Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-11-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Tôi vừa mới bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân thì cuộc bức hại xảy ra. Mặc dù áp lực rất lớn nhưng tôi đã không từ bỏ tu luyện. Tôi đơn thuần đều cho rằng bất cứ điều gì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tuyên truyền đều là dối trá.
Sư phụ khích lệ tôi
Vào năm 2002, một học viên mà tôi mới chỉ gặp một hoặc hai lần đã đến thăm tôi. Cô ấy nói với tôi cô ấy đã đến Quảng trường Thiên An Môn để chứng thực Pháp. Tôi hỏi cô ấy “chứng thực Pháp” là như thế nào. Cô ấy trả lời rằng cầm biểu ngữ và hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” chính là đang chứng thực Pháp. Điều cô ấy nói đã truyền cảm hứng cho tôi. Vì thế, tôi cũng có nguyện vọng muốn đến Quảng trường Thiên An Môn.
Tháng 10 năm 2002, tôi đến Bắc Kinh cùng con gái. Lúc đó tôi ngủ thiếp đi trên xe buýt. Khi chúng tôi gần đến Quảng trường Thiên An Môn, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên: “Tỉnh dậy đi, chẳng phải ngươi ở đây là để nói cho mọi người biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt sao?“ Tôi mở mắt ra và vừa đúng đến nơi.
Khi tôi đang suy nghĩ xem cần làm gì thì những lời giảng của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:
“Nếu một người tu luyện tại bất kể tình huống nào cũng có thể vứt bỏ niệm sinh tử, thì tà ác nhất định e sợ; nếu như tất cả học viên đều có thể làm được [như thế], thì tà ác sẽ tự diệt. Chư vị đã biết đạo lý tương sinh tương khắc, không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ. Không phải là miễn cưỡng, mà là thản nhiên vứt bỏ nên đạt được.“ (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ ở trên cổng của Quảng trường Thiên An Môn. Tôi đã dùng hết sức lực của mình hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi muốn nói với tất cả mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp đã bị vu khống vô lý như thế nào và muốn cứu chúng sinh.
Bắt đầu giảng chân tướng về cuộc bức hại
Lúc đầu tôi đi cùng với nhiều học viên khác khi họ tới các thôn làng lân cận để phát tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp, treo biểu ngữ, dán thông điệp chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại. Sau đó tôi quay lại quê nhà của mình. Hai học viên địa phương đã bị bắt giữ. Vì tôi sống xa các học viên nên tôi đã quyết định tự làm mọi việc một mình.
Tôi có hai con gái vẫn đang đi học. Mỗi ngày trước khi rời đi, tôi đều chuẩn bị đồ ăn và dặn các con khi về nhà hâm nóng lại đồ ăn để ăn. Tôi cũng xin Sư phụ bảo hộ gia đình những lúc tôi không ở nhà và bắt đầu đạp xe đi. Tôi thường đi nhiều dặm và đôi khi phải ngủ lại ở nhà bố mẹ đẻ hoặc nhà họ hàng. Ban ngày tôi đạp xe loanh quanh để quen với các khu phố. Ban đêm, tôi đi ra ngoài phát tời rơi, treo biểu ngữ, và dán các thông điệp. Nhà chúng tôi nuôi lợn và điều kỳ lạ là nó luôn ngủ say khi tôi trở về. Khi tôi ở nhà thì nó quậy phá và làm hỏng nhiều thứ. Tôi biết Sư phụ đang an bài mọi thứ cho tôi.
Có lần khi tôi đến ở nhà chị tôi. Khi tôi bước vào nhà chị thì thấy nhiều người đang mặc trang phục cổ xưa. Một người nói với tôi: “Tôi biết cô là ai ở những không gian khác.” Khi tôi nhìn kỹ hơn thì họ biến mất, chỉ còn chị tôi, mẹ tôi và cháu trai tôi ở trong phòng. Tôi cảm nhận như Sư phụ đang nói tôi đừng sợ. Sư phụ đang bảo hộ tôi.
Tôi phát tài liệu tới nhiều làng khác nhau. Nếu tôi gặp bất cứ ai, tôi sẽ phát chính niệm để họ không nhìn thấy tôi. Ở những vùng nông thôn này thì chó khá phổ biến. Khi một con sủa thì các con khác sẽ bắt đầu sủa theo. Tôi đã phát chính niệm để chúng giữ im lặng. Có lần, trên đường về nhà, tôi nhìn thấy một xe cảnh sát. Tôi đã trốn trong một con mương và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sau khi họ rời đi, tôi đã leo lên xe đạp và nhanh chóng rời đi.
