Bài viết của Hinh Lan, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh An Huy, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-11-2019] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu!

Tôi sinh ra ở một vùng núi nghèo khó của tỉnh An Huy, chỉ vài năm trước khi xảy ra nạn đói lớn ở Trung Quốc. Gia đình chúng tôi nghèo đến mức tôi hầu như không có giầy để đi và không đủ ăn. Lớn lên, tôi kết hôn và trở thành một bà mẹ đơn thân ở độ tuổi ngoài 30.

Tôi là giáo viên tại một trường học có liên kết chặt chẽ với một doanh nghiệp nhà nước. Tất cả các quan chức của trường đều có quan hệ rộng. Họ không biết hoặc không quan tâm tới việc giảng dạy. Họ chỉ quan tâm tới tiền. Tôi không tặng “quà” cho họ giống như các giáo viên khác, bởi tôi không có nhiều tiền và tôi cũng không muốn hối lộ ai. Do vậy, tôi bị đối xử lạnh nhạt ở ngôi trường đó.

Năm 1996, khi gần như đã mất hết hy vọng thì tôi nhận được một cuốn Chuyển Pháp Luân. Ngay lập tức, tôi bị cuốn sách này thu hút. Tôi đọc cuốn sách cả ngày, thậm chí quên cả ăn uống. Đó là lúc tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công). Thông qua cuốn sách, tôi đã hiểu được tại sao nhân loại phải chịu khổ đau, và tôi muốn theo Sư phụ trở về ngôi nhà thực sự của mình!

Năm 1999, Giang Trạch Dân và phe cánh của ông ta đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Trong suốt khoảng thời gian khó khăn đó, đức tin của tôi vào Sư phụ Lý còn mạnh mẽ hơn. Tôi hiểu Chân-Thiện-Nhẫn không có gì sai và luôn kiên định đức tin của mình vào nguyên lý ấy.

Tôi đã tu luyện Đại Pháp được 23 năm. Có rất nhiều điều để nói và nhiều câu chuyện để chia sẻ. Con đường tu luyện hiển nhiên là không dễ dàng, nhưng không có điều gì có thể ngăn cản tôi đi theo Sư phụ.

Đôi giày của tôi không phát ra tiếng động và giúp tôi chạy thoát

Các học viên địa phương đã quyết định rằng chúng tôi cần bước ra để thể hiện sự ủng hộ đối với Đại Pháp. Buổi sáng hôm đó, hơn 60 học viên đã tụ họp tại một quận đông đúc của thành phố và cùng nhau luyện công. Chúng tôi căng một biểu ngữ dài 10 mét có in dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Những người đi mua sắm ở mấy tuyến phố gần đó có thể nghe được âm nhạc luyện công rất rõ. Tôi cảm thấy thật tuyệt diệu khi luyện công, cảm nhận được Pháp Luân đang xoay chuyển, và thân thể tôi rất nhẹ nhàng.

Sau một giờ luyện các bài công pháp đứng, tôi mở mắt và trông thấy nhiều cảnh sát đang vây quanh chúng tôi. Một cảnh sát hét lên: “Ai là người cầm đầu?” Một nữ học viên trả lời một cách quả quyết: “Chúng tôi không có người đứng đầu.” Cảnh sát bắt chúng tôi đứng thành hàng và họ bắt đầu chụp ảnh chúng tôi. Các học viên xung quanh tôi vẫn giữ được sự điềm tĩnh và không ai di chuyển cả.

Đột nhiên, tôi nghĩ: “Không, tôi không thể bị bắt. Con trai tôi là một học sinh trung học, cần tôi ở nhà. Tôi nên về nhà.”

Ngay khi tôi nghĩ như vậy, tôi bắt đầu tiến về phía vòng vây của cảnh sát. Tôi đi một đôi giầy da cao gót, loại giầy thường tạo ra âm thanh lớn khi gót giầy tiếp xúc với nền đất cứng. Vậy mà lúc đó giầy của tôi lại không hề phát ra tiếng động khi tôi đi bộ trên nền bê tông cứng. Tôi cảm thấy như thể mình đang đi trên một tấm thảm mềm vậy. Khi tôi tới chỗ của cảnh sát, hai nhân viên cảnh sát đã tránh qua một bên và để tôi đi qua. Sau khi tôi vượt qua nguy hiểm, đôi giầy của tôi lại phát ra âm thanh. Và tôi đã về nhà an toàn.

