Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 21-07-2019] Vào tháng 7 năm 2017, tôi đã viết một lá thư để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại cho vị lãnh đạo nơi tôi làm việc. Người này sau đó đã báo cáo tôi với cảnh sát. Ông ấy cũng đến nhà tôi vài lần cùng các nhân viên Phòng 610, phòng An ninh nội địa, và cảnh sát địa phương để thẩm vấn tôi.

Ngay sau khi tôi nghe được tin cảnh sát trưởng đã ký lệnh bắt giữ tôi, tâm sợ hãi của tôi nổi lên và tôi gấp rút rời khỏi nhà. Với sự giúp đỡ của các học viên khác, tôi đã tới một thị trấn xa lạ và ở lại nhà của một học viên.

Sau khi ổn định lại, tôi bình tĩnh hướng nội và nhận ra chấp trước của mình là không lý trí và tìm kiếm sự thoải mái.

Tôi lựa chọn viết thư vì tôi không muốn nói chuyện trực diện với mọi người. Tôi cũng ký tên thật của mình dưới lá thư bởi quan niệm sai lầm của tôi cho rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sẽ sụp đổ vào năm nay.

Sư phụ an bài hoàn cảnh tu luyện cho tôi

Đối diện với thực tế, tôi bắt đầu tìm kiếm một công việc chăm sóc người già để duy trì sinh hoạt hàng ngày. Nhưng vì vội vàng rời khỏi nhà, nên tôi quên không mang theo thẻ căn cước của mình, vì thế tôi không thể đăng ký tuyển dụng với công ty nào.

May mắn thay, một học viên địa phương nói rằng bác Dương của anh ấy đang tìm một người chăm sóc. Tuy nhiên, tiền công được trả sẽ thấp hơn mức trung bình. Bác Dương 90 tuổi bị bệnh tiểu đường và nhiều bệnh khác. Với tính cách hiếu chiến và tính khí nóng nảy, bác ấy đã đuổi vài người chăm sóc trong một tháng. Vì mối lo ngại này, nên học viên đó hỏi tôi liệu có muốn thử công việc này hay không?

Là một học viên, tôi cảm thấy mức lương thấp và tính khí nóng nảy của ông chủ là cơ hội tốt để tôi đề cao tâm tính và chuyển hoá nghiệp lưc, vì vậy tôi đã quyết định nhận công việc này.

Trước khi ông Dương nghỉ hưu, ông ấy là một nhân viên chính quyền địa phương. Ông ấy muốn xem thẻ căn cước của tôi vào ngày bắt đầu làm việc. Tôi nói rằng tôi không đem nó theo và sẽ có người mang tới giúp tôi trong vài ngày nữa. Ông ấy nói rằng bản thân cảm thấy không thoải mái vì tôi không đưa ông ấy thẻ căn cước và tôi đến từ một nơi khác. Mỗi ngày ông ấy đều thúc giục tôi trở về nhà lấy thẻ căn cước của mình. Con trai và con gái ông ấy cũng muốn xem thẻ căn cước của tôi.

Tuy nhiên, có thể nói rằng họ thực sự không muốn tôi rời đi vì ông Dương cần có người chăm sóc. Chỉ bởi con người trong xã hội hiện tại thiếu sự tin tưởng lẫn nhau, nên việc thuê một người lạ chăm sóc khiến họ lo lắng.

Ông Dương toát ra một mùi khó chịu, nhưng ông ấy không nhận thức được bởi ông ấy thay người chăm sóc còn thường xuyên hơn thay quần áo. Tôi đã chỉ cho ông ấy thấy lợi ích của việc giữ vệ sinh tốt. Cuối cùng, ông ấy đã đồng ý thay quần áo mỗi tuần.

Ông ấy cũng không chịu đánh răng, vì thế tôi đã chuẩn bị bàn chải, kem đánh răng, và cốc cho ông ấy mỗi sáng và giải thích về lợi ích của việc đánh răng. Tôi cũng giúp ông ấy làm vệ sinh bộ răng giả và lắp chúng vào mỗi ngày.

Buổi tối, tôi rửa chân cho ông và cắt móng chân nếu cần thiết. Lần đầu tiên tôi rửa xô đựng nước tiểu, mùi rất hăng, và một lớp dày cặn màu trắng đã hình thành bên dưới đáy. Tôi đã mua một bàn chải và cẩn thận tẩy sạch nó.

Ông Dương sử dụng rất nhiều loại thuốc mỗi ngày, và tôi chuẩn bị thuốc và nước uống cho ông ấy đúng giờ. Khi tâm trạng ông không được tốt, ông ấy trút cơn giận lên tôi, và tôi an ủi ông một cách bình tĩnh.

