Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-07-2019] Tôi bị bắt giữ vào đầu năm 2002 sau khi tham gia một Pháp hội chia sẻ ở địa phương. Ba tháng sau, tôi được ra khỏi trung tâm tẩy não nhưng lại trở thành người vô gia cư. Cuộc bức hại đã làm cho tôi mất hết mọi thứ: công việc, nhà cửa, gia đình. Nhưng sau khi tôi thoát khỏi trung tâm tẩy não, tôi lại tìm được một công việc nhẹ nhàng và lương cao hơn ở một thành phố khác. Tôi nhớ là tôi đã rất vui khi tôi lên máy báy để đi đến thành phố nọ nhận công việc.

Từ đó, việc tu luyện của tôi nhanh chóng được đẩy về phía trước. Tôi đã ở thành phố đó trong vòng 5 năm và dùng hết toàn bộ thời gian rảnh của tôi để làm ba việc. Sau khi rời bỏ công việc đó, tôi đã đến thành phố mà hiện nay tôi đang ở và làm việc toàn thời gian cho một xưởng sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Mười một năm qua đi và tôi đã trải qua nhiều khảo nghiệm và khổ nạn nhưng tôi đều vượt qua được chúng dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.

Cẩn trọng mang lại kết quả

Thành phố mà tôi chuyển đến sống là một đô thị cấp huyện. Điểm sản xuất tài liệu mà tôi làm việc là điểm duy nhất trong thành phố. Không lâu sau khi tôi đến thì học viên đã từng làm việc ở đây bị bắt và không bao giờ quay trở lại tu luyện Đại Pháp nữa. Vì thế, tôi đã nhận công việc này. Tôi hoàn toàn hiểu được tầm quan trọng của điểm sản xuất tài liệu này. Vì thế, tôi đặt việc an toàn lên hàng đầu. Những kẻ bức hại định can nhiễu rất nhiều lần nhưng chúng tôi đều tránh được can nhiễu nhờ có điểm hoá và cảnh báo của Sư phụ. Tôi đã phải di chuyển một số lần.

Thỉnh thoảng tôi quyết định sẽ di duyển trong vòng vài tiếng đồng hồ sau khi tôi đến và thi thoảng thì tôi lại di chuyển vào ban đêm. Thời gian đầu, tôi đề nghị nên lập thêm nhiều điểm sản xuất chia nhỏ ra về quy mô nhưng tôi đã không thuyết phục được các đồng tu. Tôi duy trì việc luôn luôn phải cẩn trọng và kiên quyết không sử dụng điện thoại di động. Vì thế, tôi đã không găp vấn đề gì. Khi tôi cần đồng tu trợ giúp, họ luôn có mặt đúng lúc.

Theo như yêu cầu của tôi, các học viên khác cố gắng không đi đến điểm sản xuất, ngoại trừ khi họ cần giao nhận tài liệu. Khi tôi trải nghiệm những vấn đề lớn liên quan đến an toàn, tôi báo với các học viên phát chính niệm. Trong những năm đầu, máy móc thường hay có vấn đề. Một lần nọ, tôi đã mang máy in đi sửa. Nét mặt người thợ sửa máy lập tức biến sắc sau khi kết nối máy in với máy tính của anh ta. Anh ta vớ lấy điện thoại và vội vã bước ra ngoài. Tôi nhận ra có gì đó không ổn nên đã lập tức cầm lấy máy in và rời đi. Ở điểm sản xuất, tôi kết nối máy in vào máy tính của tôi và màn hình máy tính hiển thị rất nhiều tài liệu Đại Pháp mà tôi vừa mới in gần đây. Học được bài học này, tôi đã không còn đi đến những điểm sửa máy tính của người thường nữa.

Mỗi khi máy in gặp vấn đề, tôi sẽ tìm hiểu thông tin trên các diễn đàn hỗ trợ kỹ thuật của các học viên, tôi sẽ học Pháp nhiều hơn và xin Sư phụ giúp đỡ. Thời gian trôi qua, tôi có thể tự giải quyết được hầu hết các vấn đề. Sau đó, tôi mua máy mới, chúng dễ sử dụng và nhanh hơn những máy đời cũ. Vì đây là điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng duy nhất trong thành phố nên tôi thường rất bận rộn.

