Bài viết của một phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-09-2019] Ngày 13 tháng 1 năm 2001, ông Lãnh Đào, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Tứ Xuyên, đã bị bắt và kết án 10 năm tù giam vì đức tin của mình. Ông gần như đã mất mạng bởi phải chịu sự tra tấn tàn bạo tại các trại tạm giam và Nhà tù Đức Dương.
Dưới đây là những hồi tưởng của ông Lãnh về những gian khổ mà ông đã trải qua, cũng như những cái chết đáng ngờ có thể có liên quan tới nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng mà ông đã chứng kiến ở bệnh viện cảnh sát.
Bị bắt vì treo các biểu ngữ về Pháp Luân Công
Tôi tên là Lãnh Đào, đã từng là giám đốc Sở Du lịch của tỉnh Tứ Xuyên. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, hay còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, vào năm 1995.
Vào ngày 21 tháng 12 năm 2000, tôi cùng năm học viên khác đã đặt hàng trăm tờ thông tin về Pháp Luân Công tại các hốc cột điện và treo nhiều biểu ngữ dọc theo tường rào của một tuyến đường cao tốc dẫn tới một địa điểm du lịch. Nhiều du khách đã ca ngợi đức tin kiên định của các học viên.
Bí thư của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lúc bấy giờ là Chu Vĩnh Khang đã coi đây là trường hợp nghiêm trọng nhất về Pháp Luân Công tại tỉnh Tứ Xuyên, và cũng là sự việc nghiêm trọng của quốc gia. Vì vậy, hệ thống an ninh của tỉnh Tứ Xuyên đã triển khai nhiều lực lượng để điều tra, tìm kiếm và bắt giữ những học viên liên quan tới vụ việc.
Bị tra tấn tại ba trại tạm giam
Kể từ khi tôi bị bắt vào năm 2001, tôi đã bị giam giữ và tra tấn tại ba trại giam trong tổng thời gian 23 tháng. Tôi đã bị đánh đập, bị ép phải ngồi xổm, đứng bất động dựa vào tường đối mặt với bóng điện và bị sốc điện.
Một lần, cai tù đã xúi giục một số tù nhân đẩy tôi vào một đống giấy đang cháy. Thân thể tôi đã bốc cháy giống như màn tự thiêu dàn dựng ở Quảng trường Thiên An Môn của ĐCSTQ. Theo đó, tóc và lông mày của tôi bị cháy và da bị bỏng rộp cả lên.
Sau khi tôi trốn thoát vào ngày 4 tháng 4, toàn huyện lúc bấy giờ được đặt dưới lệnh giới nghiêm. Họ ban bố lệnh bắt trên toàn huyện và đã huy động hàng nghìn cảnh sát để truy bắt tôi.
Ngày 12 tháng 4, tôi bị bắt và bị đưa trở lại trại tạm giam Mân Xuyên. Phó trưởng Phòng Cảnh sát Huyện Mậu đã nhốt tôi vào một chiếc lồng kim loại và sốc điện tôi trong một thời gian dài. Tôi đã bất tỉnh nhiều lần và tưởng chừng không qua khỏi.
Họ đã bắt tôi mang loại xiềng xích nặng hơn 18kg, những xiềng xích đó thường chỉ dành cho những kẻ giết người đã bị kết án.
Tôi còn bị ép uống nhiều loại thuốc không rõ nguồn gốc khiến hai chân tôi hoàn toàn tê bại, và tôi phải dùng nạng mới có thể đi lại được.
Tra tấn tàn bạo trong Nhà tù Đức Dương
Sau đó, tôi bị kết án 10 năm tù giam và bị đưa tới Nhà tù Đức Dương vào ngày mùng 6 tháng 11 năm 2001.
Cai tù ở nhà tù này đã áp dụng tất cả các thủ đoạn tra tấn tàn bạo và hèn hạ để bức hại các học viên Pháp Luân Công. Họ đã nói những câu như: “Đánh ông đến chết được coi là tự sát”, “Đánh gãy chân tay ông được coi là tự ngược đãi bản thân”, và “Tôi sẽ dùng bất cứ hình thức tra tấn nào miễn là có thể ‘chuyển hóa’ các học viên Pháp Luân Công.”
Tra tấn tại Khu số 2
Ngày 6 tháng 11 năm 2001, tôi bị chuyển tới Khu số 2 của Nhà tù Đức Dương. Những tù nhân mới thường được chỉ định vào khu này trước tiên.
Hai chân tôi đã bị tê liệt vì bị tra tấn ở trại tạm giam. Chứng bại liệt càng trở nên nghiêm trọng hơn sau khi bệnh viện bên trong nhà tù tiêm cho tôi những loại thuốc không rõ tên. Bệnh viện này cho biết tôi bị teo cơ và chỉ sống được thêm 6 tháng nữa.
Vì lý do này, bệnh viện nhà tù đã đưa tôi đến “trung tâm sức khỏe”, tại đây tôi đã chứng kiến hàng chục tù nhân được điều trị châm cứu và mất mạng. Một số học viên cũng được báo cáo là đã chết tại trung tâm sức khỏe và bệnh viện này.
Tôi cũng bị điều trị bằng phương pháp châm cứu tàn ác này trong hơn một tháng. Họ đã tiêm cho tôi nhiều loại thuốc không xác định, và tôi đã ngất đi sau mỗi lần tiêm đó. Nhưng nhờ đức tin kiên định vào Đại Pháp, tôi đã qua khỏi.
Những sự việc đáng ngờ xảy ra tại Bệnh viện Đa khoa Cảnh sát Tứ Xuyên
Vào tháng 6 năm 2005, tôi được đưa tới Bệnh viện Đa khoa Cảnh sát Tỉnh Tứ Xuyên ở thành phố Thành Đô. Tầng 4 của bệnh viện được dùng cho các tù nhân, bởi vậy có các song sắt trên các cửa sổ ở tầng này.
