Bài viết của Viên Viên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 8-11-2019] Tôi tên là Viên Viên, năm nay tôi 16 tuổi. Tôi mắc các bệnh bẩm sinh từ khi còn bé và những năm gần đây sức khỏe của tôi ngày càng kém hơn. Dì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, vì thế tôi đã cùng với dì học các bài giảng và luyện công. Đã được hai năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện.
Học thuộc Pháp
Tôi bị mù nên không thể đọc sách. Tôi nghe dì đọc các sách của Pháp Luân Đại Pháp và mặc dù lo lắng nhưng tôi vẫn chú tâm nghe dì đọc. Dì của tôi phải làm việc và không thể lúc nào cũng ở bên tôi được. Vì thế tôi nghe các bài giảng của Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) ở Quảng Châu, Tế Nam và Đại Liên.
Tôi cũng nghe các bài chia sẻ tu luyện của các học viên trẻ trên website Minh Huệ và các bài chọn lọc của Tuần báo Minh Huệ. Tôi học thuộc các bài thơ trong Hồng Ngâm I, II, III cùng các học viên trẻ khác.
Tôi muốn có thể học thuộc sách Chuyển Pháp Luân. Dì của tôi rất vui vì điều đó, dì nói rằng dì cũng muốn ghi nhớ và nhẩm thuộc được sách Chuyển Pháp Luân. Chúng tôi bắt đầu học thuộc Pháp từ tháng Ba năm nay. Dì tôi đọc một câu và tôi nhẩm lại câu đó. Chúng tôi đọc đi đọc lại vài lần cho tới khi có thể học thuộc sau đó mới chuyển sang câu tiếp theo cho tới khi nhớ được cả đoạn Pháp.
Khi dì tôi đi làm, tôi nhẩm những phần đã đọc ngày hôm trước, theo trình tự trong băng giảng. Dì tôi thường quên những gì đã học và hỏi tại sao tôi có thể học thuộc dễ dàng như vậy. Dì tự hỏi liệu có phải Sư phụ đã triển hiện Pháp trên một chiếc bảng cho tôi đọc hay không? Tôi thì nghĩ rằng Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ sau khi nhìn thấy mong muốn đề cao của tôi.
Tôi học thuộc Pháp trước khi đi ngủ. Dì tôi nói rằng dì đã nghe thấy tiếng tôi đọc thuộc Pháp trong cả lúc ngủ. Tôi có cảm giác rằng Sư phụ đang dạy tôi học thuộc Pháp trong giấc mơ. Tôi nói với dì rằng học thuộc Pháp không thể làm thành hình thức, cũng không thể biến Pháp thành câu vè có vần điệu. Pháp phải thâm nhập và được khắc sâu trong tâm chúng ta, từ đó chúng ta sẽ hiểu được nội hàm thâm sâu của Pháp. Nếu chúng ta không thể làm như vậy, việc học sẽ ngày càng mờ nhạt mơ hồ.
Dì tôi nói rằng trước đó dì không thể học thuộc Pháp nhưng nhờ có tôi, bây giờ dì đã có thể ghi nhớ Pháp. Trong lúc tôi chia sẻ với dì, thi thoảng tôi có thể trích dẫn Pháp. Dì rất vui vì tôi làm được điều đó.
