Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-10-2019] Trong khi người cha vẫn đang bị giam vì từ chối từ bỏ đức tin của mình vào Pháp Luân Công thì người con trai của bà Lưu Diên Vĩ lại bị giáng thêm một đòn mới khi mẹ anh cũng bị bắt với cùng lý do vào ngày 1 tháng 10 năm 2019.

Pháp Luân Công hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một môn tu luyện đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại từ năm 1999.

Bà Lưu bị bắt

Để trốn công an, bà Lưu, người nằm trong danh sách truy nã của cảnh sát đã phải sống ở thành phố Phú Cẩm, tỉnh Hắc Long Giang, nơi cách xa nhà bà 50 dặm ở thành phố Đồng Giang, tỉnh Hắc Long Giang. Bà đã ở đó từ cuối tháng 8.

Trong kỳ nghỉ ở trường đại học, con trai bà Lưu đã gặp bà trong thời gian ngắn ở thành phố Phú Cẩm vào sáng ngày 1 tháng 10 trước khi đến Đồng Giang để thăm ông bà. Họ đều đang đau khổ về việc cha anh, ông Trương Bảo Xuân hiện đang bị cảnh sát giam giữ.

Ông Trương bị bắt vào ngày 1 tháng 8 năm 2019 và bị giam ở trại tạm giam Thành phố Đồng Giang kể từ đó. Cảnh sát không cho ai vào thăm ông.

Khi người con trai quay trở lại Phú Cẩm vào cuối ngày hôm đó, bà đã không còn ở đó. Anh đã đợi ở nơi cư trú tạm thời của bà trong suốt quãng thời gian còn lại của tuần nghỉ dưỡng, với hy vọng bà sẽ xuất hiện. Mãi cho đến khi anh lên tàu để quay lại trường, một người quen mới nói với anh rằng mẹ anh đã bị bắt vào khoảng 4 giờ 30 phút chiều ngày 1 tháng 10.

Hai tuần đã trôi qua mà công an không cho biết bà Lưu bị giam ở đâu

ab100f2a0bb652c6a34db042745d27a9.jpg

Bà Lưu Diên Vĩ và ông Trương Bảo Xuân

Đây không phải là lần đầu tiên hai vợ chồng họ bị trở thành mục tiêu bức hại vì đức tin vào Pháp Luân Công, một môn tu luyện mà họ tin rằng đã cứu vớt đời họ. Họ đã bị kết án tù cách nhau mười tháng vào năm 2008, ông Trương bị sáu năm và bà Lưu bị 7,5 năm. Họ đã sống sót qua những đòn tra tấn không thể tưởng tượng nổi vì giữ vững đức tin của mình và trở về nhà trong đau khổ.

Thông tin chi tiết về hoàn cảnh của gia đình có thể được tìm thấy trong bức thư dưới đây mà bà Lưu gửi cho Trưởng công an ở Đồng Giang trong khi tìm cách cứu chồng.

Bức thư bà Lưu gửi cho Trưởng công an

Nhiều người ở Đồng Giang biết vợ chồng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Nhưng không có nhiều người biết tại sao.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi từng bị phù nặng do gặp vấn đề về thận. Tôi rất yếu. Tôi không thể đưa con trai đến bất kỳ hoạt động hay lớp học nào sau giờ học, mà chỉ đưa cháu đến bệnh viện với tôi để lấy thuốc hoặc tiêm thuốc.

Dường như để làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn, chồng tôi đã nghiện cờ bạc và không quan tâm đến chúng tôi. Chúng tôi thường đánh nhau và đôi khi ông ấy đánh tôi. Cuộc sống của tôi lúc đó rất khốn khổ.

Năm 2004, tôi được giới thiệu Pháp Luân Công và môn tu luyện này đã hoàn toàn thay đổi tôi. Tôi đã hồi phục sức khoẻ chỉ trong một thời gian ngắn. Tôi tràn đầy năng lượng. Thân thể tôi nhẹ nhàng, nội tâm an lạc và tràn ngập niềm vui.

Sau khi chứng khiến sự thay đổi của tôi, chồng tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Ông ấy đã bỏ cờ bạc và không còn đánh tôi nữa. Cuộc sống bình yên đã ngự trị trong gia đình chúng tôi.

Tôi nghĩ rằng, vì cha mẹ chồng đã thấy sự thay đổi của chúng tôi nên họ sẽ ủng hộ đức tin của chúng tôi. Tôi cũng muốn giới thiệu môn tu luyện này cho họ để họ cũng có thể được hưởng lợi như chúng tôi. Nhưng ngạc nhiên thay, họ phản đối dữ dội vì bị ảnh hưởng bởi những lời tuyên truyền bôi nhọ của ĐCSTQ và không chấp nhận Pháp Luân Công.

