Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Úc
[MINH HUỆ 29-10-2019] Con xin kính chào Sư phụ, chào các bạn đồng tu.
Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp tương đối mới và may mắn bước vào tu luyện Đại Pháp năm 2018. Kể từ đó, tôi đã theo Sư phụ trên con đường trở về gia viên thực sự của mình.
Thọ ích từ việc tu luyện Đại Pháp: Khỏi bệnh mề đay mãn tính trong ba ngày
Ngay khi tôi sắp bước sang tuổi 30, tôi bắt đầu bị căn bệnh nổi mề đay mãn tính. Tôi có những đốm đỏ ngứa trên tay và chân mà đôi khi chúng sưng như bị ong đốt. Nhiều lần tôi cần gãi vì nó quá ngứa. Tôi càng gãi, nó càng ngứa hơn, và da tôi bắt đầu sưng tấy. Bệnh mề đay mãn tính rất khó chữa. Bệnh nhân không nên ăn bất cứ thứ gì có thể gây phản ứng dị ứng, chẳng hạn như hạt tiêu hay hải sản. Để giảm bớt khó chịu, tôi hết dùng Tây y lại dùng Trung y.
Khi về tới nhà, tôi liền đun nấu các thảo dược Trung Quốc. Ngoài việc dùng Trung y, tôi cũng uống thuốc Tây y để kiểm soát những phản ứng dị ứng. Tác dụng phụ của thuốc Tây y là gây mất ngủ. Tôi không thể ngủ được cho tới khoảng 2-3 giờ sáng, do đó tôi kiệt sức khi đi làm. Tôi đã thử tất cả các loại thuốc–Trung, Tây y, y học cổ truyền, và tôi cũng luyện tập thể dục. Không thứ gì có tác dụng. Các đám mề đay mãn tính kéo dài lâu hơn mỗi lần chúng xuất hiện. Tôi trở nên kém tự tin vào việc tôi có thể khỏi bệnh.
Trước khi tôi bị ốm, mẹ tôi đã đặt vé máy bay từ Trung Quốc đến thăm tôi. Bà đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 13 năm và rất khỏe mạnh. Bà không bao giờ phải đi khám bệnh, uống thuốc hay tiêm. Bà đề nghị tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lần này, tôi đã cẩn thận cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân của Sư phụ và bắt đầu đọc nó.
Sư phụ giảng:
“Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính. Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)
Tôi quyết định rằng tôi sẽ học Pháp bởi vì tôi muốn khôi phục sức khỏe của mình. Xuất phát điểm này là sai. Tôi phải buông bỏ chấp trước vào trị bệnh và coi mình như là một người tu luyện, vì Sư phụ chỉ quản những đệ tử chân tu. Bắt đầu từ ngày thứ ba học Pháp, tôi không uống bất cứ loại thuốc chống dị ứng nào, và kể từ đó, các triệu chứng dị ứng đã không xuất hiện trở lại. Trong ba ngày, căn bệnh mề đay kinh niên khiến tôi đau khổ trong nhiều tháng đã biến mất. Tôi đã trải nghiệm uy lực của Đại Pháp sau khi bắt đầu tu luyện.
Đề cao tâm tính và tạo ra một môi trường tu luyện
Trước khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi là người áp chế trong gia đình. Mọi thứ phải theo ý của tôi, nếu không tôi sẽ rất tức giận. Chúng tôi luôn luôn cãi cọ, đặc biệt khi chồng tôi chơi trò chơi điện tử. Khi tôi tức giận, tôi ngắt kết nối mạng wifi và ném bộ kết nối và máy tính xuống đất. Tuy nhiên, tôi không thể khiến anh ấy từ bỏ chơi trò chơi điện tử. Do đó, tính khí của tôi càng tệ hại hơn.
Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi không làm gì quá cực đoan, nhưng tôi vẫn cảm thấy bất ổn mỗi khi tôi nghe thấy tiếng nhấp chuột của anh ấy. Tôi cảm thấy rằng đây không phải là trạng thái của một người tu luyện. Tôi hướng nội và tìm thấy nhiều chấp trước. Một trong số đó là tâm tranh đấu mạnh mẽ, ngoài ra còn là tâm muốn kiểm soát người khác.