Sau đó, tôi tìm hiểu [và biết] rằng những học viên khác đã bị bắt. Một số bị đưa tới một trung tâm tẩy não còn những người khác bị giam giữ tại các trại lao động.

“Cả xe buýt này là dành cho chị”

Trong suốt kỳ nghỉ hè năm 2009, tôi mang một túi tài liệu giảng chân tướng về quê. Tôi muốn người dân ở quê tôi biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Tại một trạm xe buýt đường dài, tôi bị nhân viên an ninh chặn lại và yêu cầu mở túi ra để kiểm tra. Tôi đã nghĩ anh ta không thể kiểm tra túi tôi.

Ngay khi chính niệm của tôi xuất hiện, nhân viên kiểm tra mỉm cười và đẩy tôi rất mạnh. Tôi gần như ngã xuống. Sau đó, tôi nhận ra rằng mình đã vượt qua vạch kiểm tra và đã ở trong nhà ga. Tôi chân thành biết ơn Sư phụ vì Ngài đã bảo vệ tôi.

Sau nhiều giờ, tôi đã về tới quê và đợi ở trong rừng cho tới gần nửa đêm. Sau đó, tôi nhanh chóng phân phát sách, đĩa DVD và các lá bùa tới từng ngôi nhà. Người dân trong làng có thể xem các tài liệu đó khi họ mở cửa vào sáng ngày hôm sau.

Sau khi xong việc, tôi đi bộ dọc theo con đường núi quanh co. Không có ai trên đường vào tối hôm đó ngoài tiếng động vật gào rú quanh núi. Tôi không hề sợ hãi bởi vì tôi biết Sư phụ ở ngay cạnh bên tôi. Tôi nhẩm một bài thơ của Sư phụ:

“ Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”

(Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Tôi vừa đi bộ vừa phát chính niệm. Sau khoảng 30 cây số, tôi tới một thị trấn khác. Chân tôi rất đau và mỏi. Tôi bèn ngồi xuống và chờ đợi.

Khi xe buýt dừng trước mặt tôi thì trời cũng gần sáng. Đó là chuyến xe đi tới thủ phủ của tỉnh và người tài xế đang đợi ở cửa xe. Tôi nhanh chóng lên xe. Khi tôi vừa ngồi xuống, một nam thanh niên cũng lên xe. Cậu ta đang ăn bánh rán, cậu mỉm cười với tôi và nói: “Xem ra chị tuyệt vời thật đấy! Cả xe buýt này là dành cho chị!” Tôi không nhận ra rằng Sư phụ đang động viên tôi thông qua lời nói của cậu thanh niên này. Tôi lịch sự đáp: “Ồ, sẽ sớm có thêm người lên xe thôi.” Tôi chợt nhận ra cậu thanh niên vừa nói chuyện với tôi đã biến mất. Tôi là hành khách duy nhất trên chuyến xe này.

Rồi tôi ngủ thiếp đi. Khi tôi tỉnh dậy thì đã tới điểm dừng mà tôi cần xuống. Chuyến đi ấy mất hơn 20 giờ đồng hồ. Bởi vì đi bộ xa như vậy nên bàn chân tôi giộp hết cả lên. Mặc dù vậy, tâm tôi tràn đầy hạnh phúc.

Công việc của tôi đã được chuyển đổi thành công

Năm 2002, một chính sách mới của chính phủ yêu cầu tất các trường liên kết với các doanh nghiệp nhà nước phải chuyển đổi sang thành trường công. Theo văn bản này, mọi nhân viên trong trường sẽ được chuyển đổi sang hệ thống trường công, ngoài trừ “những giáo viên từng bị kỷ luật sẽ không được chuyển đổi”. Căn cứ theo “luật” này thì tôi sẽ mất việc bởi tôi là học viên Pháp Luân Công.

