Bài viết của một học viên Australia
[MINH HUỆ 23-10-2019] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
Tôi đã tham gia Đoàn nhạc Tianguo 8 năm. Tôi xin được hồi báo với Sư phụ và chia sẻ với các bạn đồng tu về những cảm giác và trải nghiệm của mình khi tham gia các hoạt động của đoàn nhạc Tianguo và đặc biệt là diễu hành ở Hong Kong. Được tham gia Đoàn nhạc Tianguo là một vinh dự rất lớn với tôi.
Mọi người đều biết rằng Sư phụ đã đích thân sáng lập nên Đoàn nhạc Tianguo. Ban nhạc đại biểu cho Pháp Luân Đại Pháp, với dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp” ở trên băng rôn đi đầu. Hơn thế nữa, tôi cũng ngộ ra rằng hạng mục mà Sư phụ giao cho chúng ta cứu người bằng âm nhạc là vô cùng trí huệ.
Do công viêc của tôi nên hàng ngày tôi có cơ hội gặp rất nhiều người ở những độ tuổi khác nhau trong xã hội Tây phương và có nhiều cơ hội để nói chuyện với họ. Tôi nhận ra rằng rất nhiều người trong số họ đã nhìn thấy Đoàn nhạc Tianguo ở những lễ diễu hành cộng đồng như Katoomba, Eastwood và Chatswood. Bộ đồng phục màu xanh dương mà chúng tôi mặc và âm nhạc mà chúng tôi chơi đã trở nên nổi bật trong mọi cuộc diễu hành lễ hội. Mọi người có nhận xét tích cực về Đoàn nhạc Tianguo .
Vì thế, những khán giả nhìn đã thấy Ban nhạc của chúng tôi, đã rất xúc động bởi âm nhạc chúng tôi chơi và có ấn tượng tốt đối với Ban nhạc, phải chăng những người này sẽ được đắc cứu? Hàng năm, trong nhiều buổi biểu diễn và diễu hành đều có vô số khán giả. Chẳng phải chúng ta đã đem đến cho họ cơ hội để hiểu Đại Pháp và cơ hội được cứu sao?
Vì thế tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi có thể tham gia Đoàn nhạc Tianguo và tôi trân quý hạng mục đặc biệt này. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết đóng vai trò rất lớn là chúng ta phải có kỹ năng chơi nhạc tốt. Nếu không, nếu chúng ta không thể chơi nhạc với tiêu chuẩn cao và khiến người xem thất vọng thì thực tế là đang đẩy họ ra. Tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải có trách nhiệm với từng nốt nhạc mà chúng ta chơi, và bằng cách đó chúng ta đang làm tròn trách nhiệm cứu độ chúng sinh. Vì vậy tôi luôn hết sức chú ý đến kỹ năng chơi nhạc của mình và luyện tập chăm chỉ để đề cao.
Tham gia diễu hành ở Hong Kong – luyện ra vàng ròng trong lò luyện đan
Hong Kong là tuyến đầu của việc cứu độ chúng sinh. Nó giống như nhổ răng cọp ở trong miệng cọp vậy, y hệt như Sư phụ giảng. Hơn thế nữa, mỗi lần ở Hong Kong có diễu hành thì có rất nhiều người từ Trung Quốc Đại lục đến xem chúng ta. Vì thế, diễu hành ở Hong Kong là rất quan trọng. Đặc biệt, khi phần lớn các thành viên trong đoàn nhạc đến từ Đài Loan đã không thể tham gia do can nhiễu của tà ác, trọng trách của chúng tôi tại Hong Kong lại càng quan trọng hơn. Hàng năm, lượng người tham gia diễu hành ở Hong Kong dịp mồng Một tháng Bảy là đông nhất. Không chỉ nhóm chúng ta mà còn có nhiều người thường cũng tham gia. Tuy nhiên, với đồng phục màu xanh dương và âm nhạc thuần chính, chúng ta luôn là nhóm nổi bật nhất. Năm nay, đến phút cuối cùng tôi đã quyết định đi đến diễu hành dịp mồng Một tháng Bảy ở Hong Kong. Đó cũng là cuộc diễu hành sâu sắc nhất mà tôi đã từng tham gia ở Hong Kong .
