Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-07-2019] Giai đoạn từ 29 tuổi đến 49 tuổi là hai thập kỷ mà con người ta có nhiều sự kiện trọng đại nhất trong cuộc đời. Tôi may mắn được trở thành học viên Đại Pháp trong quãng thời gian này. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khiến tôi không bị trượt ngã trong xã hội đạo đức suy đồi này, hơn nữa còn có thể lội ngược dòng để trở về với bản tính tiên thiên của mình.

Từ một người yếu ớt trở nên kiên cường

Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất mẫn cảm với những đau đớn và có thể khóc dù chỉ đau chút xíu. Tôi nhớ khi còn học trung học, tôi đến bệnh viện để tiêm. Vì bác sĩ không thông báo trước khi tiêm, nên tôi đã giật ra trước khi mũi tiêm cắm vào da. Do đó tôi phải tiêm mũi khác.

Sau khi kết hôn, chỉ vết đứt tay nhỏ cũng khiến tôi rơi nước mắt. Khi sinh con trai, tôi khóc đến chết đi sống lại. Mẹ chồng tôi nghĩ rằng có thể hồi nhỏ tôi đã được nuông chiều quá nên sinh hư. Nhưng tôi cũng không có biện pháp, đơn giản là tôi cảm thấy sợ đau, không có nghị lực.

Tôi may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Lúc bấy giờ, tôi chỉ biết cần phải tuân thủ các tiêu chuẩn của Đại Pháp để trở thành người tốt. Tôi không có chút hối thúc nào, và làm mọi việc với tốc độ của riêng tôi.

Năm 2001, cảnh sát địa phương đột nhiên lục soát nhà và bắt hai vợ chồng tôi. Đối mặt với cảnh sát ngang ngược vô lý, tôi đã khóc. Tôi cảm thấy bị đối xử bất công và bị hiểu lầm. Vài ngày sau, họ chuyển tôi đến một trại tạm giam. Trên đường tới trại tạm giam, tôi đột nhiên trở nên lý trí, kiên cường. Tôi không còn sợ hãi nữa, sau này mới ngộ ra là Sư phụ đang gia trì cho mình. Tôi đã đứng dậy và động viên các đồng tu cùng bị bắt giữ: “Chúng ta không phạm tội, và chúng ta nên ngẩng cao đầu.”

Những ngày sau đó, tôi bị cảnh sát đấm đá, họ dùng dùi cui điện sốc tôi, bức thực tôi một cách tàn nhẫn, không cho tôi ngủ, và treo tôi lên. Nhưng hết lần này đến lần khác, tôi đều có cảm nhận đang được Sư phụ từ bi bảo hộ và gia trì. Mọi nỗi sợ hãi của tôi đã tan biến. Tôi hiểu ra sinh mệnh này là đến vì Pháp. Tôi đã chân chính từ làm một người tốt trở thành một người tu luyện.

Tôi bất giác phát hiện ra mình ngày càng trở nên kiên cường hơn. Tôi đã sống sót qua nhiều khổ nạn. Tôi chưa bao giờ gục ngã, ngược lại càng nhìn rõ bộ mặt thật của tà ác và thấy Đại Pháp thật trân quý biết bao.

Khi tôi trở về và chia sẻ về những trải nghiệm của mình với người thân và bạn bè, họ đã không thể tin nổi. Cháu gái tôi đã khóc không ngừng. Từ đó, họ thật sự tin rằng tà đảng chuyện xấu gì cũng có thể làm ra.

Đại Pháp đã khiến tôi trở nên kiên cường, lý trí và thành thục. Quay đầu nhìn lại, đây chỉ là một quá trình dung luyện, một quá trình tẩy tịnh và đề cao của sinh mệnh.

Đại Pháp đã biến tôi thành con người hiền đức

Trước khi đắc Pháp, chồng tôi bị hoại tử đầu xương đùi nghiêm trọng (gián đoạn máu cung cấp cho xương). Thời gian đó, do chịu nhiều áp lực trong cuộc sống, vợ chồng tôi suốt ngày cãi nhau và dần dần không nhìn mặt nhau nữa. Tôi rất thất vọng, chán nản và đau lòng.

Nhiều lần tôi đã nghĩ tới chuyện ly dị, nhưng chút lương tri và đạo đức còn lại đã ngăn cản tôi buông bỏ chồng con. Tôi chỉ có thể cam chịu thống khổ để sống qua ngày. Tôi không biết bản thân đã suy sụp tới mức độ nào. Nỗi đau khổ cùng với sự vô vọng đã kéo tôi trượt dốc đạo đức tới cảnh giới nguy hiểm. Thậm chí tôi đã học chơi mạt chược và dùng cái này để giết thời gian và giải quyết mọi đau khổ phiền não, bất kể ai khuyên bảo gì cũng không nghe.