Nhưng dù bận ra sao, tôi vẫn luôn đặt việc học Pháp lên hàng đầu. Tôi đã học thuộc Chuyển Pháp Luân nhưng vẫn có một số mục tôi không thể nào thuộc được chính xác. Giờ đây, tôi luôn để sách bên cạnh mình mỗi lúc tôi nhẩm thuộc Pháp để tôi có thể mở ra xem mỗi lúc tôi nhẩm không chính xác. Điểm sản xuất tài liệu này đã an toàn trong suốt 11 năm qua. Không phải việc gì cũng trôi chảy và tôi cũng có lúc gặp nguy hiểm. Một lần, ngay sau khi chúng tôi chuyển hết đồ đi, cảnh sát đột nhập vào và không tìm thấy được gì hết.

Đối mặt với can nhiễu

Một trải nghiệm nữa cũng rất đáng lo ngại. Tôi đã chuyển điểm sản xuất đến một căn hộ mà trước đây thuộc về một người bà con quá cố của đồng tu. Sau khi tôi dọn vào, tôi mới phát hiện căn hộ dơ dáy và bừa bãi đến mức nào: mùi nước tiểu chuột bốc lên khắp căn phòng, phân chuột đầy khắp mọi nơi. Tôi đã phải dọn dẹp một đống chuột chết và một bình rượu rắn lớn. Tôi cũng tìm thấy rất nhiều sách vở và đĩa thuộc các tôn giáo khác.

Những con chuột nhảy lên bàn ăn một cách không kiểm soát trong suốt cả ngày và nhảy lên giường của tôi, trèo lên gối của tôi, kêu chít chít bên tai tôi ngay sau khi tôi tắt đèn. Mỗi sáng sau khi tôi thức dậy, tôi luôn nhìn thấy rất nhiều phân chuột trong xô nước uống của tôi, trong ly súc miệng, trong lò và những thứ tương tự như thế.

Nhưng can nhiễu tồi tệ nhất là đến từ không gian khác. Thỉnh thoảng bốn máy in sẽ không hoạt động và sau một lúc lại khởi động lại, rồi bốn biểu tượng máy in trên máy tính của tôi lại hoá thành tám. Tôi đã nghĩ rằng tôi không thể tiếp tục nữa và tôi muốn chuyển ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Khi tôi đứng dậy khỏi ghế, tôi đã đụng phải ngăn kéo của bàn máy tính. Trong lúc đó, tôi nhìn thấy thông báo hiện trên màn hình máy tính của tôi. Trên đó viết rằng: “Gần đây bạn vừa đọc một bài viết có tên là ‘Sư phụ ở bên tôi’”. Tôi đã cực kỳ sửng sốt và ngay lập tức bình tĩnh lại. Tôi nhận ra rằng tôi nên nhìn vào sự việc một cách phản đảo lại: hoàn cảnh tồi tệ và can nhiễu có nghĩa là có việc gì đó quan trọng cần thực hiện ở đó.

Sau đó, tôi là người đầu tiên trong khu vực nộp đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân và việc đó được hoàn thành trong chính căn phòng ấy. Sau khi tôi nhận được đơn chấp thuận của Toà án Nhân dân tối cao, tôi cũng đã hỗ trợ các bạn đồng tu chuẩn bị giấy tờ và nộp đơn kiện. Một đêm, tôi đã hỗ trợ 12 đồng tu in đơn của họ. Các đơn kiện Giang bắt đầu được thực hiện trên quy mô rộng kể từ đêm đó.

Qua thiên mục, tôi nhìn thấy những người chủ quá cố của căn nhà này và họ vẫn ở lại đây. Lúc còn sống, họ không tiếp nhận Đại Pháp và người vợ thì ôm giữ tâm oán hận rất lớn. Bà ta không chấp chận việc căn phòng hiện giờ được đệ tử Đại Pháp sử dụng để sản xuất tài liệu, vì vậy bà ấy đến can nhiễu điểm sản xuất.

Tôi giao tiếp với họ bằng ý nghĩ: “Địa điểm này được học viên Đại Pháp chọn lựa làm điểm sản xuất tài liệu và đây là điều tốt cho gia đình các vị và chính các vị. Gia đình bà sẽ được phúc báo. Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là tốt và hãy rời khỏi đây. Sau này, các vị sẽ có một tương lai tốt đẹp. Nếu như các vị vẫn tiếp tục ở lại và phá rối thì tôi sẽ phải phát chính niệm để tiêu trừ các vị”.

Tôi đã dọn dẹp căn phòng và lắp cửa sổ để ngăn chuột vào. Tôi đã không còn nhìn thấy vợ chồng người chủ nhà nữa và điểm sản xuất tài liệu đã hoạt động trôi chảy trở lại.