Mồng Một tháng Bảy năm nay rơi vào thứ Hai. Thứ sáu tuần trước đó, tôi nghe nói có tổng cộng 80 người trong Ban nhạc mà chỉ có 3 kèn Pháp thôi. Ngay lập tức tôi xuất niệm: Tại sao lại thế nhỉ? Phản ứng đầu tiên của tôi là tôi cần phải đi hỗ trợ. Nhưng khi tôi kiểm tra trên mạng internet thì vé máy bay rất đắt, và tôi nhận ra rằng tôi sẽ phải tiêu toàn bộ số tiền tôi tiết kiệm được. Tôi nhanh chóng có niệm đầu muốn thoái lui. Tôi nghĩ rằng tôi vẫn cần phải tiết kiệm một chút tiền đã và rồi thì cũng sẽ có một cuộc diễu hành khác ở Hong Kong vào ngày 20 tháng 7.
Khi đó tôi nhớ đến đoạn Pháp Sư phụ giảng tại Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019
“Trung Quốc chính là như lò luyện đan của Lão Quân [để] dung luyện đệ tử Đại Pháp, khiến hỏa thiêu càng mạnh, tức là như khảo nghiệm tàn khốc ấy, trừ đi nhân tâm, vứt bỏ chấp trước. Thế thì kiểu thiêu nướng ấy đương nhiên rất khó chịu, nhưng luyện ra được là vàng ròng. Tà đảng Trung Cộng tựa như là than đá, cháy lên càng đỏ, thì nó dường như càng hăng mãnh. Đợi khi cháy xong coi lại, vàng ròng đã luyện ra rồi, thì tà đảng Trung Cộng nó là gì chứ? Thổi “phù” một cái, tro tàn tản hết.”
Đúng, than đá này không quan tâm bạn có lý do gì, mà nó vẫn tiếp tục cháy. Nếu tôi lỡ chuyến đi đến Hong Kong, thì tôi sẽ bỏ lỡ cơ hội đề cao, cơ hội cứu người, và cơ hội được luyện thành vàng lòng nguyên chất.
Các đồng tu đã đến Hong Kong vào tháng 7 đều biết rằng nó thực sự giống như lò luyện đan của Lão Quân vậy. Khi tôi xuống máy bay, tôi lập tức cảm nhận ngay cái nóng hầm hập phả vào mặt tôi. Tôi cũng cảm thấy có vô số nghiệp lực hình dạng hạt nhỏ li ti bám dính lên da tôi. Nó khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Nhưng tôi tự nhủ: Chẳng phải đây là hảo sự hay sao? Chẳng phải chỉ ở trong môi trường này chúng ta không những đang luôn chịu khổ mà còn tiêu nghiệp và đồng thời làm việc thứ ba cứu độ chúng sinh hay sao? Chẳng phải là vàng ròng đang được dung luyện trong môi trường này sao? Ở nơi đâu tôi có thể tìm thấy việc tốt như thế kia chứ? Mọi can nhiễu chỉ là để cho chúng ta đề cao mà thôi.
Mặc dù chúng ta cũng đang tham gia các hoạt động ở địa phương, dĩ nhiên điều này là rất tốt, nhưng tôi nghĩ rằng tham gia các hoạt động ở Hong Kong có thể giúp chúng ta tu luyện và cứu người càng ngày càng hiệu quả. Thực ra, từ một khía cạnh khác, để trở thành một thành viên chơi nhạc tốt ở Ban nhạc thực sự không dễ. Học chơi nhạc là một việc khó. Hàng ngày cần dành nhiều thời gian luyện tập và cần nhiều năm chăm chỉ khổ luyện. Vì thế kể từ khi tôi học chơi nhạc, tôi luôn coi việc này là quan trọng nhất. Cho nên, vào ngày thứ bảy, cuối cùng tôi đã quyết định rằng tôi cần phải đến Hong Kong diễu hành ngày mồng Một tháng Bảy.