Tôi từng là một người cực kỳ nhát và thậm chí còn không bao giờ dám đi bộ một mình vào ban đên. Để hoàn thành sứ mệnh cứu chúng sinh, tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi. Tôi tự làm nhiều việc một mình cho đến năm 2005. Thời điểm đó, Sư phụ đã an bài cho mẹ tôi và một học viên khác tham gia cùng tôi. Sau đó, hai học viên khác đến và chúng tôi phân công các việc với nhau. Họ sẽ phụ trách khu vực nơi họ sinh sống trong khi tôi đến những ngôi làng gần nơi tôi ở hơn.
Với sự giúp đỡ của các học viên tại những thành phố khác, tôi đã học được cách sản xuất tài liệu chân tướng và lần lượt truyền lại những kỹ năng này cho các học viên khác. Khi cần thiết, chúng tôi có thể phối hợp cùng nhau làm trong những hạng mục lớn hơn.
Ở thị trấn quê tôi có một nhà tưởng niệm và cựu lãnh đạo ĐCSTQ đã từng đến đó thăm. Chúng tôi đã phối hợp cùng nhau treo nhiều biểu ngữ ở nhiều nơi nổi bật trên những ngọn đồi xung quanh. Ở đây chỉ có một con đường nhỏ, hẹp dẫn đến đỉnh của một ngọn đồi. Rất khó để leo lên các ngọn đồi này ngay cả vào ban ngày. Chúng tôi đã lên đó vào ban đêm và treo các biểu ngữ lên đó một cách ngay ngắn. Đó là một cảnh tượng hùng vĩ. Trên đường về, chúng tôi cũng dán các thông điệp và treo thêm biểu ngữ. Tại những khu vực mọi người hay ngồi nghỉ, chúng tôi cũng để lại thông tin để mọi người có thể lấy.
Một đêm, trời rất tối và tôi đã cố gắng treo một biểu ngữ lên một cái cây. Tôi đã trèo lên vai một đồng tu và nói với cái cây: “Tôi muốn treo biểu ngữ này lên bạn để cứu người. Xin hãy giúp tôi.” Đột nhiên tôi nhận thấy một cành cây ở ngay trước mặt. Điều đó thực sự quá kỳ diệu. Đêm đó, tôi đã phải đi bộ một quãng đường dài để về nhà. Tôi đã đi qua nhiều nghĩa trang và những vòng hoa trên những ngôi mộ mới đặc biệt nổi bật trong màn đêm. Lúc đó tôi rất sợ hãi. Mỗi lần sợ, tôi đều nhẩm đọc một bài thơ của Sư phụ để tăng thêm can đảm.
Một lần khác, chúng tôi treo một biểu ngữ lên một cái cây bên cạnh một khu vực sầm uất. Nhiều người leo lên núi hay ở trong thị trấn đều có thể nhìn thấy nó. Trưởng đồn công an đã nhìn thấy biểu ngữ này, ông nói: “Hãy nhìn tấm biểu ngữ khổng lồ về Pháp Luân Đại Pháp này! Môn tu luyện này không thể trừ bỏ được.” Cho dù những người đàn ông này cố gắng thế nào, họ cũng không thể gỡ được tấm biểu ngữ mà hai người phụ nữ chúng tôi đã treo lên. Tấm biểu ngữ đó đã treo ở đó trong nhiều tháng.
Sư phụ đã cứu tôi
Ngày 26 tháng 7 năm 2007, khoảng 15 cảnh sát xông vào nhà tôi ngay khi tôi và con gái đang chuẩn bị đi ngủ. Họ lục soát nhà tôi, lấy đi máy tính và nhiều tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp, rồi bắt giữ tôi.
Họ đối xử với tôi thậm tệ đến mức khiến tôi bất tỉnh và phải đưa tới bệnh viện. Sau đó tôi bị chuyển đến trại tạm giam. Các con gái tôi đã đến đồn công an để yêu cầu trả tự do cho tôi. Công an đã đối xử thô bạo và còn đe doạ bắt các con tôi. Họ cũng từ chối không cho gia đình được gặp tôi.
