Bài viết được viết theo lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-07-2019] Khi tới thăm một người họ hàng vào một ngày của năm 1995, tôi thấy cô ấy đang đọc sách Chuyển Pháp Luân. Cô ấy giải thích cho tôi nghe về sách Chuyển Pháp Luân. Đó là cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp hướng dẫn thực hành tu luyện. Cô ấy nghĩ tôi đọc sách sẽ rất có ích bởi tôi có sức khỏe kém, lại thường hay xung khắc với chồng.

Tôi nói với cô ấy là mình không biết chữ. Cô ấy khuyên tôi nên tập các bài công pháp trước. Nhưng điều này với tôi là một vấn đề khó khăn vì tôi sống ở vùng nông thôn, khó gặp mặt các học viên khác do giao thông đi lại không thuận tiện. Chúng tôi trò chuyện một lúc. Khi vừa trở về nhà, các triệu chứng bệnh của tôi đều biến mất. Giờ tôi đã hiểu được lý do, đó là vì tôi có mong muốn tu luyện Đại Pháp, Sư phụ đã nhìn thấy cái tâm ấy và giúp đỡ tôi.

Sư phụ giảng:

“Có thể mọi người đã từng nghe câu này trong Phật giáo: ‘Phật tính nhất xuất, chấn động thập phương thế giới’. Ai mà nhìn thấy, [thì] đều [muốn] giúp người kia, giúp một cách vô điều kiện”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Hai hay ba năm sau đó, giữa chồng và tôi xảy ra xung đột vì anh ấy dùng tiền vào đánh bạc. Tôi cần mua gạo, nên đã lấy 100 Nhân dân tệ trong túi của anh ấy để mua gạo. Chính vì chuyện này mà chồng tôi đòi ly hôn. Tôi giận dữ bỏ đến nhà chị gái và tuyên bố muốn bỏ chồng và quay về quê nhà.

Lúc đó, chị tôi đã tu luyện Đại Pháp được một thời gian. Chị ấy giới thiệu Đại Pháp và khuyên tôi: “Khi em học Đại Pháp, em sẽ hiểu được những chuyện liên quan đến mối quan hệ giữa em và chồng. Có thể em đã nợ cậu ấy từ kiếp trước”. Chị tiếp tục nói: “Đại Pháp giải đáp rất rõ về trường hợp của em. Thứ hai tới sẽ có một bài giảng Pháp được chiếu. Em có muốn đi nghe cùng chị không? Tôi đã đi nghe bài giảng. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn có ý thức nghiêm túc khi làm bất cứ một việc gì. Vì vậy, tôi đã lắng nghe cẩn thận và không bỏ sót một từ nào. Tất cả những gì Sư phụ giảng đều có ý nghĩa.

Sau khi nghe bài giảng đầu tiên xong, Sư phụ đã cấp Pháp Luân cho tôi. Tuy nhiên, tôi không phải trải qua quá trình tịnh hóa thân thể. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã trừ bỏ bệnh tật trên thân thể tôi vài năm trước, trước khi tôi nghĩ đến việc học Đại Pháp tại nhà người chị họ của mình.

Sau khi xem hết chín bài giảng của Sư phụ, tôi đã duy hộ một điểm luyện công và học Pháp chung tại nhà tôi. Hàng ngày, chúng tôi luyện các bài công pháp vào buổi sáng và học Pháp sau bữa tối.

thỉnh nguyện quyền được tập Đại Pháp

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, tôi đã đến cơ quan công quyền của tỉnh để khiếu nại về quyền được thực hành đức tin của mình. Tôi cùng với một số học viên bị giam giữ tại một trường cảnh sát địa phương.

Sau khi cảnh sát địa phương đến đưa các học viên đi, thì chỉ còn lại một số ít người phải ở lại. Trong số đó có tôi. Một vài cán bộ chính quyền tìm đến gặp tôi. Tôi nói cho họ nghe chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại Pháp Luân Công. Một người hỏi tôi tại sao lại đến đây thay vì ở nhà và kiếm tiền. Tôi nói với họ, cho dù kiếm được bao nhiêu tiền, thì điều đầu tiên là người ta cần phải có một sức khỏe tốt. Tôi nói cho họ biết các loại bệnh của tôi đã được chữa lành như thế nào và việc tôi trở thành một người tốt hơn nhờ tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn.

Họ lắng nghe một lúc, sau đó người tài xế đến. Họ nói với tôi rằng họ là người đứng đầu chính quyền tỉnh và thành phố. Người đứng đầu chính quyền tỉnh chỉ đạo tài xế gọi cho cảnh sát địa phương đến đón những người còn lại. Riêng tôi được đưa trở về nhà.

