Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 14-06-2019] Tôi từng có nhiều vấn đề về sức khỏe, bao gồm rối loạn dạ dày, suy nhược thần kinh, viêm xoang và các vấn đề phụ khoa liên quan đến chảy máu cổ tử cung nghiêm trọng. Năm 1995, tôi mắc bệnh lao xương. Nhưng do chẩn đoán sai nên tôi đã bị điều trị sai, tôi không thể nằm thẳng trên giường trong hơn một năm. Khi cơn đau ập đến, tôi chỉ biết cuộn tròn thành một quả bóng. Tôi đã uống rất nhiều thuốc giảm đau mỗi ngày, nhưng cơn đau vẫn không thuyên giảm đến nỗi tất cả những gì tôi có thể làm là khóc.
Một tháng sau khi tôi tập Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, vào tháng 6 năm 1996, tất cả các loại bệnh của tôi đều biến mất một cách kỳ diệu. Tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tôi đã trở nên hòa ái và vị tha hơn, điều này đã giúp tôi vượt qua được những nghịch cảnh trong cuộc sống sau này.
Người chồng cũ của tôi
Vào năm 1998 khi tôi đang mang thai đứa con gái nhỏ, thì chồng tôi ngoại tình. Lúc đó, tôi đã nghỉ việc nhiều năm. Chồng tôi cứ hai tháng mới về nhà một lần, kể từ khi đứa trẻ chào đời vào tháng 8 năm 1999. Sau Tết Nguyên đán năm 2000, anh bỏ nhà đi với bạn gái và không bao giờ trở lại. Anh ấy không bao giờ trợ cấp đồng nào cho hai đứa con của chúng tôi. Đứa con gái út của tôi bị liệt khi cháu mới được 10 tháng tuổi, sau khi bị chẩn đoán nhầm tại bệnh viện. Một mình nuôi hai con, cuộc đời tôi thật trớ trêu và tôi chỉ có thể sống lay lắt qua ngày. Tôi tự hỏi khi nào tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.
Năm 2002, chồng tôi đệ đơn ly dị và đòi tôi trả cho anh 100.000 Nhân dân tệ mà anh cho rằng tôi nợ anh ta. Tòa án đã chấp nhận yêu cầu của anh vì lúc đó tôi đang ở một thành phố rất xa và không thể tự bào chữa cho mình trước tòa. Trong 19 năm qua, chồng cũ của tôi chưa bao giờ đưa cho tôi bất kỳ khoản trợ cấp nào cho các con chúng tôi, và anh ấy cũng không gặp chúng. Nhưng tôi nhớ những gì Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã dạy tôi, vì thế tôi không đòi anh ta bất kỳ khoản tiền nào. Tôi không ghét anh cũng như người thân của anh.
Sư phụ giảng:
“Dùng nhân tâm để nhấn mạnh đúng-sai, bản thân đó đã là sai rồi; bởi vì chư vị dùng cái Lý của người thường để đo lường bản thân chư vị, chư vị dùng cái Lý của người thường để yêu cầu người khác”. (Giảng Pháp tại Manhattan [2006], Giảng Pháp tại các nơi X)
Trong mười năm qua, tôi vẫn đến thăm bà nội của mấy đứa nhỏ mỗi dịp Tết đến và tặng quà cho bà. Lúc đầu bà và con gái bà không thân thiện với tôi. Họ lầm tưởng rằng tôi muốn gặp họ là để xin tiền hỗ trợ nuôi con. Tôi nói với họ rằng tôi chỉ muốn đến thăm họ thôi.
Hai năm trước vào năm 2017, tôi và con gái út đến thăm mẹ chồng cũ. Tôi nói với bà ấy sự thật về Đại Pháp và giúp bà thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Bà mỉm cười và nói rằng sẽ luôn nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Bà ấy cũng nói rằng tôi rất tốt bụng. Tôi nói rằng chính Sư phụ Lý đã dạy tôi như thế. Tôi thường biếu bà vài trăm nhân dân tệ mỗi lần chúng tôi đến thăm. Chồng cũ của tôi luôn cố gắng tránh mặt tôi vì sợ rằng tôi sẽ xin tiền cấp dưỡng nuôi con. Tôi trở về quê hương hai năm trước và quyết định nói với anh ấy về Đại Pháp. Người thân và bạn bè của tôi khuyên tôi không nên, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ nói với anh ấy.
