Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-07-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, năm 1996. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Trong 20 năm qua, tôi đã bị giam cầm 13 năm vì đức tin của mình.

Trong khi bị giam, tôi không được đọc Chuyển Pháp Luân, hay các bài giảng mới của Sư phụ Lý (người sáng lập), nhưng tôi luôn giữ trong tâm mình nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và tôi luôn cố gắng sống theo các tiêu chuẩn của một học viên Đại Pháp.

Tín tâm kiên định của tôi đối với Sư phụ Lý và Đại Pháp đã gia cường chính niệm cho tôi, là công cụ giúp tôi giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Công cho lính canh, cai ngục và các tù nhân. Môi trường của tôi trở nên tốt hơn và quản giáo nhà tù đã yêu cầu tôi nói chuyện với các tù nhân và dạy họ về “ý nghĩa nhân sinh.”

Khởi đầu cuộc bức hại

Cuộc sống của tôi rất khó khăn trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã trải qua bao thăng trầm thời trẻ và cuộc sống của tôi đã bị ảnh hưởng bởi thời thế Chính trị không ngừng thay đổi ở Trung Quốc. Chứng kiến các chính sách cực đoan của ĐCSTQ và vô số các phong trào Chính trị, tôi dường như đã chuẩn bị tinh thần cho việc Đảng sẽ đàn áp Pháp Luân Đại Pháp khi cuộc bức hại khởi phát vào năm 1999.

May mắn thay, việc học Pháp tinh tấn đã đặt định một nền tảng vững chắc cho sự tu luyện của tôi. Cuộc bức hại đã không thể khiến tôi sợ hãi hay lung lạc một chút nào. Tôi luôn thanh tỉnh và giữ bình tĩnh khi liên tục bị đưa đến đồn cảnh sát để thẩm vấn, khi tôi bị giam giữ, nhà tôi bị lục soát, tôi bị tẩy não, bị theo dõi và giám sát.

Vợ tôi và tôi đã bị bắt vào năm 2000 khi chúng tôi đến văn phòng Tỉnh ủy để thỉnh nguyện cho quyền thực được thực hành đức tin của mình. Tôi bị đưa đến trại giam lúc hơn 3 giờ sáng. Chỉ sau vài giờ chợp mắt, tôi đã tỉnh dậy.

Vào khoảng 8 giờ sáng, tù nhân có vai vế thứ hai đến để thông báo với tôi rằng tôi sẽ bị quản giáo thẩm vấn vào ngày hôm đó, một truyền thống đối với mọi tù nhân mới tại trại giam. Tôi nghe nói rằng “sự việc này” đối với nhiều học viên giống như thể bạn đang kinh qua địa ngục, nhưng tôi nghĩ rằng mình là một người tu luyện Đại Pháp – không ai có thể động đến tôi. Tôi rất bình tĩnh, thoải mái và không lo lắng gì cả. Mọi việc đã diễn ra rất suôn sẻ.

Vị quản giáo nói chuyện với tôi vào ngày hôm sau. Anh ta muốn biết là một người thông minh và có học thức cao, tại sao tôi lại tập Pháp Luân Công, đặc biệt là khi Chính phủ không cho phép điều đó? Tôi kể với anh ấy rằng tôi đã phải chịu đựng như thế nào khi trưởng thành, tại sao tôi lại tu luyện Pháp Luân Công và pháp môn này đã thay đổi cuộc đời tôi như thế nào.

Tôi kể về những thay đổi mà cả gia đình tôi đã trải qua sau khi tu luyện: Bệnh viêm khớp dạng thấp hành hạ tôi hơn 20 năm đã biến mất, con gái tôi khỏi bệnh động kinh còn vợ tôi thì khỏi bệnh rối loạn nội tiết. Tuy nhiên, quan trọng nhất là giờ đây chúng tôi đã hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống.

