm sóc con trai. Chị ấy biết điều tôi định làm và từ chối chăm sóc cháu.
Tôi vẫn cương quyết từ bỏ sinh mệnh của mình. Tôi chụp một bức hình cuối cùng, và nói chuyện với mẹ tôi qua điện thoại. Tôi muốn dùng bữa với con trai, nhưng tôi không thể tìm thấy cháu. Cháu đã trốn khỏi nhà, bởi cháu vừa mới làm điều gì đó sai và sợ rằng sẽ bị cha đánh.
Một giọng nói từ Thiên thượng
Tôi rất lo lắng và bảo mọi người đi tìm cháu. Chị gái tôi nói rằng: “Nếu em có can đảm để chết, thì tại sao không có can đảm sống tiếp? Chuyện gì sẽ xảy ra với con trai em đây?”
Sau đó, tôi đã từ bỏ ý định tự tử. Tôi không thể ích kỷ như vậy được, và tôi cần phải sống để nuôi dạy con trai mình.
Sau khi con trai tôi trở về nhà, tôi quyết định tập thể dục để khiến bản thân khoẻ hơn. Tôi thức cả đêm và đi ra ngoài khi trời vẫn còn tối. Tôi là người duy nhất đi bộ trên con đường vắng lặng. Tôi rất buồn và đủ loại tư tưởng lấp đầy tâm trí tôi.
Bỗng tôi nghe thấy một giọng nói trầm, đầy nội lực phát ra từ không trung: “Con sẽ ổn sau năm nay!” Tôi kinh ngạc nhìn lên. Chỉ có một vài ngôi sao trên bầu trời, và không có ai ở xung quanh cả.
Sư phụ đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi nghe
Tôi đã nghỉ việc được hai năm từ năm 1996, và trông tôi rất xanh xao và gầy yếu. Tôi dừng lại ở văn phòng nơi tôi làm việc. Cục trưởng ở đó nói với tôi về Pháp Luân Công, và nói rằng tôi có cơ hội được cứu. Anh ấy đã dành thời gian tìm hiểu môn tu luyện, và đã chứng kiến một số cán bộ cấp cao mắc bệnh hiểm nghèo đã được chữa khỏi nhờ tu luyện Pháp Luân Công.
Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy chuẩn bị tới Bắc Kinh trong vài ngày tới để mua một số sách Đại Pháp, để những người khác ở cục cũng được thụ ích. Anh ấy gợi ý tôi quay trở lại làm việc, và anh ấy sẽ sắp xếp một công việc đơn giản cho tôi để tôi có thể tập trung vào tu luyện cá nhân và có được một cơ thể khoẻ mạnh. Anh ấy nói rằng: “Đại Pháp là một Pháp vĩ đại với đạo đức cao thượng, người ta có thể gặp nhưng không thể truy cầu”.
Cục trưởng là một người tín Thần tín Phật. Anh ấy thường làm việc thiện và tin rằng thiện ác hữu báo. Sức khỏe của tôi yếu đến mức tôi muốn thử tập Pháp Luân Công ngay. Cục trưởng bảo tôi hãy đọc Chuyển Pháp Luân trước với một tâm trí thanh tỉnh.
Tôi bắt đầu đọc sách sau bữa sáng, và một phép màu đã xảy ra. Tôi nghe thấy giọng nói trầm, đầy nội lực lúc trước đó, và giọng nói đó đã đọc cuốn sách cho tôi nghe. Âm thanh lập thể đầy năng lượng, từ bi và bình hoà. Một lực lượng thần kỳ đã dẫn tôi đi theo. Tôi lắng nghe, đọc theo và học từ cuốn sách.
Những nguyên lý trong cuốn sách thẩm thấu vào tâm tôi. Chúng thật tuyệt vời và mỹ diệu. Dường như tôi đã chờ đợi điều này từ rất lâu. Những năm tháng đầy lo âu và thống khổ đều tan biến.
Nước mắt liên tục chảy dài trên khuôn mặt tôi. Tôi đã tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay. Chẳng hạn như, vì sao người ta lại bị bệnh? Vì sao một người lại phải chịu đựng khổ nạn và mâu thuẫn?
Thế giới quan của tôi đã hoàn toàn cải biến. Đại Pháp đã khai mở trí huệ và soi sáng tâm tôi. Đêm hôm đó tôi đã đọc toàn bộ cuốn sách, và được bao phủ bởi một trường năng lượng cường đại của từ bi, tường hoà và thuần chính. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự nhẹ nhàng và mỹ diệu trong cuộc đời. Tôi có thể nghe thấy thanh âm của Sư phụ đang giảng Pháp trên bầu trời mỗi khi tôi trở nên lười biếng. Đó là cho đến ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi cuộc bức hại bắt đầu diễn ra. Thanh âm với năng lượng hồng đại đó khích lệ tôi tiếp tục cố gắng và trân quý cơ duyên tu luyện này.
Trong những ngày đầu, dường như có một cơ chế thúc đẩy tôi luyện công hết lần này tới lần khác, mà không dừng lại. Tôi không biết được tầm quan trọng của việc học Pháp và chỉ biết luyện công. Khi luyện công nhiều hơn, tôi đã có thể đi lại nhanh đến nỗi gót chân của tôi không chạm đất. Có vẻ như tôi đang lơ lửng.
Dùng các nguyên lý của Đại Pháp để giải quyết các vấn đề
Một lần tôi đã yêu cầu một khách hàng đưa tôi xem thẻ căn cước của anh ấy vì lý do công việc. Anh ấy không mang nó theo người, và không muốn trở về để lấy nó. Anh ấy đã mắng tôi một lúc trước khi rời đi.