Với chính niệm mạnh mẽ, tôi đã xử sự bình tĩnh và hòa ái ngày hôm đó. Tôi đợi anh ấy hai tiếng đồng hồ ở nơi làm việc. Khi anh ấy đến và hỏi tôi tại sao tôi ở đó, tôi cho anh ấy biết rằng các con của chúng tôi đều đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chúng rất ngoan. Chúng tôi nói chuyện như những người bạn tốt. Tôi nói với anh ấy sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và việc môn tập được phổ truyền rộng rãi như thế nào trên thế giới. Tôi cũng giúp anh ấy thoái ĐCSTQ. Khi tôi rời đi, anh ấy nói: “Đại Pháp thật là tốt. Cô nên tiếp tục tu luyện”.
Được Đại Pháp ban phước, hai cô con gái của tôi giờ đã trưởng thành. Con gái út bị liệt cũng đã hồi phục. Cháu trong sáng, vui vẻ và xinh đẹp. Tôi đã mua một ngôi nhà và mở cửa hàng quần áo ở một thành phố khác.
Giảng chân tướng cho các giáo viên của tôi
Một học viên chân chính nên giảng chân tướng và cứu người. Tôi muốn chia sẻ những điều tôi đã làm trong hai năm qua.
Sư phụ giảng:
“Như vậy là một người tu luyện cần dùng hết thảy điều kiện có lợi, hồng truyền Đại Pháp, chứng thực Đại Pháp là đúng đắn, là khoa học chân chính chứ không phải là thuyết giáo và duy tâm, ấy là điều mà mỗi người tu luyện lấy làm trách nhiệm của mình”. (Chứng thực, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
“Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm, trừ đó ra thì không có điều chư vị cần làm, trên thế gian này không có điều chư vị cần làm”. (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)
Tôi luôn muốn nói với các giáo viên cũ của mình về Đại Pháp. Tôi cầu xin Sư phụ cho tôi cơ hội. Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp lại thầy hiệu trưởng ở trong cửa hàng của em trai tôi. Ông ấy là giáo viên của tôi ở trường cấp hai. Tôi rất vui mừng. Tôi đã không gặp lại ông hơn 30 năm qua. Sư phụ hẳn đã an bài cơ hội này cho tôi. Tôi nói chuyện với ông một lúc rồi hỏi số điện thoại của ông.
Vài ngày sau, tôi mời ông đến nhà ăn tối. Ông có ý muốn mời thêm một số giáo viên khác, nhưng tôi thì chỉ muốn nói chuyện riêng với ông vì sợ mất tập trung. Tại bàn ăn, tôi nói với ông về sự cải thiện cả về thể chất và tinh thần của tôi sau khi tu luyện.
Ông nói: “Em biết nhiều chuyện đấy. Chưa một ai từng nói với tôi những gì em vừa nói. Tôi rất thích. Em rất thông minh. Tôi có ấn tượng rất tốt về em!”
Tôi nói: “Em nghĩ chúng ta có mối quan hệ tiền duyên. Thầy đã dạy bảo em rất nhiều. Để báo đáp công ơn của thầy, em muốn nói cho thầy biết về Pháp Luân Đại Pháp. Em hy vọng thấy và gia đình có một tương lai tốt lành”. Thầy giáo của tôi đã rất hạnh phúc, ông đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi cũng đưa cho ông một số tài liệu thông tin về Đại Pháp.
Ngày hôm sau, tôi đến thăm giáo viên tiếng Anh cũ của tôi tại văn phòng của ông. Bây giờ ông là Bí thư Đảng tại một trường nổi tiếng. Tôi chú ý đến ngoại hình của mình và ăn mặc gọn gàng. Tôi đã phát chính niệm mạnh mẽ, đó là điều tôi luôn làm trước khi gặp gỡ người khác.
Ông đã rất vui khi gặp lại tôi và tặng tôi một bức tranh. Ông khen tôi và nói rằng tôi khác với những học sinh khác trong trường. Tôi cảm ơn và mời ông cùng đi ăn tối. Trong bữa tối, tôi đã nói với ông sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi chuẩn bị giúp ông thoái ĐCSTQ, thì chúng tôi đã bị gián đoạn bởi một sự cố trong nhà hàng. Tôi sẽ tìm một cơ hội khác để nói lại chuyện này với ông.
Giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho các bạn cùng lớp
Tôi đã học ba trường khác nhau. Tôi cũng đã thay đổi công việc ba lần trước khi tôi tự kinh doanh riêng. Vì vậy, tôi biết rất nhiều người ở quê nhà và trong giới công sở. Tôi luôn ăn mặc gọn gàng và mang theo một món quà nhỏ khi tôi đến thăm ai đó bởi vì mọi người sẽ đánh giá bạn qua vẻ bề ngoài.
Đối với những người mà tôi không thể gặp trực tiếp, tôi đã viết cho họ một lá thư về những cải thiện sức khỏe của tôi sau khi tôi tu luyện. Tôi cũng đã viết cho bạn bè của cha tôi và bạn của các bạn cùng lớp.
Năm ngoái, tôi trở về quê nhà để hội ngộ các bạn thời trung học của tôi. Có 32 học sinh trong lớp và chúng tôi đã không gặp nhau hơn 30 năm. Chúng tôi đã rất hạnh phúc khi gặp lại nhau. Trong bữa tối, tôi đã nói với ba bạn cùng lớp về việc Đại Pháp tốt và kỳ diệu như thế nào, và hai trong số họ đã thoái ĐCSTQ. Vài ngày sau, tôi ăn tối với một số bạn cùng lớp khác và giúp họ thoái ĐCSTQ. Trong chuyến đi này, tôi đã gặp hết các bạn cùng lớp mà tôi muốn nói chuyện, và tất cả họ đều thoái Đảng.
Tôi cũng có nhiều bạn học cùng tiểu học. Vào tháng 12 năm 2017, 16 người trong chúng tôi đã kết nối thông qua WeChat. Tôi khởi xướng một cuộc hội ngộ tại một nhà hàng lớn.
Trời lạnh giá và tuyết rơi vào đúng ngày chúng tôi gặp nhau. Tôi đã lo lắng và phát chính niệm. Tôi cũng cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Thật vui là mọi người đều xuất hiện. Chúng tôi đã rất vui mừng khi gặp nhau và trò chuyện rất nhiều. Cuối cùng, tôi đã nói với họ về việc sức khỏe của tôi đã phục hồi thế nào sau khi tu luyện Đại Pháp. Tôi muốn họ nhớ đến “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Họ lắng nghe tôi nói một cách lặng lẽ. Bốn hoặc năm người trong số họ đã đồng ý thoái ĐCSTQ sau bữa tối.
Vào tháng 6 năm 2019, tôi đã đóng cửa hàng của mình trong hai tuần và lái xe về quê để thăm người thân, bạn bè. Tôi nói với họ Đại Pháp tốt thế nào và giúp họ thoái ĐCSTQ. Tôi đã viết thư và gọi cho những người mà tôi không thể nói chuyện trực tiếp. Tôi đã giúp họ thoái Đảng qua điện thoại.
Một trong những người bạn cùng lớp với tôi hiện là bí thư Đảng. Tôi muốn gặp mặt anh ấy nhưng anh đã đi công tác. Tôi quyết tâm muốn gặp anh và cầu Sư phụ giúp đỡ. Sư phụ biết mọi suy nghĩ của chúng ta. Kết quả là điều ước của tôi đã thành hiện thực. Tôi đã gặp anh ấy và giúp anh ấy thoái Đảng.
Lời kết
Chúng sinh đang đợi chúng ta đến cứu họ. Chừng nào chúng ta muốn cứu họ, Sư phụ sẽ giúp chúng ta. Trải qua nhiều năm tu luyện, tôi ngộ ra rằng chỉ có lòng từ bi bao la mới có thể chạm đến trái tim của mọi người và giúp họ hiểu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi muốn cảm tạ Sư phụ vì Ngài đã cứu độ và chăm sóc cho tôi trong hơn 20 năm qua. Sư phụ vẫn luôn dẫn dắt tôi vững bước trên con đường tu luyện!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/14/388673.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/27/179070.html
Đăng ngày 26-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.