Trong tâm trí tôi, chơi trò chơi điện tử là một sự lãng phí thời gian, và nó gây hại cho mắt. Chồng tôi càng chơi trò chơi điện tử nhiều, anh ấy càng trở nên nóng nảy. Tôi nghĩ rằng anh ấy nên sử dụng thời gian để nâng cao kiến thức chuyên môn, và anh ấy không nên lãng phí thời gian chơi trò chơi điện tử. Suy nghĩ này ẩn chứa một chấp trước tự tư. Nếu anh ấy nâng cao kiến thức chuyên môn, anh ấy có thể có được một công việc mới với lương cao hơn. Tôi dần dần kiểm soát bản thân không nghĩ đến việc đó, và tôi đã xả bỏ sự thất vọng.
Chồng tôi và tôi có một mối duyên tiền định mạnh mẽ đưa chúng tôi lại với nhau trong cuộc đời này–anh ấy cũng là một sinh mệnh đến vì Pháp. Tuy nhiên, hiện giờ anh đang mê lạc trong trò chơi điện tử và bị chúng kiểm soát.
Sau đó, tôi quỳ xuống trước pháp tượng Sư phụ, khóc và cầu xin Sư phụ chỉ ra chấp trước cho mình. Nếu tôi vẫn có tâm tranh đấu và những chấp trước khác, hẳn có những cách khác để chỉ ra cho tôi, thay vì sử dụng chồng tôi. Anh ấy không nên lãng phí cuộc đời mình như vậy, vì anh ấy cũng đến vì Pháp.
Tôi cầu xin Sư phụ loại bỏ vật chất xấu phía sau anh ấy. Sau đó, tôi ra khỏi phòng và nói: “Bây giờ anh không chơi trò chơi điện tử nữa được không?” Lúc đầu, tôi có thể cố gắng để tử tế. Sau đó, tôi trở nên nói nhiều hơn. Anh ấy không thể chịu đựng nổi. Anh ấy đập tan con chuột, nói những lời tồi tệ và sẵn sàng ra khỏi nhà. Tôi thấy hành động ma tính của anh bùng phát, nhưng không tức giận. Tôi chỉ cảm thấy anh ấy thật đáng thương. Tôi coi anh ấy như một chúng sinh bị lạc lối trong mê tại xã hội người thường. Lúc đó, tôi cảm thấy rất tiếc là anh ấy đã không đắc Pháp.
Để ngăn anh rời đi, tôi kéo tay anh. Tôi hỏi anh bằng giọng nhỏ nhẹ tại sao anh trở nên giận dữ như vậy. Anh nói giận dữ: “Điều em nói đã xúc phạm anh!” Tôi nghĩ về điều anh ấy nói: Tôi đồng ý rằng tôi đã rất không tốt, và tôi không quan tâm liệu anh có thể chấp nhận hay không. Tôi nhìn anh ấy và nói một cách chân thành: “Em xin lỗi, em đã sai. Em không nên nói như thế.” Tôi không hề cảm thấy oán hận lúc đó. Tối hôm sau, chồng tôi đã xóa các trò chơi điện tử.
Sư phụ giảng:
“Thực ra nhiều đệ tử Đại Pháp khi giảng chân tướng nói: ‘bây giờ tôi đi giảng chân tướng’; cứ như thể là bây giờ đi giảng chân tướng còn lúc bình thường chư vị không giảng chân tướng. Việc cứu độ chúng sinh là quán xuyến trong tất cả mọi việc nơi cuộc sống chư vị hiện nay; nếu mọi người đều nhận thức [như vậy], nhận ra tính trọng yếu của nó, thì tôi nghĩ rằng, có thể cứu độ được nhiều chúng sinh hơn nữa.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)
Tôi đã thay đổi thái độ của mình đối với trò chơi điện tử. Ban đầu, tôi có tâm tranh đấu và tự tư khi tôi không muốn để anh chơi trò chơi điện tử. Sau đó, tôi thấy rằng một sinh mệnh đến để đắc Pháp bây giờ lại đang lạc lối trong xã hội con người, và tôi cảm thấy tiếc vì anh ấy đã không thể tìm đường quay trở lại thiên đường. Tôi xuất tâm từ bi.