Những tội ác của ĐCSTQ

Tôi hỏi anh ta liệu anh ta có biết rằng ĐCSTQ đã phạm phải những tội ác không thể tính đếm được kể từ khi nó lên cầm quyền hay không. Tiếp đến là vô số các phong trào do nó khởi xướng, bao gồm cả cuộc Cách mạng Văn hóa. Ngay cả chính các nhà lãnh đạo của Đảng cũng phải thừa nhận rằng nó đã nhắm vào quá nhiều người hơn mức cần thiết. Tôi đã nói về một thập kỷ đầy bất ổn và rối ren trong xã hội cũng như ở đất nước của chúng ta, nó đã khiến đất nước chúng ta rơi vào tình cảnh hỗn loạn.

Tiếp theo, tôi kể với anh ấy về trận chiến mà tôi đã tham gia khi tôi còn phục vụ trong quân đội. Đó là sự kiện Shadian nơi mà Đảng đã đàn áp và tàn sát dân tộc Hồi. Sau sự sụp đổ của Bè lũ bốn tên, Đảng đã khôi phục lại danh tiếng cho nhóm dân tộc Hồi. Sau đó, những người lính tham gia trong trận chiến đã phải thế tội và bị trừng phạt.

Cuối cùng, tôi nói, “Giờ đây Pháp Luân Công đang bị chính quyền bôi nhọ và vu khống, nhưng chúng tôi với tư cách là công dân thậm chí còn không thể kiến nghị cho quyền công dân của mình và bị bắt với tội danh ‘vi phạm pháp luật và gây rối trật tự trị an’. Anh hãy nói cho tôi xem, đó có phải là ‘pháp trị’ hay không?“

Dạy Pháp Luân Công trong trại giam

Anh ấy gật đầu khi tôi nói, và đến cuối cuộc trò chuyện, anh ấy nói với tôi rằng tôi vẫn phải tuân theo các quy định. Anh ấy yêu cầu tôi không được làm ba việc: thứ nhất, không được tập Pháp Luân Công; thứ hai, không được quảng bá Pháp Luân Công; và thứ ba, không được dạy Pháp Luân Công cho người khác. Tôi đã bật cười.

Anh ấy thắc mắc tại sao tôi lại cười như vậy. Tôi trả lời rằng tôi đã bị cầm tù chỉ vì tôi tu luyện Pháp Luân Công. Nó sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu tôi không thể tu luyện. Tôi hỏi anh ấy rồi, “Vậy thì chẳng phải tôi bị bắt một cách vô ích sao?”

Các học viên tu luyện chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Việc mọi người đều cố gắng để trở thành người tốt là một điều rất tốt, đặc biệt là anh có thể thấy các tù nhân hiện đang bị giam giữ đều là tội phạm. Vậy chẳng phải đó sẽ là hảo sự nếu tôi chỉ cho họ cách để trở thành một người tốt và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn hay sao? Điều này còn có thể mang lại lợi ích cho cả anh nữa đấy.

Anh ấy hiểu điều mà tôi đang cố gắng để giải thích cho anh ấy và nói rằng tôi có thể tu luyện và dạy cho họ các nguyên lý của Pháp Luân Công. Tuy nhiên tôi không được phép dạy họ luyện công.

Tôi nghĩ, “Nếu họ dám học, tôi sẽ dạy họ.” Trước khi anh ấy rời đi tôi bảo với anh ấy hãy bảo đảm rằng các tù nhân khác trong phân trại đều biết được thỏa thuận giữa chúng tôi.

Vị quản giáo đó đã thông báo cho tất cả các tù nhân. Anh ấy bảo họ đừng làm phiền tôi, và “Các vị hãy học từ Pháp Luân Công (ám chỉ tôi) cách để trở thành người tốt”.

Vì tôi đã giảng rõ chân tướng cho những tù nhân đầu tiên trong quá trình “định hướng”, anh ấy thậm chí còn thu xếp cho tôi có một không gian yên tĩnh để luyện công. Sau đó anh ấy đã yêu cầu tất cả các tù nhân trong phân trại cùng tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Hình thành một môi trường tu luyện

Sau khi được thả ra khỏi trại giam, vợ tôi và tôi đã bỏ nhà đi vào năm 2001 để tránh bị tẩy não. Chúng tôi đã bị bắt trên đường đi, và mỗi người chúng tôi bị kết án hai năm lao động cưỡng bức. Tôi bị tách khỏi vợ tôi và bị giam ở một phân trại khác. Ban đầu quản giáo chỉ định hai tù nhân theo dõi tôi, và sau đó là năm tù nhân theo dõi tôi suốt ngày đêm theo hai ca.