Khi tôi đến thăm họ vào Tết Nguyên Đán 2005, cha chồng bắt đầu đổ lỗi cho chồng tôi vì đã tu luyện Pháp Luân Công. Ông ấy càng lúc càng tức giận và thậm chí còn nhặt thứ gì đó để đánh tôi. Ông còn bảo anh rể tôi đứng chặn ở cửa để ngăn không cho tôi chạy. Chỉ sau khi chồng tôi ngăn ông lại thì tôi mới có thể rời đi.

Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ không bao giờ đến thăm họ nữa. Nhưng giờ tôi đã sống theo Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi hiểu rằng họ chỉ bị nhận thông tin sai lệch và lừa dối của chính phủ.

Nhưng vì sự cố này, tôi đã phát một tâm nguyện mạnh mẽ là muốn cho nhiều người hơn nữa biết sự thật về Pháp Luân Công và tại sao ĐCSTQ bức hại môn tập và bịa đặt những lời dối trá để lừa dối công chúng.

Tuy nhiên, vì những nỗ lực nâng cao nhận thức về cuộc bức hại mà vợ chồng tôi đều bị chính quyền nhắm đến. Chúng tôi đã bị bắt và bị lục soát nhà nhiều lần.

Tôi buộc phải rời khỏi nhà vào năm 2007 sau khi chồng bị bắt. Công an đã lục soát nhà và tịch thu các máy tính, sách và tài liệu Pháp Luân Công của chúng tôi. Tổn thất tài chính là rất lớn.

Tôi đã gửi con trai chín tuổi đến sống cùng ông bà. Công an đã sách nhiễu và đe doạ cháu ở trường và cố ép cháu tiết lộ thông tin về chúng tôi khiến cho cháu rất sợ hãi.

Khi tôi trở về nhà để lấy đồ, con tôi, khi đó đã 10 tuổi nói : “Mẹ, con nhớ mẹ lắm! Nhưng đừng quay về nữa. Họ vẫn đang tìm mẹ. Mẹ nên tự chăm sóc cho mình khi ở ngoài. Khi có tuyết vào mùa đông, hãy luôn giữ ấm và tìm nơi trú ẩn.”

Nhìn con trai, tôi không thể cầm được nước mắt.

Tôi bị bắt vào ngày 4 tháng 5 năm 2008 và bị kết án 7,5 năm tù, chỉ 10 tháng sau khi chồng tôi bị kết án 6 năm.

Chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công và trở thành người tốt. Chúng tôi liên tục chính lại hành vi của mình. Tôi không bao giờ mong rằng một ngày nào đó mình lại bị đưa vào tù.

Khi các lính canh trong trại tạm giam muốn chụp hình tôi, tôi đã từ chối hợp tác. Họ đã đánh tôi bằng roi.

Ngày đầu tiên trong Nhà tù Nữ Tỉnh Hắc Long Giang, các lính canh đã ra lệnh cho tù nhân quấn băng tôi từ đầu đến chân khiến cho tôi thở rất khó khăn. Hôm sau họ bắt tôi dậy từ 5 giờ 30 sáng và ép tôi ngồi bất động trên một cái ghế đẩu nhỏ đến tận 12 giờ đêm. Mông tôi bị mưng mủ.

Khi tôi phản đối, các tù nhân lại quấn băng tôi. Khi tôi hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”, họ đã nhét vớ cũ vào miệng tôi. Để ngăn người khác nghe được những gì họ làm với tôi, họ đã mở TV to tiếng để át đi.

Sống sót sau nhiều năm bị tra tấn, cuối cùng tôi đã trở về nhà vào cuối năm 2015.

Chồng tôi cũng bị tra tấn trong tù. Ông ấy bị bức thực, đánh đập thường xuyên và treo lên bằng còng tay. Các lính canh cũng cố ép ông ấy viết các tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công.

Giống các học viên Pháp Luân Công khác, những gì chúng tôi đã phải trải qua thì khó mà diễn tả và tưởng tượng được. Tôi sẽ không thể sống sót nếu không có đức tin truyền sức mạnh.

Hiện chồng tôi lại bị bắt. Tôi lo rằng ông ấy đang bị tra tấn. Nhưng tôi cũng lo lắng cho những kẻ bức hại và điều mà họ phải đối mặt khi đến một ngày họ phải chịu trách nhiệm cho những tội ác mà mình đã gây nên.

Bài liên quan:

Luật sư bị ngăn cản gặp mặt các học viên Pháp Luân Công bị bắt trong “Chiến dịch quét sạch băng đảng tội phạm”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/12/394473.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/21/180419.html

Đăng ngày 14-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share