Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-04-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) vào năm 1996. Tại đây, tôi muốn chia sẻ với các đồng tu một chút thể hội tu luyện của bản thân trong thời gian tôi bị cầm tù.

Tháng 7 năm 1999, sau khi lãnh đạo chế độ cộng sản lúc đó là Giang Trạch Dân phát động đàn áp Pháp Luân Công, các viên chức trong thôn đã giám sát nhất cử nhất động của tôi. Vào buổi tối, dưới ánh trăng, tôi có thể nhìn thấy bóng của họ đổ lên cửa sổ nhà mình. Giang tuyên bố sẽ “tiêu diệt Pháp Luân Công trong vòng ba tháng.” Đó là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy nhân quyền của mình bị xâm phạm.

Bị giam trong trại tạm giam

Năm 2008 tôi bị giam trong trại tạm giam. Tôi bị thương tổn cả về thể chất lẫn tinh thần vì bị ngược đãi.

Mùa đông năm đó lạnh bất thường. Tôi không nhận được tiền và quần áo ấm mà gia đình gửi vào vì chúng bị lính canh và các tù nhân khác chiếm đoạt. Các lính canh này đã cảnh báo tôi không được báo cáo việc này với bất kỳ ai, đặc biệt là với các lính canh khác.

Do học Pháp chưa sâu, cho rằng vì tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn nên tôi cần nhẫn chịu mọi đau đớn và phải nhẫn hết thảy, bất kể hành vi đó là đúng hay sai.

Sau này, khi hoàn cảnh ngày càng ác liệt, điều kiện sống của tôi trở nên tồi tệ không thể chịu nổi. “Chuyển hoá hay là chết” – đây là chỉ lệnh của Giang Trạch Dân.

Một hôm, một tù nhân ngâm bộ quần áo ấm duy nhất của tôi vào bồn rửa. Thông điệp rất rõ ràng: Từ bỏ Pháp Luân Công hay là chết vì lạnh. Lúc này tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“Nhẫn không phải là hèn nhát, càng không phải là thuận chịu [những điều] trái nghịch.” (Nhẫn vô khả Nhẫn, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi đi đến chỗ tù nhân đó, nói với cậu ấy bằng ngữ khí vừa từ bi vừa uy nghiêm: “Tôi đã hơn 60 tuổi. Cậu đã lấy tiền và quần áo ấm mà gia đình gửi cho tôi. Tôi có rất ít đồ ăn. Cậu đã ngâm ướt bộ quần áo ấm duy nhất của tôi. Cậu muốn tôi lạnh đến chết. Tuy nhiên, tôi biết gia đình cậu đang rất khó khăn và đây là lần đầu tiên cậu làm việc này, vì thế tôi tha thứ cho cậu. Tôi đã chịu đựng những thống khổ mà người bình thường không thể chịu nổi. Hôm nay tôi tha thứ cho cậu vì tôi từ bi. Đừng làm điều này nữa. Tà không thể thắng chính, đây là Thiên lý.”

Người tù nhân đó cúi đầu xuống. Nhưng sự việc chưa kết thúc ở đó. Một tù nhân khác đã báo cáo tôi với lính canh và vu khống tôi đánh người. Lính canh đã gọi tôi lên văn phòng và nói: “Ông tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, sao còn động thủ đánh người? 60 tuổi rồi mà tính ông còn nóng nảy như vậy.”

Tôi trả lời: “Cậu ta [người tù nhân ngâm quần áo của tôi] đã bốn lần ngăn tôi sử dụng nhà tắm, hai lần ném quần áo của tôi xuống đất và dẫm lên. Tuy không dễ dàng gì nhưng tôi đã nhẫn chịu được hết.”

“Anh xem ai có thể im lặng chịu đựng những việc như thế? Chỉ có người tu luyện Pháp Luân Công mới có cái tâm đại nhẫn này. Tuy nhiên, hôm nay cậu ta đã đe doạ mạng sống của tôi, tôi có thể chết vì lạnh bởi cậu ta đã ngâm ướt quần áo ấm của tôi. Qua lời anh nói, tôi có thể biết là anh đã hiểu rằng các học viên Pháp Luân Công là người tốt. Người tốt phải được kính trọng mới đúng, không nên bị bức hại. Các anh đã vi phạm pháp luật khi giam giữ tôi ở đây. Hơn nữa, các anh không cho tôi môi trường để tôi có thể sống. Tôi bị lạnh và đói. Các anh là những người chấp pháp, nhưng các anh và những người đó lại phạm pháp.”

Sau một hồi im lặng, lính canh nói: “Đảng Cộng sản chưa bao giờ nhận lỗi. Dù đó có là tội tày trời đi chăng nữa.”

Sau hôm đó, tôi có thể công khai giảng chân tướng Pháp Luân Công với những người xung quanh. Giờ đây họ nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Một số người bày tỏ muốn học Pháp Luân Công và nhiều người đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Cứ như vậy môi trường sống của tôi đã chuyển biến tốt lên. Cuối cùng tôi đã nhận được tiền và quần áo mà gia đình gửi vào. Tôi và người tù nhân đã ngâm đồ của mình trở thành bạn bè. Tôi chia sẻ đồ ăn với cậu ấy và cho cậu một số quần áo ấm. Lòng tốt của tôi đã khiến cậu ấy cảm động, và gọi tôi là “người cha Pháp Luân Công” của cậu.