Sáng hôm sau, tôi cảm thấy lo lắng về những gì sẽ xảy ra nếu cảnh sát bắt giữ Sư phụ. Ngay lúc đó, tôi trông thấy Sư phụ bay xuống từ một đài sen. Ngài xuất hiện trước mặt tôi và nói rằng: “Họ không thể bắt giữ được Sư phụ, vì Sư phụ có thể đến và đi bất cứ nơi đâu. Con chỉ cần học Pháp nhiều hơn, hãy học nhiều hơn!”

Ngăn chặn cảnh sát hành ác

Sau khi trở về nhà, các đồng tu thấy lo sợ cho tôi. Tôi nói với họ: “Đừng lo! Tôi sẽ gánh chịu hết thảy mọi việc”. Tối hôm đó, trưởng làng đến nhà nói với tôi: “Ngày mai, cảnh sát sẽ tới đây. Nếu chị nói với họ là chị vẫn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì họ sẽ bắt chị đi đấy. Nếu chị không nói gì, họ sẽ không làm gì chị cả”.

Khi cảnh sát đến và hỏi liệu tôi có tiếp tục tu luyện không. Tôi trả lời có. Họ nói rằng ĐCSTQ đã cấm tập Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi phải tuân theo lệnh cấm này. Một sĩ quan cảnh sát còn đe dọa và đập bàn. Tôi không hề thấy sợ và nói đầy tự tin: “Tôi bị bệnh tim. ĐCSTQ có giúp tôi chữa lành bệnh không? Chính Sư phụ mới là người giúp tôi chữa bệnh. Sau cùng, các cảnh sát đe dọa sẽ kết án tôi ít nhất ba năm tù giam. Tôi nói với họ rằng tôi không quan tâm và còn cho họ thấy là tôi đã gói ghém sẵn tư trang của mình. Không ai bắt giữ tôi cả. Trước khi rời đi, họ còn mỉm cười và khuyên tôi nên tu luyện Đại Pháp tại nhà. Họ nói thêm: “Hãy khóa chặt cửa lại, và đề phòng có kẻ xấu xâm nhập vào nhà chị”.

Khi lần đầu tiên tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp, tôi đã bị chặn lại trên đường tới đó và bị giam giữ tại một nhà tù địa phương trong 15 ngày. Tôi đã học Pháp cùng các học viên khác và nhanh chóng đề cao trong tu luyện.

Sau đó, tôi lại đến Bắc Kinh và bị đưa đến một đồn cảnh sát ở đó. Họ trói tôi vào một chiếc ghế sắt và hỏi tôi đến từ đâu. Tôi từ chối trả lời họ. Một cảnh sát giơ một bức ảnh chụp hình Sư phụ lên và đe dọa sẽ đốt nếu tôi không trả lời họ. Khi anh ta châm lửa, tôi đã cố với lấy bức ảnh nhưng không thành công.

Anh ta để bức ảnh ra xa chỗ tôi và đốt tiếp. Tôi không với tới được nhưng lại nảy ra một suy nghĩ. Tôi nói với anh ta: “Cái mà anh đang đốt chỉ là một tờ giấy. Còn Sư phụ tôi lại tồn tại ở một không gian khác. Dù anh có đốt ảnh thì anh cũng chẳng thể làm được gì Sư phụ tôi”. Ngay lập tức, anh ta dập tắt lửa đang cháy ở góc tấm ảnh. Có vẻ như anh ta thấy sợ và vội vàng bỏ đi.

Đại Pháp bảo hộ cho tôi

Thời điểm gần cuối năm 2000, có nhiều học viên bị giam giữ tại các trại tạm giam. Có tới hơn 30 người bị nhốt trong mỗi buồng giam.

Đến đêm, mọi người chỉ có cách nằm nghiêng mới đủ chỗ ngủ. Kiểu giam này được gọi là “khóa cứng”. Nếu ai đi vệ sinh vào ban đêm thì sẽ không thể quay lại chỗ nằm và phải đứng cả đêm.

Trong lúc nằm, tôi nhẩm lại bài thơ của Sư phụ:

“Viên mãn đắc Phật quả

Cật khổ đương thành lạc

Lao thân bất toán khổ

Tu tâm tối nan quá

Quan quan đô đắc sấm

Xứ xứ đô thị ma

Bách khổ nhất tề giáng

Khán kỳ như hà hoạt

Cật đắc thế thượng khổ

Xuất thế thị Phật Đà”. (Khổ Kỳ Tâm Chí, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Viên mãn đắc Phật quả

Lấy chịu khổ làm vui

Nhọc thân không tính khổ

Tu tâm khó qua nhất

Cửa nào cũng phải qua

Chỗ nào cũng là ma

Trăm khổ cùng giáng xuống

Xem sẽ sống ra sao

Nếm đủ khổ trên đời

Xuất thế là Phật Đà”. (Khổ Kỳ Tâm Chí, Hồng Ngâm)

Tôi ngủ thiếp đi rất nhanh và không cảm thấy khó chịu. Tôi nhận ra khi chúng ta đồng hóa với Pháp, chúng ta sẽ được Đại Pháp bảo hộ. Tôi có thể cảm nhận được huyền năng của Đại Pháp.