Tôi suy nghĩ từ quan điểm của anh ấy và trò chuyện cùng anh một cách vô tư. Tôi tôn trọng lựa chọn của anh. Cuối cùng anh đã thay đổi. Nhưng, tôi biết rằng mọi thứ đã được Sư phụ thực hiện. Sư phụ giảng:
“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)
Anh ấy đã chơi trò chơi điện tử trong hơn 10 năm và chấp trước này khó mà buông bỏ được. Do đó, có phải nó cần được thanh trừ ở không gian khác không? Khi tu luyện của tôi thay đổi, và tôi xem xét mọi việc chiểu theo Pháp, Sư phụ đã gỡ bỏ vật chất xấu của trò chơi điện tử ở phía sau chồng tôi, một người thường chưa phải là học viên.
Giảng chân tướng cho đồng nghiệp
Khi tôi học nhiều hơn nữa các bài giảng của Sư phụ, tôi nhận ra mình cần nhanh chóng bước ra giảng chân tướng và cứu chúng sinh, bởi vì mọi người đã bị đầu độc bởi những điều dối trá. Tôi đã từng là nạn nhân của sự dối trá. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã trải nghiệm vẻ đẹp và hào quang của Phật Pháp. Pháp Luân Đại Pháp quá tốt, nhưng người Trung Quốc Đại lục lại ghét Phật Pháp vì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bôi nhọ và phỉ báng Đại Pháp. Khi họ qua đời, họ sẽ thấy Phật Pháp đã rất gần họ, nhưng họ đã lỡ mất cơ hội. Nó sẽ quá muộn để họ hối hận. Tôi có thể hiểu được cảm giác đó, vì tôi đã hối tiếc lãng phí 12 năm mà không đắc Pháp sớm hơn. Tôi quyết định giảng chân tướng về Đại Pháp cho các đồng nghiệp.
Tôi làm việc cho một công ty Nhà nước của Trung Quốc và hầu hết các nhân viên là người Trung Quốc. Trước đây, tôi thường xin nghỉ ốm khi cảm thấy mệt vì bệnh mề đay, do đó mọi người đều biết về bệnh tình của tôi. Tôi có quan hệ tốt với các đồng nghiệp của tôi, là nền tảng tốt cho việc giảng chân tướng. Tôi đã giảng chân tướng cho cá nhân từng người. Thường thì tôi ăn trưa cùng người quản lý của mình. Cô ấy đến từ Hồng Kông và không vào Đảng hay các tổ chức liên đới của nó. Đây là lần đầu tiên tôi giảng chân tướng, và tôi cảm thấy không tự tin. Cô ấy đã hiểu chân tướng và sau đó đưa chồng cô ấy tới nghe tôi nói chuyện. Anh ấy đến từ tỉnh Quảng Đông, và anh đã thoái ĐCSTQ sau khi nghe chân tướng.
Sau đó tôi giảng chân tướng cho con gái của một cổ đông lớn trong công ty. Đầu tiên, tôi nói rằng tôi sẽ chia sẻ với cô ấy trải nghiệm thực tế của cá nhân tôi, việc bệnh của tôi được chữa lành như thế nào, và về việc Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp. Sau đó, tôi bắt đầu nói về việc sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi nói chuyện về việc không sử dụng bất kỳ thứ gì của công ty cho sử dụng cá nhân, và tôi chưa bao giờ nói dối để nghỉ ốm vì tôi đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Và cách mà tôi đã chủ động làm thêm giờ để hoàn thành công việc. Sau đó tôi chuyển sang giải thích vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn, về mổ cướp nội tạng sống và về thoái ĐCSTQ. Cô ấy đã cảm động sau khi nghe chân tướng và nói rằng cô ấy muốn giúp cả gia đình mình thoái ĐCSTQ. Cô ấy nói: “Chị có thể chia sẻ trải nghiệm của chị với những người khác trong công ty.” Cô ấy nhắc tôi rằng, mặc dù chúng tôi đang ở Úc, tôi nên chú ý đến sự an toàn của bản thân.
Điều này cho thấy chúng sinh đã lựa chọn phía thiện lương sau khi nghe chân tướng. Tôi cảm thấy rất mừng cho cô ấy. Sau khi tôi giảng chân tướng cho cô, cô nói rằng cô sẽ tăng lương cho tôi khi Giám đốc Tài chính từ Trung Quốc trở về. Tôi là người bận rộn nhất trong công ty, và tôi thường làm thêm giờ, nhưng lương của tôi là thấp nhất.