Thông qua thiên mục, tôi thấy những con quỷ đang vây xung quanh và bức hại tôi. Tôi nhớ lại bài thơ của Sư phụ và điều đó nhắc nhở bản thân tôi cần hành xử bằng chính niệm. Tôi đã trèo lên một vị trí cao trong giờ ăn và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Hãy trả tự do vô điều kiện cho tôi!” Trong năm ngày tiếp theo, trong các giờ ăn tôi đều hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”. Những con quỷ này đã biến mất.
Tôi từ chối ăn trong bốn ngày. Đến ngày thứ năm, 12 người đàn ông cao lớn đã bức thực tôi một cách tàn bạo và cho tôi uống những loại thuốc không rõ nguồn gốc. Khi tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp, họ đã cười tôi.
Tôi đã cầu xin Sư phụ cứu tôi. Khi tôi nhắm mắt lại, tôi thấy mình là một bé gái ba tuổi. Sư phụ cẩn thận bế tôi lên và đưa tôi tới một thác nước khổng lồ. Ngài đặt tôi xuống và tôi ngồi đó nghịch nước. Sau đó, Sư phụ đưa tôi đi gặp các tiên nữ và thiên binh. Sau đó Sư phụ đưa tôi quay trở lại trái đất. Tôi nói với Sư phụ rằng tôi không muốn quay lại vì thế gian con người thật tồi tệ. Sư phụ nói rằng tôi cần quay lại để hoàn thành thệ ước của mình.
Ở đây, trong thế gian con người này, tôi đã nhiều lần bị bất tỉnh. Đau đớn do bị bức thực khiến tôi khóc thét lên và mọi người đều nghe thấy tiếng hét của tôi. Vào ngày thứ tám, nhiều công an đã đến khiêng tôi vào một chiếc xe và đưa tôi đến một trại lao động cưỡng bức nơi tôi sắp bị giam giữ tại đó trong một năm rưỡi. Tuy nhiên, trại lao động đã từ chối tiếp nhận vì tình trạng bất ổn định của tôi. Sau đó tôi bị đưa tới một nơi nào đó khác nhưng một lần nữa họ lại từ chối tiếp nhận. Và cuối cùng tôi đã được thả.
Thông qua luyện công và học Pháp tại nhà, sức khoẻ của tôi đã hồi phục chỉ trong vài ngày. Tôi lại tiếp tục giảng chân tướng.
Giảng chân tướng cho lính canh và tù nhân
Năm 2010, tôi bị bắt, bị tra tấn và bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức. Hàng ngày tôi phải dậy từ lúc 5 giờ sáng và đứng đến tận 11 giờ đêm. Nếu tôi không từ bỏ đức tin của mình, lính canh sẽ bắt tôi đứng đến tận nửa đêm. Hình thức tra tấn này khiến hai chân tôi bị sưng lên. Lưng tôi đau khủng khiếp. Ngoài ra, tôi cũng gặp khó khăn khi đi vệ sinh. Nhịp tim của tôi tăng lên, tôi buồn nôn và bị nôn mửa. Bất chấp tình trạng của tôi, tôi vẫn phải học thuộc các nội quy của trại lao động và sẽ bị trừng phạt nếu không làm theo.
Một hôm, một vài học viên quyết định hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong các buổi tập thể dục lúc sáng sớm khi có nhiều người xung quanh. Tôi đã đợi cho đến khi các bài tập kết thúc và chưa có học viên nào dám cử động. Tôi thấy mọi người đi về phía căng-tin để ăn sáng. Tôi biết cơ hội sẽ mất nếu tôi không nhanh chóng hành động. Tôi hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!” Một lính canh định chạy tới đánh tôi nhưng lính canh trưởng đã ngăn cô ấy lại. Lính canh trưởng đã hỏi tôi: “Bà có biết bà đang ở đâu không?” Tôi nói: “Tôi làm như vậy vì tôi thấy cô đang làm nhiệm vụ hôm nay. Cô là một người tốt và tôi muốn nói với cô chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp”.
Cô ấy lắng nghe rồi nói: “Nhưng công việc của tôi là ngăn bà lại. Vậy tôi nên làm gì đây?” Tôi đề nghị cô ấy đối xử tốt với các học viên. Cô ấy tìm một chỗ ngồi cho tôi trong căng-tin và nói: “Hãy để bà ấy ăn xong đã”. Cô ấy cũng sắp xếp cho tôi ở cùng phòng với các học viên khác.