Một buổi sáng dì tôi lau dọn bàn, sau đó đặt cuốn Chuyển Pháp Luân lên trên bàn. Tôi mở cuốn sách và bắt đầu đọc, mặc dù tôi chẳng nhìn thấy gì. Tôi bắt đầu nhẩm câu đầu tiên trong bài giảng thứ nhất một cách chậm rãi “Chân chính đưa con người lên cao tầng.” Sau đó tôi tiếp tục đọc đoạn Pháp này của Sư phụ:
“Bản lai của không gian vũ trụ là lương thiện, là mang đầy đủ chủng đặc tính Chân Thiện Nhẫn; con người sinh ra cùng với vũ trụ là đồng tính. Nhưng sản sinh ra nhiều thể sinh mệnh rồi; thì cũng phát sinh quan hệ xã hội [trong] quần thể. Trong đó có một số người có thể tăng thêm tư tâm; tầng của họ dần dần rất chậm hạ thấp xuống; [khi] không thể ở tại tầng ấy nữa, thì họ phải rớt xuống dưới. Tuy nhiên tại tầng kia [họ] lại biến đổi không còn tốt nữa, họ không thể ở lại, và tiếp tục rớt xuống dưới; cuối cùng rớt xuống đến tầng của nhân loại.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi lấy tay lau nước mắt. Tôi cảm tạ Sư phụ từ bi đã cho tôi ngộ ra nội hàm của Pháp ở một tầng thứ khác. Tam giới được tạo ra vì Chính Pháp. Chúng ta nên đồng hóa với Pháp, vứt bỏ những chấp trước, quan niệm và thanh trừ những thứ thuộc về con người. Chúng ta không nên mặc cả với Sư phụ, đòi hỏi điều này điều khác sau khi vứt bỏ được một chút những gì của bản thân mình.
Dì tôi ngồi bên cạnh và quan sát tôi. Dì đặt tay tôi vào chỗ mà tôi vừa đọc xong. Sau đó tôi lật sang trang để “nhìn” hình Sư phụ. Tôi thấy Sư phụ đang mặc áo cà sa màu vàng và nhìn tôi. Tôi biết Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi mọi lúc và quan sát tôi. Sau đó hình ảnh của Sư phụ biến mất.
Bây giờ chúng tôi đã học thuộc đến Bài giảng thứ tư trong Chuyển Pháp Luân. Khi dì tôi không phải làm việc, chúng tôi có thể học thuộc bốn trang trong một buổi sáng. Nhưng khi dì bận rộn, chúng tôi chỉ có thể học thuộc một đoạn một ngày. Chúng tôi cũng học thuộc các sách Tinh tấn yếu chỉ I, II, III, Hồng Ngâm I, II, III, IV và V.
Một ngày dì tôi đi làm về, dì hỏi tại sao tôi không ăn trứng và uống sữa. Tôi nói tôi nhẩm lại Pháp mình đã học thuộc, luyện công và nghe bài chia sẻ của các học viên khác. Vì thế tôi không có thời gian để ăn! Dì khen ngợi sự tinh tấn của tôi và tôi tự nhắc nhở bản thân mình không nên quá hoan hỉ về điều đó.
Trong quá trình học thuộc Pháp, tôi đã loại bỏ được chấp trước vào đồ ăn của mình. Tôi không còn xin dì mua đồ ăn vặt cho tôi nữa. Chỉ cần no bụng là tôi thấy ổn, và tôi không tốn thời gian cho ăn uống. Tôi từng mất nhiều thời gian cho các bữa cơm vì như thể có thứ gì đó tắc nghẽn ở cổ họng của tôi. Bây giờ cảm giác đó đã biến mất và tôi có thể ăn xong nhanh chóng.
Tôi từng không thích mùa hè. Tôi có cảm giác như mình đang mặc áo giáp vào mùa hè, hơi nóng và mồ hôi bị giữ lại bên trong cơ thể tôi. Nó vô cùng khó chịu. Nhưng năm nay tôi đã bắt đầu đổ mồ hôi. Tôi nghĩ tuyến mồ hôi của mình bây giờ đã hoạt động và việc trao đổi chất của tôi đã bình thường. Tôi không còn cảm giác hơi nóng bị giữ lại ở trong cơ thể nữa. Một lần tôi đi tắm và đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được vị mặn của mồ hôi.
Phủ nhận an bài của cựu thế lực đối với cơ thể
Xương bánh chè khiến các ngón chân của tôi bị cong ở phía trong. Vì thế, tôi không thể đứng hay đi bộ. Mặt xương bàn tay của tôi cũng bị sưng, do đó các ngón tay cũng bị cong lại và tôi không thể duỗi thẳng cánh tay của mình.