Tôi coi mình là một học viên và giữ tâm bất động, điều mà tôi đã không thể làm được trước khi tôi tu luyện. Khi khách hàng quay trở lại với thẻ căn cước, anh ấy đã thay đổi thái độ, và chân thành xin lỗi tôi.
Tôi phụ trách một chi nhánh nơi mà hầu hết các nhân viên đều không làm việc chăm chỉ, thường gặp rắc rối hoặc không thể hoàn thành nhiệm vụ của họ. Người tiền nhiệm của tôi đã bị họ báo cáo và bị đình chỉ công việc cho tới khi được xem xét lại. Lẽ tất yếu, không ai muốn, hoặc dám, quản lý họ vì sợ phải trải qua tình cảnh tương tự.
Cục trưởng biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công, và hỏi tôi có muốn đảm nhiệm việc này hay không. Anh ấy nói rằng tôi có thể sa thải bất cứ ai gây rắc rối cho tôi. Vào lúc đó, tỷ lệ thất nghiệp cao và tôi không muốn nhìn thấy ai bị mất việc. Tôi muốn quản lý họ thật tốt.
Tôi đã cho cập nhật một số thiết bị khi tôi nhận nhiệm vụ. Nhưng sau đó, một nhân viên đã lấy một chiếc điện thoại mới mang về nhà, và thay thế nó bằng một chiếc điện thoại cũ. Tôi chỉ đơn giản là bảo cô ấy hãy trả lại chiếc điện thoại vào ngày hôm sau, sau khi tôi biết được chuyện gì đã xảy ra. Tôi rất bình tĩnh và bình hoà. Mọi người nghĩ rằng tôi sẽ làm ầm lên vì chuyện này bởi tôi mới nhận chức, và có thể trừng phạt ai đó để làm gương. Nhưng không phải như vậy.
Vì một nhân viên và tôi có thành tích nổi bật, nên mọi người trong chi nhánh có thể nhận đủ tiền lương và tiền thưởng, bao gồm cả những người đã không hoàn thành tốt công việc. Tôi cố gắng hết sức để giúp đỡ mọi người theo cách riêng của mình. Nhiều người trong chúng tôi được hưởng lợi ích, khiến cho những chi nhánh khác ghen tỵ với chúng tôi.
Mùa đông năm đó rất lạnh, và hệ thống máy sưởi không hoạt động. Mọi người phải mặc áo khoác dày để làm việc, nhưng vẫn phàn nàn vì trời lạnh. Tôi mặc một chiếc áo mỏng nhưng không cảm thấy lạnh, thay vào đó tôi luôn cảm thấy hơi ấm khắp cả trong lẫn ngoài cơ thể. Một nhân viên nói rằng: “Chị không cảm thấy lạnh là bởi chị tu luyện”.
Cả thân và tâm tôi đều phát sinh biến hoá từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi như được bao phủ bởi một trường năng lượng mạnh mẽ, rất thoải mái và dễ chịu.
Một lần, một vài cấp dưới đã báo cáo tôi với tổng cục rằng tôi đã tham ô tiền được cấp cho chi nhánh vào đầu năm. Điều này khiến cho các viên chức trong tổng cục vừa tức giận vừa buồn cười, bởi chưa từng có một quỹ nào như vậy cả.
Cục trưởng quyết định xử lý vụ việc này một cách cá nhân, và nói: “Những người này giống như những con sói với đầu óc ngớ ngẩn. Sa thải một vài người trong số họ sẽ khiến họ biết im lặng”.
Nhưng nếu họ bị sa thải, họ sẽ làm gì trong tương lai? Làm sao họ có thể đối diện với gia đình, bạn bè và hàng xóm? Họ có thể trở thành kẻ bỏ đi vì mất hy vọng và hành động liều lĩnh. Tôi cảm thấy tệ cho họ. Tôi không thể khiến cuộc sống của họ bị huỷ hoại.
Tôi được biết mình có thể sa thải bất cứ ai tại chỗ, nhưng tôi quyết định lùi lại một bước và đối đãi với nhân viên bằng thiện tâm. Những người gây rắc rối cho tôi đã bị khiển trách. Tôi không ghét bỏ hay đổ lỗi cho bất kỳ ai, và xử lý vấn đề với tâm thái bình tĩnh và tường hoà.
Các nhân viên cảm phục lòng tốt của tôi, và nói rằng bất cứ ai khác đều sẽ không tha thứ cho họ. Kể từ đó, họ đã tôn trọng tôi hơn và đối xử tốt với tôi và những người khác.
Tôi biết rằng tôi sẽ không có được tấm lòng thoáng đãng như vậy nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tâm lý tranh đấu và tranh hơn thua với người khác đã khiến tôi mắc phải nhiều bệnh tật. May mắn thay, tôi đã đắc được Đại Pháp, thân tâm được tịnh hoá và Đại Pháp đã cho tôi biết được ý nghĩa nhân sinh chân chính của cuộc đời.
Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới. Tôi sẽ không bao giờ có thể hồi báo được Sư ân hạo đãng.
Tại cuộc họp tiếp theo, tôi đã được khen ngợi về đạo đức, tâm tính cao thượng, và hiệu quả làm việc xuất sắc. Công việc của tôi cũng được đánh giá cao.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/10/389018.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/18/180374.html
Đăng ngày 21-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.