Đặt niềm tin vào Đại Pháp và Sư phụ

Tôi bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức và ở đó trong một năm. Tôi bị cưỡng chế chuyển hóa khiến đầu óc u mê lú lẫn nhưng tôi vẫn có đủ chính niệm để không ký vào tờ cam kết từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Một người khác đã ký thay tôi vào tờ giấy đó. Vì chuyện này mà tôi đã khóc. Sau khi được thả ra, tôi nhờ một học viên khác dạy tôi đọc. Tôi phải mất khoảng một năm mới tự đọc được sách Chuyển Pháp Luân. Sau đó, tôi thành lập một nhóm học Pháp tại nhà.

Đến một hôm, có ba xe cảnh sát xuất hiện. Một viên cảnh sát hỏi tôi còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa hay không. Tôi trả lời họ: “Dĩ nhiên là có rồi. Nếu tôi lại mắc bệnh sau khi ngừng tu luyện, thì liệu ĐCSTQ có giúp tôi chữa bệnh không?” Hai nữ cảnh sát nói với tôi: “Chị đừng nói gì nếu có cảnh sát lại hỏi chị như vậy. Hãy chỉ nên tu luyện ở nhà thôi nếu chị nghĩ đó là tốt”.

Một lần khác, có tới 8 nhân viên cảnh sát tới lục soát nhà tôi. Thậm chí họ còn lục soát cả kho trữ rau ngầm dưới đất. Một cảnh sát yêu cầu tôi nguyền rủa Sư phụ thì họ sẽ tha cho tôi. Tôi từ chối và nói thẳng là tôi sẽ không nói những lời như vậy. Anh ta đe dọa tôi.

Tôi xuất ra niệm đầu: “Sư phụ, dù phải ở đâu, con cũng sẽ không làm như vậy. Xin Sư phụ hãy đưa họ ra khỏi đây”. Bất ngờ vào lúc đó, toàn thân tôi tê liệt khiến họ thấy hoảng sợ. Họ vội nhấc tôi lên giường. Họ gọi cho chị gái và anh trai tôi trước khi rời đi. Đó là lần cuối cùng họ đến quấy rối tôi. Tôi ngộ ra là không ai có thể làm được gì tôi nếu tôi tín Sư tín Pháp.

Tầm quan trọng của việc giảng chân tướng

Có lần tôi nói chuyện với một người đàn ông về Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy nói muốn học Đại Pháp để giúp con trai đang bị bệnh. Anh ấy trình bày mong muốn có một quyển Chuyển Pháp Luân để đọc. Tôi hứa sẽ đưa cho anh ấy một quyển đang để ở nhà. Anh ấy cũng đề nghị mượn những cuốn sách Đại Pháp khác nếu tôi có. Tôi đã đưa cho anh ấy sách và địa chỉ nhà tôi mà không mảy may nghi ngờ.

Đêm đó, trước khi ngủ thiếp đi, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi về người đàn ông này, anh ta là cảnh sát mặc thường phục. Vài ngày sau, tôi nghe nói cảnh sát đã thẩm vấn một vài người trong nhóm học viên chúng tôi. Tôi không sợ hãi và vẫn tiếp tục giảng chân tướng, thậm chí tôi vẫn cho người khác biết tên của mình khi được hỏi. Một học viên khác nói với tôi là không nên sử dụng tên thật khi giảng thanh chân tướng. Tôi đã làm theo lời khuyên của cô ấy nhưng thấy hiệu quả không được tốt lắm. Khi ai đó biết tôi nói dối, họ sẽ cười nhạo và tỏ vẻ khinh bỉ. Tôi quay về cách tiếp cận ban đầu của mình, và hiệu quả rất tốt.

Sư phụ giảng:

“Mọi người đều biết rằng cá nhân này luyện công, người ở nơi công tác cũng biết, ngoài phố cũng biết, hàng xóm cũng biết rằng người này luyện công”. (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Chúng ta nên giảng chân tướng một cách trung thực bởi vì chúng ta đang làm điều chân chính nhất trong vũ trụ này. Tôi luôn bị một số người ở cùng địa phương theo dõi, giám sát. Họ cũng quấy rối anh trai tôi, nhưng anh tôi nói với họ: “Cô ấy bướng bỉnh đến mức không ai thuyết phục được cô ấy”.