Bất cứ khi nào tôi muốn ra khỏi giường, tôi đều phải dựa vào khuỷu tay và dùng chân để đẩy mình đứng dậy. Tôi đau đớn triền miên, và đây là một khổ nạn mà tôi phải vượt qua.
Mọi thứ, từ mặc quần áo cho đến sử dụng nhà vệ sinh đều là thử thách đối với tôi. Tôi ngồi trên ghế suốt cả ngày. Để sử dụng được nhà vệ sinh, tôi phải đẩy và di chuyển ghế về phía nhà tắm bằng cách lê các ngón chân trên sàn. Khi tôi sống ở nhà, bố mẹ sẽ phải đưa tôi vào nhà tắm. Vì thế mọi người có thể tưởng tượng được việc luyện công khó với tôi đến nhường nào.
Một ngày, một suy nghĩ nảy lên trong đầu tôi – cựu thế lực không thể ngăn trở tôi học thuộc Pháp, nhưng chúng không để cho tôi luyện công, bằng cách giữ tôi trong tình trạng thể chất bị biến dạng và đau đớn.
Ngay lập tức tôi phát chính niệm để giải thể chúng, và phủ nhận chúng bằng hành động của mình. Vì không thể đứng dậy, nên tôi đã ngồi luyện công. Cánh tay của tôi đau và không thể duỗi thẳng, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để duỗi thẳng tay. Pháp Luân Đại Pháp tu luyện cả tâm lẫn thân. Tôi phải vứt bỏ những chấp trước của mình, bao gồm cả tâm sợ đau, lười biếng và truy cầu thoải mái.
Lần đầu tiên khi luyện các bài công pháp thứ nhất, thứ ba và thứ tư, tôi phải nghỉ giữa chừng. Sau đó tôi không cần nghỉ nữa. Bây giờ tôi có thể luyện đi luyện lại các bài tập này vài lần trong một ngày. Tôi không thể luyện bài công pháp thứ hai và ngồi đả tọa, và đó là điều tôi cần phải làm được. Tôi sẽ kiên định và phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực.
Một buổi trưa, tôi cảm thấy đau ở tất cả mọi nơi trên cơ thể vì thế tôi đã lên giường nằm. Ngay khi vừa ngủ thiếp đi, một thế lực giống như ma quỷ đã trùm tấm ga trải giường lên đầu tôi. Tôi muốn kêu lên nhưng được, và tôi không thể cử động. Tôi gọi Sư phụ và phát chính niệm, sau đó tôi dần dần tỉnh lại. Sư phụ giảng:
“Có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, sợ cái gì?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])
Tôi biết Sư phụ muốn chúng ta học được bài học giáo huấn, và chính niệm chính hành. Sau đó, tôi nhận ra tâm truy cầu thoải mái của tôi đã chiêu mời ma quỷ và ức chế phần Thần của tôi.
Sư phụ giảng:
“Lâu nay những chúng sinh trong Đại Pháp, đặc biệt là đệ tử vẫn một mực tồn tại một loại hiểu sai ở các tầng thứ khác nhau đối với Pháp về phương diện đề cao tâm tính. Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu. Kỳ thực ấy là do sự nhận thức không đầy đủ về Pháp của phía con người dẫn đến như thế, vì phía con người mà ức chế phía Thần của chư vị, cũng chính là ức chế bộ phận đã tu thành của chư vị, cản trở họ Chính Pháp. Phía chưa có tu thành lẽ nào có thể ức chế chủ tư tưởng, ức chế phía đã đắc Pháp? Vì con người mà nuôi dưỡng tà ma, khiến nó dùi vào sơ hở của Pháp.” (Nói về Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Nếu chúng ta không thể thanh trừ những quan niệm hậu thiên của mình, chúng ta sẽ không Thần lên được. Chúng ta cần nghiêm khắc với bản thân và tu từng ý từng niệm, nếu không phần Thần sẽ không khởi tác dụng khi chúng ta đối mặt với các khổ nạn.