Sợ rằng các tù nhân sẽ trở nên thông cảm với tôi, các lính canh đã thường xuyên thay thế những người theo dõi tôi. Tổng cộng có 28 tù nhân theo dõi tôi trong suốt hai năm.

Tất cả bọn họ đều rất lo lắng khi mới bắt đầu công việc. Vì vậy, tôi hỏi họ, liệu có phải lính canh đã nói với họ rằng tôi giết người hay tự sát không, và tất cả bọn họ đều trả lời là đúng như vậy. Tôi nói, “Giết người và tự sát là có tội. Các bạn có nghĩ rằng tôi trông giống như một kẻ giết người không? Họ nói rằng tôi có vẻ là một người tốt và chắc chắn không thể làm hại bất kỳ ai.

Tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng họ biết luật chơi và tôi hiểu họ muốn có điểm thưởng để được giảm án và được thả sớm. Dưới hoàn cảnh như vậy, nếu tôi không hợp tác, họ sẽ gặp rắc rối.

Họ không dám gây khó dễ cho tôi. Tôi cũng nói, “Nếu các bạn muốn mọi việc suôn sẻ thì hãy làm bất cứ điều gì các bạn cần phải làm khi lính canh ở đây còn khi họ rời đi, hãy để mặc kệ tôi. Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau” Sau đó tôi không gặp phải bất cứ vấn đề nào.

Hầu hết những tù nhân này là những người nghiện ma túy và họ đã làm tổn thương gia đình của mình, vì vậy gia đình họ không đến thăm hay quan tâm gì đến họ. Rất ít người nhận được hỗ trợ tài chính từ gia đình. Tôi đã giúp họ nhiều nhất có thể, và tất cả họ đều đánh giá cao điều đó. Tôi nói với họ rằng Đại Pháp tuyệt vời như thế nào, và đặc biệt là các nguyên lý “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” Hầu hết họ hiểu những gì tôi nói và một số thậm chí còn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công cùng với tôi. Một số đã giúp chuyển tiếp tin nhắn giữa tôi và các học viên khác.

Có lần một tù nhân mới được chỉ định để theo dõi tôi. Một đêm tôi thức dậy để luyện tĩnh công, và anh ta đã cố ngăn tôi lại. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây nên tôi khá là khó chịu và đã quát mắng anh ta. Các tù nhân khác đã kéo anh đi chỗ khác. Lúc đó tôi nhận ra rằng mình đã không đủ từ bi với người tù nhân mới này và cảm thấy hối hận vì đã đối xử với anh ta như vậy.

Điều kỳ lạ nhất xảy ra vào ngày hôm sau khi tôi đang đi dạo trong sân sau bữa trưa. Thời tiết hôm đó thật đẹp nhưng đột nhiên tôi nghe thấy tiếng sấm rất lớn. Người tù nhân mà đã cố gắng ngăn cản tôi đêm hôm trước đang ngồi cách tôi khoảng một mét và anh ta đột nhiên hét lên: “ Ah”, anh ta đã bị sét đánh vào lưng dưới và không thể đứng dậy được. Kể từ sự việc đó, mọi người đã đối xử với tôi với sự tôn trọng.

Đình công

Khi tôi mới vào trại lao động cưỡng bức, tôi nghĩ rằng các học viên nên là người tốt mọi lúc mọi nơi. Vì vậy, tôi đã làm việc chăm chỉ ngoài bãi như các tù nhân khác. Bất cứ điều gì tôi được giao để làm, tôi luôn làm tốt và hoàn thành việc đó một cách nhanh chóng. Bởi vì các tù nhân theo dõi tôi không phải làm việc ngoài bãi, tất cả bọn họ đều bắt đầu giúp đỡ tôi.

