Bài viết của học viên Pháp Luân Công tại Quảng Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-11-2019] Năm ngoái, khi hai vợ chồng tôi đang phát tài liệu về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, chúng tôi đã bị một camera giám sát ghi hình. Dù chúng tôi đã được điểm hoá, nhưng tôi nghĩ chúng tôi sẽ không gặp rắc rối gì bởi chúng tôi có chính niệm mạnh, vì thế chúng tôi đã không chuyển tài liệu ra khỏi nhà kịp thời.

Công an đã tới nhà và lấy đi máy tính, máy in, đầu ghi DVD, các sách Đại Pháp và một lượng lớn tài liệu thông tin về Pháp Luân Công. Họ tuyên bố chúng tôi đang sản xuất và phân phát “các thông tin phi pháp”, nên họ đã giam cầm và tìm cách gia tăng bức hại chúng tôi.

Nhân đây tôi muốn chia sẻ một số bài học của tôi thông qua trải nghiệm này.

Tìm kiếm chấp trước

Tôi dành một vài ngày đầu tiên ở trại tạm giam để nhìn lại quá trình tu luyện của mình trong nhiều năm qua, và xem tôi có thực sự sống theo các nguyên lý không. Và tôi đã phát hiện ra rất nhiều thiếu sót.

Trước đây, tôi có chấp trước vào an nhàn, tự ngã, tiền bạc, cảm xúc, và chứng thực bản thân. Tôi quyết định sẽ loại bỏ chúng cho dù quá trình ấy thấu tận tâm can. Bất cứ khi nào có đồng tu chỉ ra chấp trước cho tôi, tôi đều lắng nghe và cố gắng không bao biện cho bản thân. Tôi cảm thấy trạng thái của mình đã được cải thiện.

Nhìn lại, tôi không thể nhớ họ đã nói những gì. Tôi nhận thấy trong bất cứ hình thức khổ nạn nào, kể cả nghiệp bệnh, chúng ta nên chú ý đến những gì người khác chỉ ra. Thế nhưng, vì cảm xúc và quan niệm khác nhau, hầu hết các học viên đều không thực sự chấp nhận ngay những đề xuất đó.

trại tạm giam đó chật cứng người, tối tăm và ẩm thấp. Nhiều người giam cầm bị bệnh và căn bệnh nhanh chóng lây lan. Với hơn 20 người cùng tôi chen chúc trong một buồng giam nhỏ, nên tôi quyết tâm loại bỏ chấp trước an nhàn của mình.

Ở nhà, tôi rất thích ngủ và không thể hoàn thành năm bài công pháp mỗi ngày. Sau khi bị giam, tôi luyện bốn bài đầu tiên vào mỗi sáng. Thay vì nghỉ trưa, tôi phát chính niệm. Tôi ngồi thiền mỗi ngày mà không có nhạc. Các tù nhân rất ngạc nhiên khi thấy sức khoẻ của tôi rất tốt và có một làn da tuyệt vời ngay cả trong môi trường tàn khốc này.

Nhờ Sư phụ giúp đỡ, tôi nhớ lại một số bài giảng Pháp, bao gồm Hồng Ngâm, Hồng Ngâm III, Chuyển Pháp Luân, và nhiều bài giảng khác. Hàng ngày tôi đều nhẩm Pháp. Tôi ngộ ra sinh mệnh của các học viên rất đáng trân quý bởi họ đều dựa trên Pháp.

Nhiều tù nhân nói hoàn cảnh khó khăn ở trại tạm giam là nguyên nhân khiến họ cư xử bất thường. Chẳng hạn, nước nóng chỉ có giới hạn và được cấp trong thời gian ngắn, vậy nên người ta phải tranh giành để có nó.