Khi khó nhẫn, bạn hãy cứ nhẫn xem sao. Kết quả là khác biệt giữa niệm đầu của người thường và Thần.
Các thành viên đoàn nhạc Tianguo thường nhẩm Luận Ngữ trước mỗi cuộc diễu hành. Ở Hong Kong, nhạc trưởng gậy chỉ huy thường bảo chúng tôi thêm một câu nữa vào. Anh ấy sẽ bảo chúng tôi lặp lại 3 lần câu: “Trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh.” Tôi tin rằng tất cả các đồng tu ở tất cả các hạng mục Đại Pháp đều đang làm điều này. Tuy nhiên, khi tôi hòa giọng cùng với nhiều đồng tu ở trong môi trường khắc nghiệt như trong lò luyện đan đó, tôi có cảm giác rất khác biệt. Đột nhiên tôi ngộ ra được nội hàm vô biên đằng sau những từ đó. Tôi thực sự hiểu lý do tại sao tôi lại đang đứng đây và ý nghĩa chân thực sự tồn tại của tôi trong xã hội nhân loại này. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy từ bi xuất ra từ nội tâm. Nhìn vào đám đông bất tận kia, tâm tôi thuần khiết và vô vi. Tôi hét to từ đáy lòng mình “Tôi phải cứu các bạn.”
Sư phụ giảng trong Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018:
“Có một người nói tôi từ nhà tới đây, đoạn đường ấy tôi như đang tu luyện vậy, kinh qua mỗi từng bước đều gian nan, mỗi từng bước đều đang cân nhắc, một mạch cho đến khi vào rạp, hệt như một quá trình tu luyện, xem biểu diễn xong tôi như là viên mãn rồi. (các đệ tử vỗ tay nhiệt liệt) Vậy cũng là nói rằng, chớ coi nhẹ xã hội nhân loại hôm nay, không chỉ đệ tử Đại Pháp đang tu luyện, [mà] con người cũng đang trong đó. Họ cũng đang được dung luyện. Trong cuộc sống, trong công tác, trong các hoàn cảnh khác nhau, những vấn đề mà họ gặp phải, những suy nghĩ mà [họ] cân nhắc, một mạch cho đến hành vi của họ, đều đang sắp xếp chính mình, đều trong giao phong giữa thiện và ác mà xếp đặt chính mình.”
Chúng ta đang luôn tu luyện trong môi trường này, và cũng là đang tu luyện khi diễu hành với đoàn nhạc Tianguo. Kỳ thực mỗi từng bước đi đều là gian nan, mỗi từng bước đều là đang cân nhắc cũng như đang hoàn thiện bản thân. Đặc biệt khi tôi rất mệt và cảm thấy bước đi rất khó thì đây là lúc tôi cần nghĩ về việc liệu tôi có chấp trước gì mà còn chưa buông bỏ được không, liệu tôi làm chưa đủ tốt trong quá trình chăng, liệu tôi đến Hong Kong để đạt điều gì đó cho bản thân không, liệu tôi luôn có chính niệm không, hoặc thậm chí liệu tôi có dự định đi ăn Yum Cha sau khi kết thúc cuộc diễu hành không.
Mặc dù chúng ta thực sự phải đi đoạn đường rất dài để đến diễu hành ở Hong Kong, nhưng niệm đầu của chúng ta là quan trọng nhất, và Thần thì đang quan sát nhân tâm của con người.