Chứng kiến tinh thần tôi sa sút, mẹ tôi rất đau lòng mà không biết phải làm gì. Khi tôi đến thăm mẹ, mẹ đã đặt một cuốn Chuyển Pháp Luân vào túi tôi và nói: “Nếu có thời gian, con hãy đọc cuốn sách này và đừng chơi mạt chược nữa. Cái đó không đàng hoàng đâu con ạ.”

Như thế, tôi may mắn đã đắc Pháp. Tôi hiểu ra mọi thứ đều là duyên tiền định. Tôi đã ngừng đổ lỗi cho người khác.

Sau khi chồng tôi bước vào tu luyện Đại Pháp, thân thể anh ấy cũng dần tốt lên. Chân của anh ấy không còn đau nữa và anh đã có thể làm được việc. Tuy nhiên, vì đầu xương đùi và cẳng chân bị biến dạng nghiêm trọng, anh ấy phải đi khập khiễng. Mỗi lần anh ấy đến chỗ làm tìm tôi, có người nói rằng trông chồng tôi già hơn tôi. Tôi nói với họ rằng đối với tôi, nhân phẩm là quan trọng nhất, nhân phẩm của chồng tôi nhiều người không sánh được. Có người hỏi tại sao anh ấy đi khập khiễng. Tôi nói với họ rằng anh ấy bị hoại tử đầu xương đùi nghiêm trọng. Nếu không học Pháp Luân Đại Pháp, có lẽ anh ấy đã nằm liệt giường hoặc đã chết rồi.

Khi nhân viên Phòng 610 tìm đến vợ chồng tôi và yêu cầu chúng tôi từ bỏ tu luyện, tôi hỏi họ: “Nếu không có Đại Pháp, làm sao chồng tôi có được ngày hôm nay?”

Lời nói là thế, nhưng đôi khi tính hư vinh khiến tôi không thích chồng tới công ty tìm tôi. Tôi không muốn bè bạn và người thân nhìn thấy anh ấy đi khập khiễng. Trong mắt người khác, tôi trông cũng không tệ. Vậy sao tôi lại có một người chồng vừa khập khiễng vừa bị hói? Khi tức giận với anh ấy, tôi cảm thấy cuộc đời thật bất công, có lúc không nhịn được, tôi đã nói: “Em không biết trong kiếp nào em đã nợ anh, để bây giờ em phải chịu khổ với anh.” Chồng tôi nói: “Duyên phận đưa chúng ta đến với nhau, để cùng nhau đắc Pháp và để trợ Sư chính Pháp.” Quả đúng như vậy. Trong suốt những năm qua, chúng tôi đã hỗ trợ lẫn nhau, không rời xa, học hỏi lẫn nhau. Chúng tôi làm tài liệu thông tin Đại Pháp, phân phát tờ rơi, treo biểu ngữ, phối hợp các sự kiện, v.v. Tôi thật sự nên trân quý mối duyên này.

Trong một giấc mơ. Sư phụ đã cho tôi rất nhiều điểm hóa. Chúng tôi là một đôi vợ chồng có thiện duyên, cùng nhau chịu hoạn nạn. Dần dần chúng tôi ngày càng hòa hợp ăn ý hơn.

Sư phụ đã giảng:

Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn. (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

Trong mắt người khác, chúng tôi là một cặp vợ chồng thương yêu nhau, được gia đình và bạn bè tôn trọng và tán thưởng. Một lần, chúng tôi đã giúp một học viên chuyển nhà. Người chủ nhà sau khi biết về những trải nghiệm của chúng tôi, đã giơ tay cái khen ngợi tôi là một phụ nữ tuyệt vời. Tôi nói với ông ấy rằng nhờ có Đại Pháp, mới có tôi ngày hôm nay.

Trong một xã hội mà đạo đức đang trượt dốc này, chỉ vì theo đuổi tiền bạc, quyền lực, lợi ích cá nhân, thì chuyện ly hôn, bỏ rơi con cái không có gì là lạ. Cái gì là đạo đức và luân lý? Có bao nhiêu người phụ nữ đã đánh mất đạo đức căn bản? Đại Pháp khiến tôi hiểu ra giá trị thật của hôn nhân, hiểu số được mệnh con người và giữ mình trong sạch. Nhìn vào thế giới hỗn loạn này, nhiều lần tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi đã bước vào tu luyện. Chính Sư phụ đã tẩy tịnh tôi, thành tựu tôi.

Đại Pháp ban cho tôi trí huệ

Uy lực của Đại Pháp luôn triển hiện trong cuộc sống, công việc và tu luyện của tôi. Tôi là một người nhiệt tâm. Bất cứ việc gì Đại Pháp cần, bất cứ khi nào có học viên cần giúp đỡ, miễn là tôi được biết, tôi sẽ phối hợp vô điều kiện để hoàn thành. Do đó tôi luôn bận rộn suốt ngày.