Sau trải nghiệm đó, tôi cố gắng thanh trừ tâm truy cầu sự thoải mái của mình và ngủ ít hơn. Chúng ta nên đề cao tâm tính dựa trên các Pháp lý, và không có bất cứ quan hệ nào với cựu thế lực.
Mặc dù không thể nhìn hay đi lại, nhưng tôi không coi mình là người tàn tật. Tôi đang trên con đường phản bổn quy chân. Sư phụ đã an bài lại đường đời cho tôi, giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực. Tôi có thể ngộ ra những tầng Pháp lý khác nhau. Một lần tôi nhìn thấy có người bị treo lên và đánh đập. Tôi cảm thấy thật khủng khiếp và nghĩ rằng đó chính là Sư phụ đang phải chịu nghiệp lực thay tôi.
Sư phụ giảng:
“Trong những năm tu luyện, thì ngoài việc tôi đã vì chư vị mà gánh chịu quá nhiều, thì đồng thời [tôi] còn vì sự nâng cao của chư vị mà không ngừng điểm ngộ cho chư vị, vì sự an toàn của chư vị mà trông coi bảo hộ chư vị, [và] để chư vị có thể viên mãn đã cân bằng những món nợ mà chư vị đã thiếu ở các tầng khác nhau. Đó không phải là [việc] mà ai cũng làm được, cũng không phải là [việc] mà có thể làm cho người thường.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh tấn yếu chỉ II)
Thể ngộ của tôi là chỉ cần các học viên Đại Pháp chính niệm chính hành trong khi cứu độ chúng sinh, liền có thể vận dụng thần thông. Tôi cũng nhận thấy mình có rất nhiều tạp niệm khi phát chính niệm. Vì vậy, niệm lực của tôi không đủ mạnh, dẫn đến việc tôi không thể khiến công năng thần thông của mình phát huy được uy lực lớn hơn. Đó cũng là lý do tại sao cựu thế lực lại có thể dùng nghiệp lực bức hại nhục thân của tôi. Tôi nhận ra thiếu sót của mình, và tôi cần vượt qua chúng.
Tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn khi được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp! Tôi không để tâm tới những thay đổi trên thân thể của mình. Tôi học, ghi nhớ, nhẩm Pháp và nghe các sách của Đại Pháp mỗi ngày. Tôi cảm thấy cả tâm và thân của mình được đắm chìm trong Pháp. Tôi muốn khắc sâu Pháp của vũ trụ vào trong tâm để chính lại tất cả mọi tư tưởng và hành động của mình. Các học viên đã nói rằng học Pháp và luyện công là một phần trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, một phần tự nhiên giống như ăn với ngủ. Đó không chỉ là một phần của cuộc sống này, mà là của toàn thể sinh mệnh chúng ta.
Một đêm tôi mơ thấy mình có thể đứng dậy và bước đi một cách vững vàng. Nếu một ngày nào đó tôi có thể nhìn được, thì nhất định đó là Sư phụ muốn để tôi tu tốt hơn.
Chút khổ trên thân thể của tôi có đáng kể gì. Con người trong xã hội ngày nay mới thật đáng thương. Họ từng là những sinh mệnh cao tầng và là người thân của Sư phụ. Nhưng họ đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đầu độc và trở nên xấu xa. Nhiều người không biết Pháp Luân Đại Pháp là gì và đã bức hại các học viên. Lỡ mất cơ hội được cứu này mới là điều đáng buồn nhất!
Tôi đã nhờ dì giúp tôi viết và gửi bài chia sẻ của tôi tới Pháp hội Trung Quốc trên Minh Huệ lần thứ 16 để mọi người có thể hiểu được Pháp Luân Đại Pháp và sự từ bi của Sư phụ. Sư phụ muốn chúng ta làm tốt ba việc. Tôi muốn bắt kịp thật nhanh, hoàn thành những yêu cầu của Sư phụ, trở thành một học viên tinh tấn và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.
Con xin cảm tạ ân cứu độ từ bi của Sư phụ! Xin cảm ơn các đồng tu đã giúp tôi đề cao!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/8/395500.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/12/180698.html
Đăng ngày 17-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.