Trong Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền [2017], Sư phụ giảng:
“Thần xét vấn đề thì họ nhìn một cách chỉnh thể, nhìn một cách lập thể; con người chỉ là nhìn ở bề mặt. Có những lúc đệ tử Đại Pháp bên cạnh tôi, từng ý từng niệm của chư vị, biểu hiện của chư vị, tôi hoàn toàn không nhìn bề mặt chư vị và hành vi của chư vị, [mà] tôi nhìn động cơ thật sự kia của chư vị, tôi nhìn xem tư tưởng thật sự của chư vị căn bản đang nghĩ gì, đang làm gì. Trong quá trình này, nơi bề mặt đã biểu hiện ra những gì, tuy chúng là hành vi của chư vị, chư vị phải chịu trách nhiệm [về chúng], nhưng mà, tôi vẫn là nhìn căn bản của chư vị.”
Mỗi một niệm đầu trong khi diễu hành là một trận chiến với tà ác. Mỗi một niệm đầu quyết định vị trí của chúng ta và quyết định liệu những người nghe âm nhạc của chúng ta có thể hay không thể được cứu. Vì thế mỗi bước đi không hề đơn giản như chỉ là một sự di chuyển của cơ thể, mà là một con đường quan trọng để trở thành Thần.
Khi buổi diễu hành kết thúc, tôi không hề cảm thấy mệt. Tôi nghĩ rằng việc này liên quan chặt chẽ đến niệm đầu thuần khiết và chính niệm của tôi trong suốt buổi diễu hành.
Trong cuốn Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ tư, Sư phụ giảng:
“Tốt xấu xuất tự một niệm; nếu như bà nằm tại đó nói: ‘Ái chà, tôi hỏng rồi, chỗ này bị rồi, chỗ kia bị rồi’. Nếu thế thì đã có thể gân đứt xương gãy, tê bại rồi.”
Ngày mồng Một tháng bảy năm nay, có nhiều người thường tham gia diễu hành hơn so với các năm trước do phong trào chống luật dẫn độ. Vì thế thời gian chờ đợi lâu hơn nhiều. Tôi thậm chí bắt đầu cảm thấy khó chịu và chân cảm thấy rất mỏi khi chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu xuống phố. Khi chúng ta gặp phải khó khăn khi đi diễu hành và cảm thấy như không thể vượt qua, thì niệm đầu lúc đó sẽ quyết định vị thế và kết quả của chúng ta.
Là một vị Thần, tôi không nên cảm thấy mệt. Thời khắc đó tôi có xem mình là một vị Thần không? Tôi đã tu khứ hoàn toàn chấp trước của mình chưa? Liệu tôi có nghĩ cho chúng sinh hay chỉ nghĩ cho bản thân không? Lúc đó, một niệm xuất ra: “Tôi ở đây là để cứu các bạn,” và đột nhiên toàn bộ cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng và chân tôi tràn đầy năng lượng. Và tôi đã hoàn thành buổi diễu hành dễ dàng với chất lượng âm nhạc tốt.
Từ Pháp hội New York năm nay, tôi cảm thấy tiến trình Chính Pháp đã đến xã hội loài người rồi. Mặc dù tình hình ở Hong Kong vẫn rất tà ác, nhưng mỗi lần chúng tôi đối mặt với tà ác, tôi biết rằng chúng tồn tại là vì chúng ta. Là có những tà ác này mà chúng ta có cơ hội gây dựng uy đức của mình. Là có chúng mà chúng ta vẫn có cơ hội sửa sai và thành tựu nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, thời gian tu luyện của chúng ta càng ngày càng ngắn. Ngày càng có ít than đá hơn, và vàng ròng mà đã được luyện rồi thì ngày càng ít. Cơ hội để cứu độ chúng sinh ngày càng hữu hạn đối với chúng ta. Tôi hy vọng rằng chúng ta có thể trân quý cơ duyên được là một thành viên của đoàn nhạc Tianguo, trân quý hết thảy những cơ hội biểu diễn hữu hạn và đóng vai trò hiệu quả hơn trên con đường “Trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh.”
Xin hãy từ bi chỉ ra những điều chưa phù hợp trong thể ngộ của tôi.
Con cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Australia 2019
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/23/394854.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/1/180568.html
Đăng ngày 08-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.