Sư phụ giảng:

“Tất nhiên, những khó khăn và mâu thuẫn sẽ không được báo trước cho chư vị; [nếu] nói cho chư vị biết hết, thì chư vị còn tu gì nữa? Chúng sẽ không có tác dụng”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Một ngày nọ, ông Dương yêu cầu tôi mua nguyên liệu để làm món đậu phụ và bảo tôi không được làm đậu phụ quá mặn, quá nhạt, quá cay hoặc quá chua. Đậu phụ tôi làm lại có vị mặn. Ông ấy tức giận bởi các nguyên liệu tốn khá nhiều tiền. Tôi hứa sẽ đền bù lại cho ông ấy và đã mua đậu phụ ở các chợ khác nhau cho đến khi tìm được một cửa hàng mà ông ấy thích.

Đối mặt với sự kén chọn của ông Dương, tôi luôn ước thúc bản thân dựa trên các nguyên lý của Đại Pháp. Tất cả mâu thuẫn đều được hoá giải.

Giúp ông Dương xóa bỏ hiểu lầm

Sau một thời gian, ông Dương không còn hỏi thẻ căn cước của tôi nữa. Tôi nghĩ vấn đề đã kết thúc, nhưng sau một lần đi chợ trở về, ông ấy đột nhiên nhìn tôi một cách nghiêm trọng và hỏi tôi rằng ai đã đưa tôi đến chỗ của ông ấy. Tôi mỉm cười và nói rằng một vị Thần đã đưa tôi đến để cứu ông.

Khuôn mặt ông lập tức dịu lại. Ông ấy nói rằng ông thấy tôi giống như một đặc vụ, nhưng vì ông đã nghỉ hưu và không còn quyền lực nữa, nên ông tự hỏi không biết vì sao tôi lại ở đây. Điều này khiến tôi buồn cười nhưng cũng đồng thời thấy không thoải mái. Sự không thoải mái đến từ việc nhận thấy người dân Trung Quốc đã bị ĐCSTQ lừa dối hàng thập kỷ nay. Tôi bình tĩnh nói với ông ấy rằng: “Tôi không phải là đặc vụ, và tôi cũng không phải là một người xấu”.

Tôi tiếp tục nói: “Tôi là một người tốt, tôi luôn chiểu theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn, những nguyên lý tối cao trong cuộc sống hàng ngày”.

Điều này giúp tôi có cơ hội nói chuyện với ông ấy về việc chính quyền ĐCSTQ đã hủ bại như thế nào và nhân tâm bất chính của con người đã khiến cho đạo đức xã hội ngày càng trượt dốc, và sự giả dối trở nên phổ biến ra sao. Tôi cũng nói rằng con người hiện tại chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền bằng mọi giá. Ông ấy đã đồng ý với tôi.

Tuy nhiên, khi tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp, ông ấy trở nên giận dữ. Ông ấy nói rằng một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã gọi cho ông ấy và đề nghị ông ấy thoái ĐCSTQ, và ông ấy đã cúp máy ngay lập tức. Tôi nói với ông rằng: “Pháp Luân Đại Pháp là để độ nhân. Họ gọi cho ông là để nói cho ông biết chân tướng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp do Giang Trạch Dân gây ra”.

Bất kể ông ấy nói gì, tôi luôn giữ thái độ bình tĩnh mà không phàn nàn hay oán hận. Như thường lệ, tôi luôn tận lực thể hiện cho ông thấy thiện niệm thiện hành của các học viên Đại Pháp. Mỗi ngày tôi đều cố gắng nói cho ông biết Đại Pháp đã nâng cao sức khỏe và tiêu chuẩn đạo đức của các học viên Đại Pháp như thế nào. Dần dần, thái độ của ông ấy đã chuyển biến.

Ông ấy hỏi tôi tại sao tôi lại tốt như vậy và vì sao tôi lại chăm sóc cho ông ấy. Tôi nói rằng: “Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi trở thành người tốt và biết suy nghĩ cho người khác”. Ông ấy đã gật đầu đồng ý.

Tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân cho ông ấy nghe. Ông ấy không thể chịu đựng được khi tôi đọc Cửu bình. Ông ấy bảo tôi cẩn thận đừng để bị bắt.

Tôi hiểu rằng ông ấy đang bị tà linh thao khống, vì thế tôi muốn phát chính niệm để giải thể chúng. Tôi đóng cửa nhà bếp khi nấu ăn và rửa chén bát, và tôi sẽ phát chính niệm khi tôi có thời gian rảnh.

Một ngày nọ ông ấy đột nhiên mở cửa bằng một cái gậy và hét vào mặt tôi: “Tại sao cô lại đứng im ở đó như khúc gỗ thế?” Ông ấy trông rất giận dữ. Tôi giúp ông ấy ngồi xuống và đề nghị ông ấy bình tĩnh lại và lắng nghe tôi. Tôi nói: “Tại sao bác có nhiều bệnh tật như vậy? Hẳn là bởi bác có những thứ bất hảo đang bám trên người. Cháu sẽ phát chính niệm để thanh trừ tà ma trên cơ thể bác. Bác sẽ cảm thấy khoẻ sau khi thân thể được thanh lý”.