Sau ba ngày nhập viên, tôi được kiểm tra sức khỏe toàn diện. Họ cũng làm các xét nghiệm tủy xương cho tôi. Họ yêu cầu tôi ký vào một biên bản xác nhận rằng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm với những tai nạn không mong muốn có thể xảy ra trong quá trình phẫu thuật.
Tôi nghi ngờ mục đích của việc kiểm tra này nên đã yêu cầu họ đảm bảo phải có sự đồng ý và chữ ký của những người thân thích của tôi đối với bất kỳ cuộc phẫu thuật nào. Yêu cầu của tôi đã bị bác bỏ, vì vậy tôi tiếp tục từ chối ký và họ cũng không dám làm phẫu thuật. Thời điểm đó, thế giới bên ngoài vẫn chưa biết đến tội ác thu hoạch nội tạng sống của ĐCSTQ.
Tôi ở bệnh viện đa khoa này trong khoảng hơn một tháng. Những sự việc dưới đây mà bản thân tôi đã chứng kiến là những bằng chứng cho thấy ĐCSTQ đã sử dụng bệnh viện này để thu hoạch nội tạng hoặc dùng nó như một trạm trung chuyển ở tỉnh Tứ Xuyên.
Một buổi sáng, ông Khanh Liệt Thành, nguyên tổng giám đốc của Công ty Thuốc lá Thập Phương, người cùng phòng bệnh với tôi, đã bị phẫu thuật ung thư. Khi họ đưa ông trở lại phòng bệnh, ông ấy vẫn ở trạng thái bất tỉnh. Tôi nhận thấy có một lỗ thủng ở vùng bụng dưới của ông ấy. Ngày hôm sau, ông ấy tỉnh được vài phút nhưng ông ấy không nhận ra tôi. Ông nói vài điều gì đó với y tá mà tôi không thể hiểu được rồi ông ấy lại lịm đi. Ông Khanh qua đời ba ngày sau vào lúc nửa đêm. Bác sỹ đến, kiểm tra qua đồng tử mắt của ông ấy rồi rời đi.
Ngày hôm sau, hai nhân viên của nhà tang lễ tới mang thi thể của ông Khanh đi. Tôi hỏi họ về hai nữ học viên Pháp Luân Công ở Nhà tù Nữ Tỉnh Tứ Xuyên đang tuyệt thực. Họ trả lời rằng cả hai nữ học viên đó đều đã chết.
Tiếp đó, một cảnh sát vào phòng và đe doạ tôi. Anh ta nói: “Ông không được nói với bất kỳ ai về những gì ông đã thấy ở trong bệnh viện này. Nếu ông dám, án tù của ông sẽ tăng thêm và ông sẽ bị kết tội ‘tiết lộ bí mật quốc gia’.”
Một tối, một thanh niên ngoài 20 tuổi bắt đầu la hét điên cuồng sau khi cậu ấy tới phòng bệnh của tôi. Ba y tá đã ghì cậu thanh niên xuống trong khi một bác sỹ tiêm cho cậu ta. Thanh niên này ngay lập tức dừng la hét. Họ nói cậu ấy đã chết và thi thể nhanh chóng được đem đi.
Khi tôi tìm hiểu về [tội ác] cưỡng bức thu hoạch nội tạng sau khi tôi được thả, tôi tự hỏi rằng liệu cậu thanh niên ấy có phải là một trong những nạn nhân hay không.
Năm 2006, 26 học viên Pháp Luân Công trẻ và khỏe mạnh được đeo khẩu trang và sau đó 6 xe cảnh sát đã đưa các học viên đó ra khỏi nhà tù. Một trong số họ đã qua đời sau khi được trả về nhà vì bệnh tật. 25 học viên còn lại đến giờ vẫn không có thông tin.
Tra tấn tại Khu số 1 và Khu số 5
Sau khi trở lại nhà tù từ bệnh viện, tôi bị đưa tới Khu số 1. Các cai tù của khu này luôn xúi giục các tù nhân khác tấn công những học viên từ chối “chuyển hóa”. Chân họ đi giày và đá vào mặt chúng tôi, làm bỏng mặt chúng tôi bằng súp nóng, đập đầu chúng tôi vào tường, bắt chúng tôi đứng, bắt chúng tôi phải liếm tàn thuốc lá và dùng những lời lẽ [thô tục] nhục mạ chúng tôi.
Một hôm, tôi bị phát hiện khi chuyển những bài giảng Pháp Luân Công. Họ đã lục soát mọi thứ tôi có và ấn đầu tôi xuống một vòi nước rồi xối nước lạnh vào đầu tôi.
Tháng 11 năm 2007, tôi bị chuyển tới Khu số 5 và bị ép phải làm việc thêm giờ. Giống như các học viên khác, nhiều tù nhân đã dùng giày đánh và đá vào mông trần của tôi. Những vết thương này nặng tới mức tôi không thể ngồi được trong khoảng một tháng.
Một lần, tôi bị trói chặt bằng băng dính và bị bỏ lại một mình trong phòng. Tôi không thể cử động hay cựa quậy thân thể, khiến tôi đau đớn đến mức không còn muốn sống nữa.
Cuối cùng, tôi được trả tự do vào tháng 7 năm 2009. Tôi ngạc nhiên phát hiện rằng, trong khi hầu hết những đồ dùng cá nhân của mình đã bị cảnh sát tịch thu, thì cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, vẫn còn ở đó.
Sau một tuần luyện công trở lại, tôi đã có thể đi lại được.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/28/393902.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/16/180348.html
Đăng ngày 13-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.