Sư phụ đã giảng:

” Khi đối diện với những hãm hại vô lý, khi đối diện với những bức hại đối với Đại Pháp, khi đối diện với những bất công cưỡng ép lên chúng ta, thì không thể đối xử giống như tu luyện cá nhân trong quá khứ và chịu nhận hết; bởi vì các đệ tử Đại Pháp hiện nay đang trong thời kỳ Chính Pháp. Nếu như không phải là vấn đề xuất hiện do chấp trước hoặc sai sót của cá nhân chúng ta, thì đó nhất định là do tà ác đang can nhiễu, đang làm điều xấu.” (Chính Pháp và tu luyện, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi nghĩ: “Mình sẽ không thừa nhận sự bức hại này của cựu thế lực.”

Tôi đã tới nói chuyện với quan chức các cấp, bao gồm các quan chức cảnh sát, Phòng 610, Hội đồng thành phố và Ủy ban Giáo dục thành phố. Tôi nói với họ rằng tất cả các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt. Họ cũng biết tôi là một giáo viên xuất sắc. Tất cả những quan chức tôi gặp đều rất lịch sự, và nhiều người trong số họ hứa sẽ cố gắng giải quyết vấn đề này.

Một đêm, tôi có một giấc mơ rất rõ ràng. Tôi bị kẹt trong một mương chứa đầy nước bẩn. Một đồng nghiệp của tôi đang đứng gần đó với vẻ mặt xót thương. Tôi dùng tay phải cố với tới cô nhưng cô ấy quá yếu không thể kéo tôi lên. Sau đó, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở phía bên kia. Ông ta mặc một bộ com lê, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc nhưng đầy từ bi. Tôi dùng tay trái với tới ông ấy và hy vọng ông sẽ kéo tôi lên. Thay vì nắm lấy tay tôi, ông ấy lại đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh tôi, và tôi cảm thấy như thể có ai đó đang kéo áo khoác của tôi lên. Ngay lập tức, tôi có đủ sức lực để tự nâng mình lên ra khỏi mương nước đó.

Tôi biết rằng Sư phụ đang trợ giúp tôi, và tôi sẽ sớm vượt qua quan ải này. Tôi duy trì chính niệm mạnh mẽ.

Tôi trở lại để gặp giám đốc của Ủy ban Giáo dục thành phố. Vị giám đốc nói luôn rằng: “Không có vấn đề gì. Công việc của chị sẽ được chuyển thôi.” Ông ấy cũng khen ngợi công việc trước đây của tôi tại trường.

Các lãnh đạo của công ty liên kết với trường tôi rất tạo điều kiện cho tôi. Họ đã dành một tuần để nói chuyện với các lãnh đạo cấp cao hơn và đã gửi nhiều văn bản cho thấy tôi tốt ra sao, và rằng công việc của tôi nên được chuyển đổi sang hệ thống công lập, ngay cả khi tôi tu luyện Pháp Luân Công. Một người bạn nữ cũng là đồng nghiệp đã kể với tôi rằng: “Mình đã nghỉ một ngày và định sẽ dành cả một ngày tìm gặp các lãnh đạo của Ủy ban Giáo dục thành phố để nói chuyện với họ về cậu. Và cậu biết sao không? Khi mình bước vào văn phòng ủy ban, tất cả các lãnh đạo đều [lần lượt] đi vào, như thể họ đang có một cuộc họp vậy! Mình có thể nói chuyện với tất cả họ chỉ trong vòng không đầy hai tiếng đồng hồ. Pháp Luân Công thật phi thường.”

Sau đó một vài ngày, chính quyền thành phố đã thông báo cho trường tôi rằng: “Người giáo viên tu luyện Pháp Luân Công có giấy phép đặc biệt được chuyển đổi sang hệ thống trường công lập. Hãy lập tức thi thành.” Tất cả các giáo viên của trường đều vỗ tay khi trường tôi thông báo điều này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/4/395389.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/11/180680.html

Đăng ngày 14-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share