Trong đời mình tôi chưa từng cố ý làm tổn thương ai. Dân làng đều nói tôi là người tốt. Nhưng chỉ vì tôi muốn sống theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn mà lại bị chính quyền bắt giam, rồi sau đó bị kết án tám năm tù .

Lúc tôi bị kết án, mẹ tôi đã 96 tuổi. Mẹ vô cùng thống khổ. Mỗi ngày, mẹ đều chống gậy ra đầu làng khóc gào gọi tên tôi, mong ngóng tôi trở về. Bà đã sớm qua đời.

Trong tù

ĐCSTQ muốn tất cả học viên Pháp Luân Công bị giam giữ đều phải bị “chuyển hoá.” Một đêm, khi tất cả tù nhân bị nhốt trong xà lim, có hai tù nhân làm việc cho lính canh đưa tôi đến chỗ cầu thang. Họ nói: “Chúng tôi sẽ đánh ông đến chết nếu ông không chuyển hoá.” Vừa dứt lời họ liền đánh tôi. Họ vừa đánh vừa nói: “Đánh chết ông cũng không ai biết, cũng không ai thấy.”

Tôi hiểu rằng Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập của Pháp Luân Công) đang mượn lời của họ để điểm hoá cho tôi. Tôi hiểu rằng mình cần phải vạch trần tội ác này. Tôi dùng hết sức hô to: “Hành vi tà ác này phải dừng lại.” Mọi người trong toà nhà đều nghe.

Lúc này một trưởng khu giam giữ đi đến chỗ chúng tôi. Anh ta bắt đầu cười ha hả. Anh ta thấy thú vị trước cảnh tượng một ông lão không có lực phản kháng bị tù nhân đánh đập. Tiếng la hét của tôi cùng với tiếng cười của anh ta tạo nên một thứ âm thanh thật kinh khủng. Tôi vẫn kiên định đức tin vào Pháp Luân Công, không ‘chuyển hóa’.

Tà ác là không có nhân tính, bức hại người không từ thủ đoạn. Một buổi sáng, vài tù nhân làm việc cho lính canh cố lôi tôi vào nhà tắm. Không có ai ở đó. Bản năng cho tôi biết họ muốn bức thực tôi bằng phân. Tôi nghĩ rằng tôi là đệ tử Đại Pháp, là người tu luyện đang đi trên Thần lộ, làm sao tôi có thể để bị sỉ nhục như thế này.

Lúc này tôi nhớ tới lời giảng của Sư phụ:

“Nhẫn không phải là hèn nhát, càng không phải là thuận chịu [những điều] trái nghịch.” (Nhẫn vô khả Nhẫn, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi vật lộn chống cự họ. Trong xà lim có lắp các thiết bị giám sát bằng hình ảnh và giám sát âm thanh. Nhất cử nhất động lính canh đều nhìn thấy, nhưng không ai đến can thiệp.

Họ đã đánh giá thấp tôi. Họ nghĩ rằng họ có thể dễ dàng khống chế một ông lão. Tôi có Sư phụ bảo hộ, có thiên binh thiên tướng bảo vệ, và toàn thân đều là năng lượng thuần chính. Một mình tôi có thể đối phó với mấy người bọn họ. Đột nhiên tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ:

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Niệm đầu này vừa xuất ra, các tù nhân kia liền buông tôi ra. Trông họ như thể vừa bị sốc điện; họ thở dốc và mặt tái nhợt; nguyên khí thương tổn nặng nề. Nhưng tôi vẫn vẫn đứng đó mà không hề hấn gì.

Tôi chỉ tay vào một người rồi nói: “Người thân của anh sống trong khu của tôi.” Tôi chỉ vào một người khác rồi nói: “Tôi biết cậu sống ở đâu, cậu sống rất gần chỗ tôi. Cả hai đều có thể tính là hàng xóm của tôi, sao các cậu lại có thể làm điều này? Sau khi chúng ta được thả, hai người còn mặt mũi mà gặp tôi nữa sao? Tôi có bốn con trai, các cậu có nghĩ chúng sẽ bỏ qua cho các cậu không?”

Lời nói thiện bao hàm cả sự uy nghiêm của tôi đã khiến họ ai nấy đều cúi gằm mặt xuống. Sau đó tôi bị tra tấn nhiều lần nữa, nhưng hai người này không tham gia.

Trở về nhà

Tại thời điểm được trả tự do, toàn bộ cơ thể tôi đã bị biến dạng sau nhiều năm bị tra tấn thể xác. Mẹ và chị gái của tôi đã qua đời. Chị tôi cũng là một học viên Pháp Luân Công và bị bức hại đến chết. Tôi trở về với căn nhà trống rỗng, ngay cả bộ quần áo để thay cũng không có. Đúng là bị bức hại đến tan cửa nát nhà.

Cháu trai đã giúp tôi cất giữ các cuốn sách Pháp Luân Công sau khi tôi bị bắt cóc. Về sau, bởi sợ bị trả thù, nên cậu ấy đã đưa số sách đó cho trưởng thôn. Sách Đại Pháp là sinh mệnh của tôi, tôi cần phải lấy lại. Với chính niệm mạnh mẽ và quyết tâm sắt đá, tôi đã lấy lại được toàn bộ sách của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/7/384043.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/21/178152.html

Đăng ngày 02-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share