Ban ngày, tôi thường ra ngoài để giảng chân tướng. Có lần trong lúc đang treo biểu ngữ chân tướng lên cây thì có một chiếc xe cảnh sát chầm chậm chạy qua chỗ tôi. Nhưng dường như họ không trông thấy tôi.

Khởi kiện Giang Trạch Dân

Sau khi tôi gửi đơn kiện cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân, cảnh sát đã tìm đến nhà tôi. Lúc đó tôi không ở đó nên họ nói với con trai tôi: “Mẹ của cậu tuyên truyền Pháp Luân Đại Pháp, phân phát tài liệu thông tin và treo các biểu ngữ Đại Pháp. Biết vậy nhưng chúng tôi vẫn để bà ấy yên, vậy mà giờ bà ấy lại dám kiện cả Giang Trạch Dân?” Họ bảo con trai tôi về nói với tôi đến trình diện tại đồn cảnh sát địa phương.

Tôi đến đồn cảnh sát vào cuối giờ làm việc. Họ nhốt tôi vào một buồng giam nhỏ để chuẩn bị thẩm vấn tôi vào ngày hôm sau. Tôi thầm niệm: “Sư phụ, nếu người đã an bài cho con tới đây để giảng chân tướng thì con sẽ ở lại. Nhưng nếu không phải vậy thì con sẽ không ở đây dù chỉ một ngày”. Sư phụ đã giúp cơ thể tôi xuất hiện giả tướng bệnh tim. Tôi không vượt qua được hai cuộc kiểm tra y tế bắt buộc, nên trại giam đã từ chối tiếp nhận tôi. Chính vì vậy, họ không còn cách nào khác ngoài việc phải thả tôi ra.

Duy trì chính niệm không hề sợ hãi

Một nữ đặc vụ từ Phòng 610 gọi điện cho tôi và hỏi tôi còn tập Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi thẳng thắn trả lời có. Cô ta nói là chỉ hỏi tôi vậy thôi, rồi cúp điện thoại ngay. Tôi có cảm nhận khi họ đối diện với chính niệm của chúng ta, họ sẽ hoảng sợ và không có năng lượng để bức hại chúng ta.

Đúng như Sư phụ giảng:

“Nhĩ hữu phạ-Tha tựu trảo

Niệm nhất chính-Ác tựu khoa”.(Phạ Xá, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Các vị mà sợ, nó sẽ bắt bớ

Niệm hễ chính, tà ác sẽ sụp”. (Phạ Xá, Hồng Ngâm II)

Nếu chúng ta không sợ và hành xử một cách lý trí, Sư phụ sẽ bảo hộ chúng ta. Tôi đã đối diện với nhiều tình huống như vậy khi giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người. Nếu ai đó ngăn cản hoặc báo cáo tôi với cảnh sát, tôi sẽ không sợ và thầm niệm: “Sư phụ là người quản tôi, không phải chư vị”. Sau đó tôi nói với họ: “Tôi nói với các anh chân tướng bởi tôi nghĩ các anh là người tốt. Nếu một người nào đó bức hại học viên Pháp Luân Đại Pháp, thì anh ta sẽ bị đày xuống địa ngục. Các anh muốn chuyện này xảy ra chứ?” Ngay lập tức họ mỉm cười và thả tôi ra. Một số còn nói họ chỉ đang đùa giỡn thôi.

Tôi hiểu những chuyện như vậy xảy ra là do can nhiễu của cựu thế lực khởi tác dụng. Sư phụ không thừa nhận chúng, và chúng ta cũng vậy.

Sư phụ giảng:

“Tuy nhiên dù thế nào đi nữa, Sư phụ là không thừa nhận chúng. Chư vị cũng không thừa nhận chúng, hãy đường đường chính chính mà làm cho tốt, phủ định chúng, chính niệm đầy đủ hơn. ‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị. Hơn nữa xung quanh Sư phụ cũng có rất nhiều hộ pháp, rất nhiều Phật Đạo Thần, còn có các sinh mệnh to lớn hơn, họ đều sẽ tham dự, vì không được thừa nhận nhưng cứ cưỡng ép bức hại vào thì ấy là phạm pháp, cựu Lý của vũ trụ cũng không cho phép, bức hại một cách vô lý là tuyệt đối không được đâu, mà cựu thế lực cũng không dám làm. Chính là mọi người gắng sức bước đi cho chính”. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi đã gặp rất nhiều người và giúp họ hiểu ra Đại Pháp là tốt. Chính họ cũng đã từ chối làm hại tôi. Nếu chúng ta ngộ ra và tuân theo Pháp của Sư phụ, chúng ta có thể thay đổi bất kỳ hoàn cảnh nào cũng như làm thay đổi nhận thức của những người bị ĐCSTQ tuyên truyền lừa gạt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/16/389765.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/20/180402.html

Đăng ngày 07-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share