Từ năm ngoái, tôi bắt đầu giúp đỡ các học viên không biết viết chữ. Tôi đã nhiều lần ngạc nhiên và xúc động khi nghe những câu chuyện tu luyện và cảm ngộ của họ. Khi họ kể về những thể ngộ của bản thân, tôi thấy được những hành động vĩ đại của các đệ tử Đại Pháp khi họ buông bỏ tâm chấp trước. Tôi xúc động rơi nước mắt, cảm động trước sự từ bi vĩ đại của Sư phụ và cảm động bởi chính niệm của các đồng tu.

Tôi từng là một người giàu tình cảm. Khi viết bài, tôi vô thức đã sống trong vai của người chia sẻ. Đôi khi tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của họ, sau đó được giác ngộ. Khi đọc những câu tôi viết, họ sẽ thốt lên: “Đúng vậy, đó chính xác là những gì mà tôi nghĩ nhưng không thể diễn tả ra.”

Một buổi sáng khi thức dậy, có vài từ xuất hiện trong đầu tôi – dục hỏa trùng sinh (khởi sinh từ đống tro tàn)! Tôi hiểu được hàm nghĩa đại khái của cụm từ đó, nhưng không biết vì sao nó lại xuất hiện trong tư tưởng của tôi, do đó tôi đã bỏ qua.

Hai ngày sau, tôi gặp một học viên để nói chuyện viết bài. Cô ấy bắt đầu kể với tôi về những kinh nghiệm tu luyện của cô. Trong tâm tôi đã khóc khi nghe cô ấy nói. Những trải nghiệm của cô ấy quả đúng là quá trình khởi sinh từ đống tro tàn. Chẳng phải những từ đó là để nói về cô ấy? Tại sao những từ đó lại xuất hiện trong đầu tôi vào thời điểm này? Tại sao lúc này tôi lại gặp cô ấy? Tôi cảm thán về những ảo diệu của sinh mệnh, nguyên mọi thứ đều được Sư phụ an bài rất trật tự.

Bởi vì đệ tử Đại Pháp tu Chân, để kiểm tra tính chính xác của bản thảo, tôi phải đọc lại nó nhiều lần. Sau khi trở về nhà, tôi lại tiếp tục hoàn thiện các bản nháp, phân loại trình tự cũng như bố cục và sắp xếp lại nó. Đôi khi tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi một chút, cũng muốn sắp xếp lại các ý tưởng và viết ra những trải nghiệm của bản thân.

Một ngày, tôi cùng một học viên nói về câu chuyện tu luyện của học viên khác. Câu chuyện rất cảm động. Anh ấy hy vọng tôi có thể giúp cô ấy ghi lại, nhưng tôi lại nghĩ đến việc từ chối nó. Chồng tôi ở bên cạnh nói: “Em thật ích kỷ. Bản thảo của cá nhân em có thể viết sau, trong khi học viên kia thì không có cơ hội làm việc đó.” Tôi cảm thấy lời của anh ấy rất có lý.

Nếu câu chuyện của các học viên có thể giúp mọi người minh bạch chân tướng, lan toả những thiện niệm, đề cao ngộ tính giúp các học viên vượt qua khổ nạn, thì viết câu chuyện của cô ấy hay của tôi đâu có gì khác nhau.

Chúng tôi đã có chuyến thăm đặc biệt tới nhà của học viên đó để tận tai nghe về câu chuyện tu luyện của cô. Cô ấy trông rất mảnh mai, thanh tú nhã nhặn, nhưng câu chuyện của cô khiến tôi nhiều lần rơi lệ. Trong nội tâm tôi không ngừng cảm thán: “Thời nay, chỉ có đệ tử Đại Pháp mới làm được như vậy.”

Sau khi hoàn thành bài viết về cô ấy, tôi đưa cho chồng xem. Anh ấy cũng đã khóc và nói: “ Người học viên này thật tuyệt vời. Không dễ mà làm được như cô ấy.”

Nghe, nhìn và cảm nhận trái tim thuần tịnh và chính trực của các học viên, những câu chuyện tu luyện đáng trân quý và siêu thường, tôi đột nhiên nhận ra Sư phụ từ bi đã cho tôi đắc được rất nhiều. Đại Pháp đã mở ra trí huệ để tôi có thể ghi chép lại tất cả. Khi giúp các học viên khác cũng là lúc tôi đang giúp chính mình. Tôi ở trong quá trình này cũng được thụ ích rất nhiều và đề cao bản thân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/10/388086.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/21/178982.html

Đăng ngày 30-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share