Các tù nhân có thể đánh nhau chỉ vì một mảnh bìa cac-tông. Những thùng mỳ ăn liền trở nên quý giá vì người ta có thể ngồi hoặc ngủ lên đó thay vì phải nằm ngay trên sàn nhà ẩm ướt. Đôi khi trong lúc ngủ thiếp đi, tôi vô tình chạm vào người bên cạnh. Ngay tức thì, cô ấy cố tình thúc cùi chỏ vào bụng tôi. Để tránh làm phiền cô ấy, tôi cố gắng ngủ trong chỗ của mình.

Một tù nhân từng là chủ một doanh nghiệp nói: “Chị thật tốt với những người cố tình gây rắc rối cho chị, và chị chỉ hướng nội tìm vấn đề của bản thân. Nếu họ đối xử với tôi như thế, tôi sẽ đánh lại họ. Chị quả thực là một người có đạo đức. Chị thực sự sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi rất ngưỡng mộ chị.”

Phủ nhận bức hại bằng chính niệm

Khi tôi bị bắt cóc và bị đưa đến trại tạm giam, các học viên khác và tôi hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”. Khi tôi phải chụp ảnh để làm chứng minh thư, tôi chải tóc và mỉm cười. Tôi nói: “Hãy chụp cho tôi một bức ảnh đẹp. Tôi muốn mang thông điệp “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân -Thiện-Nhẫn hảo” cho những người ở đây”.

Trong thời gian tôi ở môi trường khắc nghiệt đó, tấm ảnh này luôn nhắc nhở tôi phải duy trì chính niệm và tôi ở đó để cứu chúng sinh.

Tôi biết rằng nhiều đồng tu đã nỗ lực giải cứu chúng tôi. Họ và gia đình chúng tôi đã thuê luật sư, và điều này gây áp lực lên cảnh sát, công tố viên và thẩm phán. Các luật sư đã làm rõ sự thật về Pháp Luân Công từ góc độ pháp lý trong phiên xét xử.

Các luật sư đã mang thư từ gia đình và các học viên khác gửi cho tôi, điều đó đã khích lệ tôi trong môi trường khó khăn đó. Tôi có thể giữ vững chính niệm và cư xử như một học viên tại tòa án.

Một trong những người cùng buồng giam với tôi nói: ”Phiên xử chị sẽ được tổ chức sớm”. Tôi trả lời: “Không phải là họ sẽ tiến hành xét xử tôi. Tôi sẽ cho họ biết sự thật.”

Vào buổi sáng hôm xét xử, tôi đã đọc thuộc lòng khẩu quyết khi tôi luyện bài công pháp đầu tiên. Tôi ngộ rằng tôi cần đối mặt với phiên tòa trong trạng thái của một vị Thần. Khi chồng tôi và tôi bước vào phòng xử án, chúng tôi cùng hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Tôi nói: “Các vị thẩm phán, công tố viên, và tất cả mọi người đều là có duyên ở đây hôm nay. Xin hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt và thế giới cần Chân-Thiện-Nhẫn!” Thẩm phán đã không ngăn tôi và ngay lập tức chấp thuận yêu cầu của luật sư tháo còng tay cho chúng tôi.

Thẩm phán hỏi tại sao tôi tu luyện. Tôi nói: “Thực ra, các nguyên lý của Pháp Luân Công nâng cao đạo đức. Những điều đó dạy tôi cách trở thành một người thực sự tốt, và những người tốt mang lại lợi ích cho xã hội.”

Luật sư đã chỉ ra những sai phạm pháp luật của cảnh sát và đưa ra lời bào chữa chính xác và hữu hiệu cho chúng tôi. Tôi mô tả những đau khổ tôi đã phải chịu trong trại giam. Gia đình tôi nhận thấy có hai người đã cảm động đến rơi lệ.

Khi đến lượt tôi, tôi nói: “Tôi rất buồn cho người dân Trung Quốc vì cuộc bức hại tàn khốc này đang bị che đậy. Chỉ vì chúng tôi đã cố gắng giảng chân tướng cứu người mà chồng tôi bị cấm ngủ, bị tra tấn và tẩy não. Những kẻ ngược đãi anh đã cố ép anh ấy từ bỏ đức tin của mình.”

