Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-05-2019] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 70 tuổi đến từ vùng nông thôn của tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc. Chồng tôi làm việc ở thành phố và bốn đứa con của tôi đều đi học. Ban ngày tôi làm ruộng và ban đêm may quần áo cho cả nhà. Năm 1987 chúng tôi xây 6 ngôi nhà. Kết quả là tôi hoàn toàn kiệt sức và cảm thấy rất yếu. Mặt tôi trông đen thui và tồi tệ nhất là bệnh viêm thấp khớp tái phát. Tôi đi lại đau đớn và mỗi bộ phận của cơ thể tôi đều chẳng thể thoải mái. Tôi cũng bắt đầu sụt cân và trông gầy gò. Tôi không thể chịu đựng được gánh nặng như vậy thêm nữa.
Năm 1993, chồng tôi chuyển hộ khẩu của tôi từ nông thôn lên thành thị. Việc này rất tốn kém. Năm 1996 tôi lên thành phố sinh sống. Một lần, vô tình tôi gặp hai cô cháu gái trên phố. Sau khi nhìn thấy tôi, các cháu nói: “Sao trông dì yếu mệt thế bởi vì dì đã già đến vậy đâu?” Tôi trả lời: “Ừ, dì bệnh tật đầy thân. Dì biết làm gì đây?” Một cháu gái gợi ý rằng tôi nên thử luyện Pháp Luân Đại Pháp vì môn này đặc biệt hiệu quả trọng việc chữa bệnh khỏe người.
Đó là cách mà tôi bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Chẳng lâu sau toàn bộ bệnh tật của tôi đều biến mất! Tôi đã được trải nghiệm cảm giác thân thể nhẹ nhàng vô bệnh. Giờ đây tôi tràn đầy năng lượng, vui vẻ và rất hạnh phúc!
Trải nghiệm chủ nguyên thần li thể
Thiên mục của tôi bị đóng và hiếm khi tôi có thể nhìn thấy bất cứ cái gì bằng con mắt này. Tuy nhiên, hai năm trước, trong khi đang ngồi đả tọa, tôi nhìn thấy một cái cột rất cao ở cách tôi không xa là mấy. Cái cột cao đến mức mà tôi không thể nhìn thấy đỉnh của nó. Lúc này tôi nghe thấy một giọng nói bảo tôi trèo lên cái cột đó. Tôi đáp lại: “Không có chỗ nào để bám. Tôi trèo lên làm sao đây?” Sau đó tôi lại nghe thấy một giọng nói khác bảo tôi nên thử trèo lên cột xem sao.
Tôi quyết định thử xem sao. Cơ thể của tôi cảm thấy nhẹ bẫng và tôi chưa bao giờ hình dung rằng việc nhấc chân lên và nâng cơ thể lên lại dễ dàng đến thế. Tôi nhìn xuống và thấy rằng mình cao đến mức không thể nhìn thấy mặt đất. Nhìn lại một lần nữa, tôi nhìn thấy một người ngồi trên mặt đất, và sau đó tôi nhìn kỹ lại nữa thì thấy người đó chính là bản thân tôi. Tôi nhớ lại những điều Sư phụ dạy chúng ta và nhận ra rằng chủ nguyên thần của tôi đã ly thể. Tôi cảm thấy việc này không được và tôi nên quay lại. Với niệm đầu này, tôi quay trở lại cơ thể của mình và xuất định.
Giúp những người lao động di cư thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc
Trong nhiều năm, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho nhiều người nhằm nỗ lực cứu họ, nhưng tôi không cảm thấy mình đã làm tốt như các học viên khác. Tuy nhiên, tôi cảm thấy vui về một trong những trải nghiệm của mình với những người lao động di cư. Hàng sáng, ở một góc phố có rất nhiều người lao động di cư đang tìm kiếm việc vặt. Tôi kiên trì phát tài liệu giảng chân tướng như lịch để bàn cho những người này. Nhưng họ sẽ lấy tài liệu và tản đi theo nhiều hướng khác nhau trước khi tôi có thể giảng chân tướng cho họ. Mỗi lần giảng chân tướng, tôi chỉ có thể khuyên khoảng ba đến năm người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó thôi, và kết quả này thì quá là xoàng.
Một hôm, tôi có 15 cuốn lịch bàn, và tôi nghĩ rằng tôi sẽ thay đổi cách thức phát tài liệu. Tuy nhiên, giống như một bầy ong, tất cả những người lao động di cư này đều hỏi xin tôi các cuốn lịch để bàn. Lần này, tôi không vội vã mở túi của mình mà nói với họ rằng: “Thong thả đã nào và xin hãy lắng nghe tôi trước khi tôi tặng các anh những cuốn lịch đặc biệt này. Nếu các anh có được một cuốn thì hãy đọc cẩn thận nhé. Hiểu được chân tướng có thể giúp các anh đấy. Một vài anh nói là chúng tôi chống ĐCSTQ, hôm nay tôi muốn giải thích rõ về việc này để tương lai các anh không nói như thế nữa.