Ông ấy trở nên vui vẻ. Từ đó trở đi, ông ấy thường nhắc tôi trước năm phút khi tới giờ phát chính niệm. Tôi ngồi song bàn trước mặt ông ấy, và ông ấy theo dõi cách tôi phát chính niệm.

Giảng chân tướng và hướng dẫn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Tôi nói với ông ấy về cách mà ĐCSTQ đã giết hơn 80 triệu người dân Trung Quốc trong các cuộc vận động chính trị trong quá khứ và giờ nó đang bức hại những người tốt tu luyện Chân–Thiện–Nhẫn như thế nào.

“Việc Trung Cộng diệt vong là Thiên ý”, tôi nói với ông. “Hơn 300 triệu người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó”. Sau khi nghe điều này, ông ấy đã đồng ý thoái khỏi Đoàn thanh niên cộng sản.

Ông ấy đã mắng tôi vì để thời gian trôi qua lâu như vậy mới hướng dẫn ông tập Pháp Luân Đại Pháp. Lần này, tôi cảm thấy vui vì bị mắng. Phật tính của ông đã xuất lai, và tôi kiên nhẫn dạy ông ấy bộ năm bài công pháp. Sau vài ngày tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ông ấy nói rằng ông cảm thấy khoẻ hơn và có thể đứng vững.

Trên thực tế, ông ấy không nhận ra tâm thái và tính khí của bản thân đã thay đổi rất lớn. Ông ấy trở nên bình tĩnh và bắt đầu để tâm tới diện mạo và vệ sinh cá nhân.

Con gái ông Dương đồng ý tu luyện Đại Pháp

Trước dịp Tết Nguyên đán, con gái lớn của ông Dương đã tới thăm ông. Mặc dù cô ấy đã nghỉ hưu, nhưng trông cô vẫn trẻ trung và xinh đẹp. Tuy nhiên, mặt của cô ấy đỏ ửng lên, và một vài chỗ có đốm trắng. Cô ấy cầm một gói thuốc trong tay và phàn nàn với cha mình ngay khi bước vào cửa.

“Con đã thử các loại thuốc từ Trung y, Tây y, đến các phương thuốc khác, nhưng chẳng ích gì”, cô ấy nói. “Bác sĩ nói rằng bệnh này vô phương cứu chữa. Con nên làm gì đây?” Tôi gợi ý ông Dương nói cho con gái mình nghe về Đại Pháp để cô ấy có thể tu luyện.

Ông Dương đồng ý, và ông ấy đã gọi cho con gái mình ngay lập tức. Ông bảo cô đến nhà ông vào ngày hôm sau và nói với cô ấy rằng người chăm sóc muốn nói vài điều với cô. Khi cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy nói: “Cha tôi nói rằng cô đang tìm tôi. Cô có phương thuốc bí mật nào muốn cho tôi biết chăng?” Tôi nói với cô ấy rằng có cách chữa, nhưng nó phụ thuộc vào việc cô có tin hay không.

“Mẹ chồng tôi đã lớn tuổi”, tôi nói, “mặt của bà có rất nhiều vết nám. Sau khi bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hai năm, bà đã khỏi hoàn toàn”.

Tôi nói rằng: “Pháp Luân Đại Pháp mang lại những hiệu quả đáng kinh ngạc cho sức khoẻ. Pháp môn này dạy con người trở thành người tốt, tẩy tịnh tâm trí người ta, và nâng cao đạo đức. Nó không giống như những gì được nói trên TV”.

Cô ấy đề nghị tôi dạy cô ấy các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bật băng hình hướng dẫn luyện công cho cô xem, và cô ấy đã bắt đầu học ngay lập tức. Sau đó, tôi nói với cô rằng ngoài việc luyện công, cô cần phải học các bài giảng Đại Pháp, cố gắng trở thành người tốt, và sống theo nguyên lý Chân–Thiện-Nhẫn mới có thể khỏi bệnh.

Hai tháng sau khi tôi rời khỏi nhà ông Dương, ông ấy đã gọi cho tôi và nói rằng bệnh của con gái ông đã khỏi. Ông giải thích rằng: “Con gái tôi không gặp vấn đề khi luyện công, nhưng nó không thể hiểu được một số bài giảng. Tôi nói với cháu rằng cháu có thể hiểu sau khi nghe thêm vài lần nữa. Tôi nói đúng chứ?”

Tôi nhanh chóng khen ngợi ông: “Bác nói đúng rồi ạ. Ngộ tính của bác quả là tốt!”

Con trai của ông Dương muốn báo cáo tôi với cảnh sát, nhưng sau khi cậu ấy biết về cuộc bức hại, cậu ấy nói: “Tôi tin vào Chân–Thiện–Nhẫn bởi vì chị đã thực sự phản ánh đúng những điều đó! Tôi đã tham gia Đội thiếu niên tiền phong. Chị hãy giúp tôi thoái nó nhé!” Con trai ông Dương cuối cùng cũng đã thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/21/389019.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/15/179897.html

Đăng ngày 04-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share