Tôi cũng cảnh báo họ không tham gia vào cuộc bức hại. Tôi đưa ra bức thư của mình mô tả về cuộc bức hại mà chúng tôi đã từng trải qua và yêu cầu thẩm phán đọc nó.

Khi tôi rời tòa án, tôi chỉ vào chỗ của bị cáo và nói: “Một ngày nào đó, Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo ĐCSTQ, kẻ đã khởi xướng cuộc bức hại) sẽ phải ngồi vào vị trí này. Đừng tiếp tục là đồng phạm nữa. Thay vào đó, tất cả các vị nên đệ đơn kiện Giang. Hãy thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)!”

Trên đường về, tôi đã nói với người cảnh sát: “ĐCSTQ đã làm tổn hại đến lương tâm của người dân Trung Quốc và nền văn hóa cổ truyền của chúng ta. Người dân không dám nói lên sự thật. Hiện nay, chỉ có các học viên Pháp Luân Công nói sự thật. Đừng nghĩ vấn đề này không có gì liên quan đến anh. Anh cũng có gia đình và cần suy nghĩ về tương lai của mình.”

Khi tôi đi qua chỗ ghi biên bản phiên tòa, tôi nhận thấy thư ký đã không viết lại lời bào chữa của chúng tôi. Tôi đã sửa lại và viết ”Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Một cảnh sát ở tòa án nói: ”Chị thật dũng cảm!” Sau khi nghe phiên xử, một lính canh ở nhà tù nói tôi là người “vị tha và không biết sợ”.

Vào ngày công bố phán quyết, tôi nhớ luật sư đề cập rằng có thể là bản án bốn năm. Tôi ngay lập tức cầu Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Công) gia trì cho tôi và tôi đã bài trừ ý niệm tiêu cực đó. Tôi tự nhủ: “Liệu mình có tin vào Sư phụ và Pháp không?” Tôi phát chính niệm và bình tĩnh lại. Khi chúng tôi đến tòa án, ý niệm duy nhất của tôi là cứu người.

Khi bước vào phòng xử, tôi nói: “Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Hàng nghìn học viên Pháp Luân Công đã đệ đơn khiếu nại Giang Trạch Dân. Tại một số quốc gia, ông ta đã bị buộc tội chống lại loài người, tra tấn và diệt chủng. Thay vì truy tố tội phạm tình dục, đánh bạc và lạm dụng ma túy, các vị lại đi trừng phạt chúng tôi, vốn là những người tốt”.

Trong khi tôi nói chuyện với cảnh sát, chồng tôi tiếp tục giảng chân tướng. Thẩm phán nói: “Công bố bản án”. Tòa án không chấp nhận cáo buộc của công tố viên, và tôi bị kết án một năm tù. Vài tháng sau, tôi được thả khỏi trại tạm giam.

Chứng thực Đại Pháp và cứu người

Ngày thứ hai ở trại tạm giam, tôi xuất hiện triệu chứng huyết áp cao. Tôi từ chối uống thuốc và thay vào đó yêu cầu được trả tự do.

Các bác sỹ ở nhà tù nói bệnh nhân bị huyết áp cao có thể bị đột quỵ hoặc thậm chí tử vong. Tôi không hề có bệnh. Tôi tin tưởng vững chắc vào huyền năng của Đại Pháp. Bạn cùng buồng giam với tôi và cảnh sát đã rất ngạc nhiên khi tôi vẫn lạc quan và khỏe mạnh trong tình trạng huyết áp như thế. Ngay cả những tù nhân trẻ tuổi vẫn thường xuyên đến gặp bác sỹ. Một tù nhân nói rằng tôi thật khác thường bởi chồng cô ấy từng bị huyết áp 170 và uống thuốc mỗi ngày nhưng vẫn thường bị ngất. Cô ấy so sánh tình trạng của chồng cô ấy với tôi.