“Kể từ thì Đảng Cộng sản lên nắm quyền thì nó đã phát động các loại phong trào chính trị khác nhau mà tất cả những địa chủ và người tốt ở đất nước Trung Quốc đều bị giết hại. Trong suốt thời Đại cách mạng văn hóa, rất nhiều người bị đàn áp đến chết và những gia đình bị ảnh hưởng là vô số.”
Tôi nói cho những người lao động đó rằng: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi bị giết theo những cách rất tàn ác. Ví dụ chúng tôi đến đây giảng chân tướng và tặng các anh lịch để bàn. Nếu chúng tôi bị bắt, chúng tôi sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát và trại tạm giam nơi mà chúng tôi có thể bị đánh đập đến chết hoặc kết án vài năm tù. Nội tạng của các học viên Pháp Luân Đại Pháp còn sống bị thu hoạch với mục đích bán lấy tiền. Và việc làm này còn tồi tệ hơn cả tà ác.”
Trong khi nói tôi đã khóc: “Có biết bao nhiêu đồng tu của tôi đã bị giết hại trong tay của ĐCSTQ và hàng nghìn gia đình hạnh phúc đã bị hủy hại.” Tôi lớn tiếng hỏi họ: “Các anh vẫn còn ủng hộ cái Đảng đó chứ?” Nhiều người đã hét lên rằng: “Xin hãy giúp tất cả chúng tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó ngay với. Cái Đảng này tồi tệ đến mức nó tùy tiện giết người. Sao chúng tôi lại vẫn là thành viên của nó được chứ?” Từ biểu hiện trên khuôn mặt của họ, tôi có thể thấy sự căm phẫn và bất lực của họ khi nhắc đến Đảng Cộng sản.
Sau đó, tôi nói với những người lao động di cư rằng: “Hôm nay tôi mang 15 cái lịch để bàn và mọi người không cần phải tranh nhau. Tôi mang theo một cuốn sổ nhỏ. Nếu bây giờ ai đã nhận thức được chân tướng thì xin vui lòng viết tên những tổ chức của ĐCSTQ mà mình muốn thoái rồi sau đó ký tên vào. Sau đó, các anh có thể lấy lịch để bàn ở đây.”
Ngày hôm đó, họ rất lịch sự mà không cần phải tranh nhau các tờ lịch. Chưa đầy 10 phút, tôi đã phát hết chỗ lịch đó. Một người lao động di cư cảm thấy thất vọng khi anh không nhận được lịch để bàn sau khi đã ký tên của mình vào cuốn sổ của tôi. Tôi nhớ mặt anh ấy và an ủi anh: “Lần sau anh tới, tôi sẽ đưa cho anh một cái nhé.”
Sau khi mở cuốn sổ ra, tôi phát hiện rằng có 16 người đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Hôm đó tôi cảm thấy rằng Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ và tôi rất vui với kết quả nỗ lực của mình trong việc cố gắng cứu người.
Hướng nội tìm chấp trước
Có thể mỗi lần ra ngoài giảng chân tướng, tôi không khuyên được nhiều người thoái xuất khỏi ĐCSTQ, nhưng kể cả tôi giúp chỉ một người thoái Đảng thì tôi sẽ khiến họ hiểu tại sao họ nên thoái. Tôi nghĩ rằng nếu một người thoái Đảng mà không hiểu được lý do tại sao thì kết quả sẽ thất bại. Vì thế, mỗi lần tôi khuyên ai đó thoái Đảng, tôi giảng chân tướng cho họ cho đến khi họ hoàn toàn hiểu lý do tại sao. Tôi đã làm việc này như thế trong một thời gian dài.
Những hôm mà tôi có thể thuyết phục được nhiều người hơn thoái xuất khỏi ĐCSTQ thì tôi không quá vui mừng để tránh bị tâm hoan hỷ. Nếu tôi chỉ thuyết phục được một người hoặc chẳng thuyết phục được ai thì tôi sẽ không cảm thấy thất vọng và sẽ quyết tâm hơn ở những phương diện mà tôi cần đề cao. Sau đó, tôi sẽ tiếp tục giảng chân tướng cho mọi người bằng tâm thái bình ổn.
Khi tôi gặp những người mà từ chối lắng nghe tôi nói hoặc họ mắng chửi tôi, tôi sẽ không bị động tâm và sẽ hướng nội tìm ra những chấp trước mà tôi chưa tu bỏ. Có thể tôi vẫn chưa đủ từ bi. Tôi cố gắng ghi nhớ rằng việc cứu người là Sư phụ yêu cầu, và vì thế tôi phải tiếp tục làm việc này. Sư phụ sẽ an bài những người có tiền duyên tìm đến tôi. Tôi đã làm việc này được 20 năm rồi.
Tôi sẽ tiếp tục đi theo Sư phụ bằng cách học Pháp tốt và thường xuyên hơn nữa. Tôi có thể tìm thấy những điểm yếu của mình bằng cách nhìn vào những điểm mạnh của các học viên khác và tiếp tục làm tốt ba việc. Tôi sẽ cố gắng xứng đáng là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/18/387457.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/28/179083.html
Đăng ngày 02-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.