Buông bỏ chấp trước và tinh tấn hơn

Khoảng hai năm trước, tôi có một giấc mơ. Tôi đang ngồi trong rạp hát và cảm thấy có điều gì đó liên quan với tôi ở trong này. Khán giả là những người mà tôi đã từng thuyết phục họ thoái Đảng thành công. Tuy nhiên, chỉ có một nửa số ghế trong rạp là có người ngồi.

Tôi ngộ được rằng Đại Pháp có các tiêu chuẩn khác nhau ở các tầng thứ khác nhau và tôi không nên giới hạn bản thân mình vào điểm sản xuất tài liệu. Tôi nên đi giảng chân tướng trực diện nhiều hơn để lấp đầy chỗ ngồi trong nhà hát. Trước năm 2016, tôi chỉ thuyết phục được khoảng 1.000 người thoái Đảng.

Sau khi cân nhắc kỹ càng, tôi quyết định chuyển một phần nhỏ công việc của tôi cho một học viên khác. Việc này không đòi hỏi nhiều kỹ năng nhưng lại rất tốn thời gian. Sau đó, tôi đã đi ra ngoài nhiều hơn để khuyên tam thoái.

Bắt đầu từ tháng 1 năm 2017, tôi tăng cường phát chính niệm và thỉnh thoảng nhẩm thuộc Pháp trong khi đi bộ. Tôi đã vô hiệu hóa camera theo dõi bằng chính niệm và công năng của mình. Tôi cũng nhắc bản thân không được buông lơi khi nhiều người thoái Đảng và cũng không cảm thấy chán nản khi ít người thoái Đảng. Trong một số trường hợp dù không thuyết phục được ai thoái, tôi chỉ coi như mình đang thư giãn vậy.

Một lần, khi tôi đến thành phố gần đó bằng xe buýt. Đó là thời điểm học sinh tan học. Tôi đi ngược chiều với các em và vừa đi vừa giảng chân tướng về Đại Pháp. Sau khi nói chuyện với một số người, tôi nghe một người nào đó hét lên phía sau lưng: “Xin hãy chờ một chút”. Tôi đã không nhận ra rằng cô ấy gọi tôi nên tôi vẫn tiếp tục di chuyển. Khi tôi đã cách xa khoảng hơn nửa toà nhà thì một cô bé hình như là học sinh trung học bắt kịp tôi và nói: “Thoái Đoàn là như thế nào ạ?” Cô bé nói rằng bạn của cô đã nói cho cô nghe những gì tôi nói. Tôi đã nói lại một lần nữa cho cô bé hiểu. Hai bạn học khác của cô cũng đến và cùng lắng nghe. Cuối cùng, cả ba người cùng thoái Đoàn thanh niên.

Một lần khác, khi tôi đang đi đến vùng ngoại ô để giảng chân tướng. Nhìn thấy một cụ bà, tôi đã tặng cho bà lá bùa may mắn và dặn bà hãy nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để bà luôn được an toàn. Bà vui vẻ nói với tôi rằng bà đã ngoài 100 tuổi và sống ngay sau rặng tre kia. Bà nói và chỉ về phía những cây tre: “Nhiều năm rồi tôi không rời khỏi nhà nhưng hôm nay tự nhiên tôi lại muốn đi ra ngoài một chút”.

Một lần khác, tôi gặp một người đàn ông trông giống như viên chức chính quyền. Tôi bắt đầu giải thích vì sao mọi người cần tam thoái. Ông ta giận dữ phản đối lời tôi nói. Tôi rời đi và thấy rằng ông ta vừa đi theo tôi và vừa nói chuyện điện thoại. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và bước đi thật nhanh. Chỉ vài phút sau, tôi cảm giác thấy khung cảnh xung quanh trông thật lạ lẫm. Tôi nhận ra rằng chỗ tôi đang đứng hiện nay cách chỗ tôi vừa gặp người đàn ông kia đến 5 trạm xe buýt. Tôi có hỏi những người xung quanh chỉ đường cho tôi đến chỗ vừa gặp người đàn ông kia và họ đều trả lời rằng sẽ phải đi rất xa. Sư phụ đã ban cho tôi công năng “thần túc thông” và giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm.

Giữa tháng 1 năm 2017 và ngày 16 tháng 8 năm 2018, tôi đã thuyết phục được 2.393 người tam thoái. Gần đây, tôi có một giấc mơ, trong đó tôi nhìn thấy rạp hát đã đầy người, chỉ còn vài chỗ trống mà thôi. Tôi nghĩ rằng tôi không nên thoả mãn với thành công này. Rạp đã đầy thì tôi nên bắt đầu di chuyển đến một rạp khác to hơn, để cứu nhiều người hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/9/383877.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/15/179899.html

Đăng ngày 05-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share