Một bạn cùng buồng giam nói với tôi rằng mẹ cô phải nhập viện vì huyết áp cao. Cô ấy nói: “Tôi tin Pháp Luân Công là rất tốt vì chị khỏe mạnh và tử tế với người khác. Bệnh nhân bị huyết áp cao hoàn toàn không giống chị chút nào”. Cô ấy liên tục nói với tôi rằng cô ấy sẽ tu luyện Pháp Luân Công sau khi được thả ra.

Một người phụ nữ lớn tuổi cũng đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân. Bà ấy nói: “Cô thật mạnh mẽ. Mọi người đều sợ hãi khi họ bị giam ở đây. Nhưng cô vẫn có thể tu luyện.”

Tôi tiếp tục giảng chân tướng thông qua ngôn hành của mình. Ban đầu, những người bị giam giữ đã nói một số điều tiêu cực vì họ đã bị lừa bởi tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Thế nhưng, tôi vẫn tử tế với họ. Những người bị giam ở đây chắc chắn có vấn đề, và tôi rất vui khi trò chuyện và giảng chân tướng cho họ. Họ đều biết tôi là một người tốt.

Cuối cùng, hơn 100 người đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, và hơn 12 người đã đệ đơn khiếu nại Giang Trạch Dân.

Tôi cảm thấy những người đáng thương nhất là các cảnh sát, công tố viên và thẩm phán, những người không hiểu rằng mình đang làm điều xấu khi bức hại những người vô tội.

Người thân trong gia đình chúng tôi cũng bị ảnh hưởng nặng nề khi các học viên chúng tôi bị bắt giữ bất hợp pháp. Họ đã gửi nhiều thư đến đồn công an, đội an ninh nội địa, thẩm phán và công tố viên. Họ mô tả cuộc bức hại đã gây tổn hại cho gia đình chúng tôi như thế nào. Người ta nói rằng nhiều người đã khóc sau khi đọc chúng.

Các học viên địa phương cũng gửi thư cho cảnh sát, công tố viên, thẩm phán và khuyên họ không nên tham gia vào cuộc bức hại. Luật sư của chúng tôi đã nộp các tài liệu pháp lý và đến gặp cảnh sát và tòa án để yêu cầu trả tự do cho chúng tôi. Ngoài ra, các học viên địa phương không ngừng phát chính niệm. Dưới sự gia trì của Sư tôn và sự phối hợp của mọi người, việc bức hại đối với chúng tôi đã thất bại.

Vào ngày được thả ra, tôi vừa bước ra khỏi trại tạm giam vừa hô to: “Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” và “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Sau đó, một học viên có thiên mục khai mở đã nói:”Khi cánh cổng của trại tạm giam mở ra, rất nhiều vị Thần đã ở đó để chào đón chị. Có nhiều vị Thần đi cùng chị! Cảnh tượng đó rất long trọng.” Cô kể rằng cô rất cảm động mỗi khi nhớ lại cảnh tượng này.

cựu thế lực có bức hại tôi tồi tệ ra sao, niềm tin vào Đại Pháp của tôi không bao giờ dao động. Tôi tự hào được là một học viên. Cho dù tình hình có vẻ tồi tệ đến mức nào, tôi vẫn bảo trì chính niệm. Sư phụ sẽ giúp chúng ta, và môi trường sẽ thay đổi.

Nhờ sự che chở của Sư tôn, bản án của tôi đã được rút ngắn lại. Điều này cũng mang đến hy vọng cho các luật sư, bởi họ đã trở nên bi quan sau khi tham dự nhiều phiên tòa trong đó ĐCSTQ đã vi phạm luật pháp trong cuộc bức hại Pháp Luân Công. Một trong số họ nói: “Nhóm luật sư chúng tôi vẫn ngạc nhiên khi nói về trường hợp của chị.”

(Bài chia sẻ được trình bày tại Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Trung Quốc Trực tuyến lần thứ 16 trên Minh Huệ Net)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/9/明慧法会-解体迫害、走向成熟的一年-395505.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/12/180690.html

Đăng ngày 19-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share