Vào một dịp khác, tôi từ chối tuân theo mệnh lệnh và một tù nhân được lệnh theo dõi tôi đã đẩy tôi mạnh đến nỗi khiến tôi va vào tường và ngã xuống đất. Đầu tôi sưng u lên và tôi không thể đứng thẳng hay đi bộ.
Tù nhân đẩy tôi sắp được tự do. Cô ấy đã bị lừa dối bởi tuyên truyền chống lại Pháp Luân Công của ĐCSTQ và đó là lý do tại sao cô ấy lại tuân theo mệnh lệnh hành hạ các học viên. Tôi biết tôi phải nói cho cô ấy chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã đến gặp lính canh trưởng và nói: ”Tôi nghe nói tù nhân này sẽ sớm được thả. Cô ấy chịu trách nhiệm về những vết thương của tôi“. Lính canh trưởng đập tay xuống bàn và nhìn tôi: “Thế bà muốn làm gì đây?” Tôi bình tĩnh trả lời:”Trước khi bị giam giữ, tôi là người khỏe mạnh. Còn bây giờ, tôi gần như không đứng dậy được. Tôi là một người trung thực và tử tế. Không có gì sai khi hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và cũng không có gì sai khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cơn giận dữ lính canh trưởng đã lắng xuống và cô ấy đã triệu tập người tù nhân đã đẩy tôi đến. Cô ấy nói: “Để nghe xem bà muốn nói gì”.
Tôi đã giải thích cho họ Pháp Luân Đại Pháp là gì và mọi người đã thụ ích những gì khi tu luyện môn này. Tôi cũng nói chi tiết về cuộc bức hại phi pháp của chính quyền cộng sản. Tôi nói với người tù nhân đã trợ giúp để bức hại tôi: “Tôi hy vọng cô sẽ đối xử tử tế với mọi người. Hãy nhớ rằng những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều là những người tốt”.
Từ hôm đó, các tù nhân khác không còn làm phiền tôi nữa.
Tôi được thả khỏi trại lao động vào ngày 2 tháng 9 năm 2011. Lính canh nói với chồng tôi: “Chúng tôi sẽ không yêu cầu vợ ông ký bất kỳ tuyên bố nào về việc từ bỏ đức tin của bà ấy vì chúng tôi biết điều đó chỉ uổng phí thời gian mà thôi”.
Giảng chân tướng ở môi trường mới
Tháng 11 năm 2012, tôi chuyển đến một thành phố lớn. Tôi quay lại nơi ở cũ hai lần để nhận tờ rơi. Tháng 12, tôi liên lạc với các học viên ở thành phố mới của tôi. Họ đã giúp tôi thiết lập một điểm sản xuất tài liệu vào năm 2013. Tôi bắt đầu phát tài liệu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp ở các khu chợ họp buổi sáng, bên ngoài siêu thị và phía trước các cửa hàng.
Tôi không có việc làm và sống dựa vào chồng con. Con gái út của tôi vẫn đang theo học cao học và tài chính rất eo hẹp. Khi chỉ có mình tôi ở nhà, tôi thường mua những loại rau rẻ nhất. Nhưng khi chồng và con gái về nhà, tôi nấu những món ăn ngon cho gia đình. Tôi dùng số tiền mà các con tôi đã cho tôi để mua nguyên liệu cho việc sản xuất tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thậm chí đã bán cả đồ trang sức của mình và sử dụng tiền để làm tài liệu. Tôi chịu trách nhiệm quản lý tài chính của gia đình và mọi việc đã diễn ra tốt đẹp, gia đình tôi cũng không bị ảnh hưởng bởi những việc tôi đã làm cho Đại Pháp.
Hiện tại, mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp và tôi có thể tiến bước đều đặn trên con đường tu luyện của mình. Sư phụ đã nhấn mạnh về tầm quan trọng của việc cứu người trong các bài giảng gần đây và rằng thời gian thật cấp bách. Cũng như các học viên khác, tôi thu xếp thời gian của mình một cách hợp lý để có thể ra ngoài nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và thức tỉnh lương tâm của chúng sinh bằng tâm từ bi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/10/395565.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/14/180718.html
Đăng ngày 21-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.