Khi Giám đốc Tài chính trở về, ông ấy đã dùng bữa với phòng tài chính. Trong bữa ăn, ông ấy nói rằng vợ ông bị ốm và cần phẫu thuật. Tôi nghĩ nó không phải là ngẫu nhiên mà tôi biết được việc này. Tôi dự định nhân cơ hội này để giảng chân tướng. Sau bữa ăn, tôi tới để giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy là một Đảng viên và có vị trí cao trong công ty của Nhà nước. Ông ấy cũng có nhiều mối quan ngại. Cuối cùng ông ấy nói: “Lẽ ra cô không nên nói với tôi về việc này.”
Hơn một tháng trôi qua, và ông ấy lại tới Úc công tác. Lần này ông ấy yêu cầu nói chuyện với tôi, nhưng không phải về việc tăng lương cho tôi. Ngược lại, ông ấy nói: “Vì lý do tài chính, công ty đã quyết định cắt giảm nhân sự. Cô có thể làm việc đến 30 tháng 6.” Trước cuộc nói chuyện này, tôi mơ hồ cảm thấy rằng thái độ của ông ấy với tôi đã khác, do đó tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc này. Tôi nói: “Đừng lo, tôi tin rằng tôi có thể nhanh chóng tìm được công việc khác.” Ông ấy bình tĩnh lại và nói: “Tôi mừng khi thấy chị tự tin như vậy.”
Ông ấy có lẽ đã cho rằng tôi sẽ khóc khi nghe thấy tin này, do đó ông ấy đã dùng phòng họp ở góc xa của công ty để nói chuyện với tôi. Tuy nhiên, tôi điềm tĩnh và tự tin. Tôi biết sự tự tin của mình đến từ Đại Pháp. Và tôi biết rằng nói với mọi người về sự thật để họ không bị lừa dối bởi những điều dối trá là điều ngay chính nhất trong vũ trụ. Tôi sẽ không mất việc vì giảng chân tướng. Tôi sẽ có cơ hội việc làm tốt hơn.
Mặc dù tôi đã bình tĩnh đón nhận thông tin bị sa thải, tôi đã nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Tuy nhiên, tôi tin chắc rằng Sư phụ đã có an bài tốt hơn cho tôi.
Sư phụ đã giảng:
“Người tu luyện không thể mang theo tâm con người, mang theo nợ nghiệp, mang theo chấp trước mà viên mãn.” (Gửi Pháp hội Chicago–Tinh tấn yếu chỉ III)
Tôi nghĩ, nếu tôi không thể tìm được một công việc phù hợp trong thời gian tới, tôi có thể dùng thời gian để học các bài giảng mới đây của Sư phụ, hoặc giúp đỡ cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên, hoặc đến các điểm du lịch để giảng chân tướng. Nói cách khác, tôi phải buông bỏ các chấp trước và theo sự an bài của Sư phụ.
Trong vòng chưa đầy 2 tuần, tôi đã nhận được 3 lời mời công việc, ngoài mong đợi của tôi. Công việc mới của tôi bắt đầu vào ngày 1 tháng 7, thời điểm quá hợp lý không thêm không bớt một ngày – vừa khít với thời gian mà tôi phải nghỉ việc ở công ty cũ. Tôi đang tu luyện với thiên mục đóng, nhưng vào lúc đó tôi thực sự cảm thấy rằng Sư phụ đã luôn bên cạnh tôi và chăm sóc cho tôi.
Giảng chân tướng cho Giám đốc điều hành trước khi rời khỏi công ty
Sư phụ giảng:
“Ngoài ra, những người mà chư vị ngẫu nhiên gặp, những người gặp trong cuộc sống, những người gặp trong công tác, [với những người ấy] chư vị cần giảng chân tướng cho họ. Ngay cả với người ở nơi thế gian này mà chư vị gặp thoáng qua không kịp nói chuyện thì chư vị cũng cần để từ bi lưu lại cho họ; không được lạc mất [những ai] đáng được độ, càng không được lạc mất [người] có duyên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)
Trong tuần cuối cùng ở công ty, tôi nhận ra rằng ngoài các đồng nghiệp không làm việc tại trụ sở chính thì giám đốc điều hành của công ty là người duy nhất mà tôi chưa giảng chân tướng. Tôi muốn giảng chân tướng cho ông ấy, nhưng tôi không biết tôi có thể sử dụng lý do gì để gặp ông ấy. Tôi cũng lo ngại rằng ông ấy sẽ thấy khó chấp nhận, vì ông ấy là một người nhận được nhiều bổng lộc từ ĐCSTQ, nếu không ông ấy đã không đồng ý sa thải tôi.
