Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-09-2019] Một phụ nữ ở thành phố Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang, đã bị kết án bốn năm tù ngay sau khi bà bị bắt vì đã viết thư gửi trưởng đồn công an địa phương, kêu gọi ông ngừng tham gia vào cuộc bức hại Pháp Luân Công, một môn tu luyện bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Sau khi được thả vào ngày 10 tháng 9 năm 2019, bà Vương Văn Quyên đã kể lại việc bà đã bị tra tấn như thế nào khi ở trong tù.

Hai lần bị bắt giữ trong vòng chưa đầy hai tháng

Ngày 9 tháng 7 năm 2015, em gái tôi là Vương Văn Tĩnh, mẹ tôi là Trình Diễm Bình, và tôi đã đệ đơn kiện hình sự đối với Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của chính quyền cộng sản Trung Quốc vì đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999.

Cảnh sát đã bắt giữ chúng tôi vào ngày 22 tháng 7 năm 2015. Họ lục soát nhà và tịch thu các kinh sách Pháp Luân Công, máy tính của tôi cùng các vật dụng cá nhân khác.

Mặc dù mẹ tôi được thả ngay sau đó, nhưng hai chị em tôi lại bị giam giữ thêm 15 ngày nữa.

Tôi quay lại Đồn Công an Đông Phong vào cuối tháng 8 để gửi hai lá thư cho trưởng đồn, hy vọng ông ta và các cảnh sát dưới quyền ông có thể minh bạch được Pháp Luân Công là gì và tại sao cuộc bức hại này là phi pháp. Tôi cũng đề nghị ông trả lại những vật dụng cá nhân mà cảnh sát đã tịch thu của tôi.

Vì những lá thư này mà tôi đã bị bắt một lần nữa vào ngày 10 tháng 9 năm 2015.

Tại Trại tạm giam Số 2 Thành phố Cáp Nhĩ Tân, lính canh đã ra lệnh cho các tù nhân lột quần áo để khám người tôi. Trưởng phòng giam, Điền Điền, đã chỉ định một tù nhân theo dõi tôi, nói rằng: “Bà có thể đánh hay tát vào mặt bà ta nếu thấy bà ta bắt chéo chân hoặc nhắm mắt lại.”

Lính canh cũng bắt tôi phải học thuộc các quy tắc của nhà tù. Tôi đã từ chối tuân thủ và do vậy họ đã bắt tôi phải ngồi xổm trong nhiều giờ và cấm tôi ngủ.

Lính canh còn hạn chế thời gian tôi được sử dụng nhà vệ sinh. Tôi chỉ có ba phút cho một lần đại tiện và một phút để tiểu tiện. Các tù nhân theo dõi cả lúc tôi đi vệ sinh và khi hết thời gian quy định, họ sẽ kéo tôi ra khỏi nhà vệ sinh. Cũng vì quá căng thẳng mà tôi không thể đi đại tiện trong gần hai tuần liền.

Ngày 19 tháng 11, tôi bị đưa ra xét xử tại Tòa án Quận Song Thành và bị kết án bốn năm tù vào ngày 29 tháng 12 năm 2015.

Tôi đã kháng án lên Tòa Trung cấp Cáp Nhĩ Tân. Ba tháng sau, hai thẩm phán ở tòa phúc thẩm đã đến gặp tôi và yêu cầu tôi rút lại đơn kháng án.

Họ nói: “Bà có kháng án cũng vô ích thôi. Dù sao thì chúng tôi vẫn sẽ giữ nguyên phán quyết. Bà làm vậy chỉ tổ lãng phí tiền thôi.”

Tôi đáp lại: “Nhưng đó là một bản án sai.”

“Chúng tôi chẳng thể làm gì. Đó là nguyên tắc trong tất cả các vụ việc liên quan đến Pháp Luân Công.”

Sau khi đơn kháng án của tôi bị bác bỏ, tôi bị chuyển đến Nhà tù Nữ Hắc Long Giang.

Một vài lính canh đã đưa tôi vào một phòng tối không có camera giám sát và thẩm vấn tôi ở đó. Họ đánh tôi mỗi khi tôi từ chối trả lời câu hỏi của họ.

Vì tôi từ chối viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công nên bốn tù nhân đã theo dõi tôi suốt ngày đêm. Họ bắt tôi phải ngồi yên trên một ghế đẩu nhỏ từ 5 giờ sáng đến 9 giờ tối, và sẽ đánh đập tôi hễ tôi nhắm mắt, ngủ gật hoặc ngả về phía trước.

Tôi bắt đầu bị huyết áp cao và nhịp tim không đều.

Trước khi được thả, trái với lương tâm mình, tôi đã bị ép phải ký một tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công đã được viết sẵn và phải chép một báo cáo vu khống Pháp Luân Công.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/28/393903.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/9/180252.html

Đăng ngày 15-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share