Sau khi tôi ở đó được ba tháng, người hướng dẫn chính trị của phân trại đã nêu tên tôi trong bảng phân công công việc. Ông ấy đã dành một chút thời gian và khen ngợi tôi vì đã làm việc chăm chỉ và luôn hoàn thành tốt công việc. Ông ấy nói rằng tôi là tấm gương tốt cho những người khác. Tôi chợt nhận ra rằng mình là một học viên và tôi ở đây là để chứng thực Pháp chứ không phải để làm việc ngoài bãi. Tôi quyết định đình công để phản đối việc bị giam giữ bất hợp pháp như một cách để chứng thực Pháp,và giảng rõ chân tướng.

Tôi đã viết một tuyên bố để thông báo rằng tôi sẽ không làm việc ngoài bãi và giải thích về việc tôi bị giam giữ trong trại lao động cưỡng bức là bất hợp pháp. Tôi lập luận rằng Pháp Luân Công đã bị bức hại một cách oan sai và tôi đã không vi phạm pháp luật cũng như không làm sai bất cứ việc gì. Tất cả những gì tôi làm đều tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Tôi để cho các tù nhân đang theo dõi tôi biết về kế hoạch đình công của tôi và cho họ biết tôi đã quyết tâm như thế nào. Tôi nói với họ, nếu lính canh ra lệnh cho các bạn bức hại tôi, bất kể thế nào thì cũng đừng làm điều đó. Điều đó không tốt cho các bạn đâu. Tất cả bọn họ đều hiểu và bày tỏ sự ủng hộ.

Sáng hôm sau, tôi đọc tuyên bố của mình trước toàn thể phân trại vào bữa sáng. Tôi đã giải thích với lính canh đang làm nhiệm vụ tại sao tôi lại đình công lúc 7:00 sáng, trước khi ngày làm việc bắt đầu. Anh ấy không nói gì cả. Khi những lính canh khác đến làm việc lúc 8:00 sáng, trưởng trại đã được nghe về việc đình công nhưng đã không đến tìm tôi cho đến rất lâu sau đó.

Trưởng phân trại được biết đến như một người rất xấu xa và mọi người ở đó đều sợ ông ta. Ngay khi nhìn thấy tôi, ông ta chỉ vào tôi và hét lên rằng tôi cần phải biết mình đang ở đâu, và không được phép có thứ hành động nào như là đình công. Tôi lớn giọng nói với ông ta rằng tôi không nên ở đây, vì tôi không phạm tội gì với việc tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Sau đó tôi hỏi, “Ông đang cố gắng để biến tôi thành loại người như thế nào đây?”

Ngay khi tôi nói ra những lời đó, tôi nhận ra rằng những người lính canh này cũng chỉ là nạn nhân của những lời dối trá của Đảng, và tôi không thể đẩy họ sang phía phản diện. Tôi cần phải giúp họ nhận ra sự thật. Tôi bình tĩnh lại và nói với ông ta rằng ông ta đã bị lừa dối bởi chiến dịch bôi nhọ của Đảng. Dù sao, tôi cũng không muốn tranh luận với ông ta về việc ai đúng ai sai. Tôi giải thích rằng việc này không liên quan gì đến ông ta hay những người lính canh, mà chỉ do chính sách đàn áp của Giang Trạch Dân, (Cựu lãnh đạo của ĐCSTQ). Tôi cho ông ta biết rằng tôi sẽ không để ông ta khống chế được tôi. Tôi đề nghị ông ta hãy báo cáo việc này lên cấp trên và ông ta sẽ không phải chịu trách nhiệm.

Trưởng phân trại đã quay trở lại sau hơn một giờ. Bây giờ thái độ của ông ấy đã hoàn toàn thay đổi và ông ấy nói rằng tôi không cần phải làm việc ngoài bãi nữa. Chúng tôi đã nói chuyện một lúc và ông ấy đã hiểu ra rất nhiều về Pháp Luân Công. Kể từ đó, ông ấy không bao giờ gây thêm khó dễ cho tôi.