Sau đó, tôi trở nên bận rộn, và tôi quên mất việc giảng chân tướng. Hai ngày sau, tôi tình cờ thấy một tài liệu cũ có từ thời Giám đốc điều hành vẫn còn ký tay các tài liệu. Bây giờ, tất cả các tài liệu đều sử dụng chữ ký điện tử, và không cần cấp quản lý phải ký tay. Nhưng kỳ lạ là tài liệu này lại yêu cầu chữ ký tay của ông ấy. Tôi cảm thấy hơi chút bực bội vì phải gặp để lấy chữ ký của ông ấy trong khi tôi rất bận. Nhưng khi tôi bước vào văn phòng của ông ấy, tôi chợt nhận ra rằng nó là cơ hội rất tốt để giảng chân tướng cho ông ấy. Do đó tôi bắt đầu câu chuyện một cách tự nhiên: “Hôm nay là ngày cuối cùng tôi làm việc ở công ty, và tôi thực sự đánh giá cao việc ông đã hướng dẫn tôi một cách kiên nhẫn trong thời gian tôi làm việc ở đây.” Tôi tiếp tục: “Cháu có thể gọi bác là bác được không? Cháu muốn chia sẻ với bác trải nghiệm thực của cá nhân cháu.”
Vị Giám đốc điều hành đã rất vui vẻ và mời tôi ngồi. Tôi bắt đầu kể với ông rằng ban đầu tôi bị ốm yếu và đã khỏe mạnh trở lại sau khi tập luyện khí công. Sau đó tôi nói với ông ấy môn mà tôi đã tập luyện gọi là Pháp Luân Đại Pháp. Tiếp theo, tôi nói với ông ấy về những vấn đề trong Vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn. Ông ấy đã rất chăm chú và hỏi tôi: “Điều cháu nói có đúng không?” Tôi trả lời “Đúng ạ” Tôi cũng nói với ông việc tôi đã cải thiện mối quan hệ của tôi với chồng như thế nào sau khi tôi tu luyện Đại Pháp. Cuối cùng, tôi nói với ông ấy: “Cháu hy vọng chú sẽ nhớ chín chữ may mắn –đó là ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân, Thiện, Nhẫn hảo” bằng tiếng Anh và cháu hy vọng chú được bình an và hạnh phúc.” Vị Giám đốc điều hành nhìn tôi và gật đầu. Tôi có thể thấy rằng ông đã bị thuyết phục về những gì tôi nói. Tôi đã hiểu rằng những người mà nhận nhiều lợi ích từ ĐCSTQ biết rõ về sự tà ác của ĐCSTQ hơn những người dân bình thường khác và nó cũng dễ dàng để họ hiểu được chân tướng.
Sư phụ giảng:
“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ; chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi. Mà chân chính làm việc ấy là sư phụ cấp cho [chư vị], chư vị hoàn toàn không làm được.” (Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ đã an bài cơ hội này cho tôi bởi vì tôi có nguyện vọng muốn giảng chân tướng cho vị Giám đốc tài chính! Ngộ tính của tôi lúc đó là thấp, và tôi đã thực sự đẩy đi cơ hội đó. Tôi cũng cảm thấy mọi thứ đã được Sư phụ an bài và nó chắc chắn sẽ thành công miễn là chúng ta làm với chính niệm.
Tu luyện tại miền tịnh thổ
Sư phụ giảng:
“[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)
Mặc dù tôi mới chỉ tu luyện Đại Pháp chưa đầy 1 năm, tôi có thể cảm thấy mọi lúc Sư phụ đã sử dụng những khổ nạn quanh tôi để điểm hóa những chấp trước của tôi, để triển hiện những tiêu chuẩn của Pháp, và dạy cho tôi cách đề cao tâm tính của mình một cách sâu sắc. Dường như chúng ta đang chịu đựng, nhưng suy xét kỹ hơn, hóa ra đó là những nấc thang thiên đường đưa chúng ta trở về.
Tôi rất may mắn trở thành một lạp tử của Pháp trong đời này. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi, đã ban cho tôi một miền tịnh thổ trong cõi mê của xã hội con người, và đưa tôi đến con đường trở về nhà.
(Bài chia sẻ trình bày tại Pháp hội Úc năm 2019)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/29/394856.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/23/180825.html
Đăng ngày 04-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.