Lính canh muốn các tù nhân hiểu được chân tướng về Pháp Luân Công

Tôi đã bị bắt một lần nữa vào năm 2012. Tôi nhận ra rằng mình chắc hẳn phải có sơ hở trong tu luyện nên tà ác mới lợi dụng. Tuy nhiên, vì tôi đã ở trong trại giam nên đây sẽ là môi trường tu luyện của tôi. Bất cứ nơi nào tôi đến, là một đệ tử Đại Pháp, tôi phải làm tốt ba việc. Hơn nữa, những chúng sinh trong trại giam cũng cần được đắc cứu.

Sư phụ giảng:

Biệt Ai

Thân ngọa lao lung biệt thương ai

Chính niệm chính hành hữu Pháp tại

Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự

Liễu khước nhân tâm ác tự bại

Tạm dịch:

Đừng Buồn

Thân trong ngục tù đừng đau buồn

Chính niệm chính hành Pháp ở đây

Tĩnh tâm suy nghĩ bao chấp trước

Dứt được nhân tâm ác tự bại

(Trích Hồng Ngâm II)

Ban đầu tôi bị giam giữ tại một khu trung chuyển. Sau đó, Trưởng phân trại tên là Zhu yêu cầu đưa tôi đến phân trại của anh ta. Có khá nhiều tử tù trong phân trại này. Bị kết án tử hình, những tù nhân này không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Một số thì tấn công lính canh. Một số thì thích đánh nhau và rất khó quản lý.

Các tử tù không cần phải lao động khổ sai, vì vậy Zhu đã yêu cầu tôi dạy họ những bài học truyền thống nhằm nâng cao đạo đức và giá trị tinh thần của con người. Dĩ nhiên tôi rất vui khi thực hiện công việc này vì tự nhiên tôi có thể tạo ra mối liên hệ với niềm tin vào Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đã có các lớp học ba giờ mỗi ngày.

Một ngày nọ, Zhu gọi tôi đến văn phòng và nói rằng có người bảo ông rằng tôi đã dạy cho các tù nhân Chân-Thiện-Nhẫn phải không? Tôi bảo đúng vậy và hỏi ông ấy, “Chân-Thiện-Nhẫn có gì là sai? Đây là giá trị phổ quát của toàn nhân loại và là tiêu chí duy nhất để nhận định điều gì là tốt và điều gì là xấu.”

Tôi tiếp tục kể với ông ấy về những thay đổi đang diễn ra trong phân trại. Ví dụ, con người ngày nay nhanh chóng đổ lỗi cho người khác khi có phiền phức xảy ra, nhưng các tù nhân bây giờ đã biết tự xem xét bản thân mình trước.

Một tù nhân mà tất cả mọi người đều gọi là “ông trùm” từng là người nóng tính, chửi thề và thích đánh nhau với những người khác. Anh ta đã từng bị xích lại vì tham gia vào một vụ ẩu đả. Nhưng bây giờ anh ấy rất chu đáo và quan tâm đến người khác. Trong thời gian xảy ra xung đột, anh ấy biết tự xét lại bản thân mình trước và sẵn sàng lắng nghe ý kiến của người khác.

Hơn nữa, để khuyến khích các tù nhân khác đưa ra ý kiến và chỉ ra những thiếu sót cho mình, anh ta đã thưởng cho họ một quả trứng mỗi khi ai đó đưa ra ý kiến một cách trung thực.

Tôi nói: “Giờ đây, mỗi người trong phân trại này đều biết quan tâm đến người khác. Họ quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau. Bây giờ tất cả bọn họ đều rất hòa thuận.”

Sau đó, tôi nêu thêm hai ví dụ cho ông ấy về việc các tù nhân đã thay đổi như thế nào. Cả hai đều bị kết án tử hình vì một người phạm tội hiếp dâm và giết người, còn người kia là một thành viên băng đảng xã hội đen phạm tội cướp tài sản. Trên thực tế, bản thân ông Zhu đã chứng kiến những điều này và biết tất cả.

Ông ấy nói, “Tôi rất ngưỡng mộ vì anh đã có thể thay đổi được họ, đặc biệt là cậu thanh niên xã hội đen luôn thích đánh nhau và bắt nạt người khác. Cậu ta khiến tôi đau đầu quá. Tôi ngạc nhiên rằng ngay cả cậu ta cũng thay đổi. Cậu ta thậm chí còn nói với tôi rằng cậu ta sẽ làm được đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu.

Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, tôi nói với ông ấy rằng sở dĩ có được sự cải biến từ chân tâm là nhờ Sư phụ của tôi đã dạy tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Đến lượt tôi, tôi lại cho các tù nhân biết được họ nên làm thế nào.

Trước khi ông Zhu kết thúc cuộc trò chuyện, ông ấy bảo tôi đừng để cho cấp trên của ông ấy biết bởi vì họ sẽ không thể hiểu được.

Được giao nhiệm vụ nâng cao tiêu chuẩn đạo đức trong trại giam

Những trận ẩu đả lớn thường xảy ra ở phân trại khác, nơi mà tất cả các tù nhân đều tham gia, và toàn phân trại bị đặt trong tình trạng an ninh tối đa, các tù nhân phải ở trong nhà cả ngày ngoại trừ việc đến nhà ăn. Họ không được phép xem tivi hoặc gọi thêm thức ăn (nhà tù kiếm lợi từ việc bán thêm thức ăn vì các khẩu phần ăn rất ít và thức ăn không bổ dưỡng) và phải ngồi trên ghế băng mỗi ngày. Những người bảo vệ ở khu vực này đã mời tôi dạy cho các tù nhân về ý nghĩa nhân sinh và cách để trở thành người tốt.

Tôi đã giúp các tù nhân hiểu được tại sao họ lại phạm tội và bị cầm tù. Tôi giải thích rằng chân ngã của họ đã bị chôn vùi bởi các học thuyết vô thần mà họ được dạy từ rất sớm trong cuộc sống. Vì họ không tin vào những sinh mệnh cao tầng và không nghĩ rằng một người sẽ được thiện báo khi làm điều tốt và sẽ gặp báo ứng khi làm điều xấu. Họ không nghĩ đến nhân quả báo ứng.

Tôi nói: “Để đạt được danh tiếng và lợi ích cá nhân, các anh đã tranh đấu với người khác. Các anh sống chỉ để chứng minh quan điểm của mình và giữ thể diện. Tư tưởng của các anh đã bị thay đổi hoàn toàn bởi các học thuyết vô thần. Khi các anh tham gia vào một vụ ẩu đả, các anh muốn giết người đó. Nhưng tôi cá là, phần lớn các anh đều hối hận về những gì mình đã làm sau khi nhận thức ra một cách muộn màng. Các anh có nghĩ những gì tôi nói là hợp lý, và rằng tôi có lý, phải vậy không? Đó là bởi vì phần biết của các anh đang thức tỉnh và phần đó biết rằng phạm tội là một điều xấu.”

Để họ hiểu được lý do đằng sau cuộc thảo luận của tôi, tôi đã nói rằng trong Đạo Phật người ta tin là con người có Phật tính cũng như có ma tính. Một khi Phật tính xuất hiện, người ta sẽ thấy rất rõ người đó sẽ trở thành người như thế nào. Họ cần biết rằng họ phải kiểm soát được ma tính của mình và không còn làm điều xấu nữa.

Dù sao, những sinh mệnh trên cao tầng đang theo dõi, và khi một người không còn đạo hạnh và phạm phải quá nhiều việc xấu, anh ta thậm chí có thể còn bị sét đánh.

Một tù nhân đứng dậy và chia sẻ rằng anh ấy đã bị sét đánh. Anh ấy chia sẻ ra câu chuyện của mình và chân thành khuyên mọi người đừng làm những việc xấu nữa.

Từ đó, phân trại này đã thay đổi một cách đáng kể. Ngày càng có ít các vụ ẩu đả và ít người gây rắc rối cho các lính canh. Các lính canh đã được thư giãn hơn. Khi sự việc này được truyền rộng, tôi đã nhận được thêm nhiều lời mời nói chuyện với các tù nhân ở các phân trại khác bất cứ khi nào họ được nghỉ làm.

Tất cả các học viên đều có năng lực. Miễn là chúng ta coi mình là người tu luyện và khi tâm tính của chúng ta đề cao, môi trường của chúng ta sẽ trở nên tốt hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/1/389327.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/16/178906.html

Đăng ngày 07-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share