Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-07-2019] Ngày 20 tháng 7 năm 1999, sau khi cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công (còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp), tôi đã bị công ty sa thải. Sau đó tôi mở một nhà hàng nhỏ ở gần nhà. Nhà hàng của tôi khá nổi tiếng vì tôi cung cấp đồ ăn ngon và tốt cho sức khỏe, tôi cũng được mọi người biết đến là một người thật thà và đáng tin cậy.

Khi khách hàng đến ăn hay uống trà, tôi thường nói chuyện với họ và giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ. Khi họ đặt câu hỏi, tôi sẽ giải đáp những hiểu lầm của họ bằng trí huệ mà Đại Pháp ban cấp cho. Bằng cách này, rất nhiều người đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Thu nhập của gia đình tôi không bị ảnh hưởng sau khi tôi mất việc. Thay vào đó, thực tế thu nhập của chúng tôi còn tăng thêm. Tôi nhớ Sư phụ đã giảng:

“Cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Đại Pháp không chỉ khiến con người trở nên tốt mà còn dạy tôi làm thế nào để trở thành một người tốt. Nhờ Đại Pháp chỉ dẫn, công việc kinh doanh nhà hàng của tôi luôn tốt nhất trong số bốn nhà hàng trên con phố nhà tôi. Thực tế, Sư phụ đã đưa những người hữu duyên đến với tôi để họ có thể biết đến Đại Pháp.

Đối đãi với những việc sai trái bằng từ bi

Một lần, tôi được báo lại rằng bếp trưởng đã lấy trộm thứ gì đó của nhà hàng mang về nhà. Tôi không nói lời nào. Hai ngày sau, tôi tìm một khoảng thời gian phù hợp để nói chuyện với anh ấy. Tôi hỏi: “Gia đình anh có gặp khó khăn gì không? Nếu có, tôi có thể giúp anh.” Anh ấy trả lời: “Không.”

Sau đó, tôi nói: “Trước khi học Đại Pháp, tôi từng rất hả hê khi kiếm thêm được chút lợi ích bằng những cách không chính đáng. Tôi sẽ lấy thứ gì đó của người khác bất cứ khi nào tôi không bị phát hiện. Bây giờ tôi đang học Đại Pháp, Đại Pháp dạy tôi phân biệt đúng sai.”

“Bây giờ tôi biết rằng lương tâm và đạo đức của con người mới là điều quan trọng nhất. Tiền chỉ là một phần của cuộc sống, thứ mà anh không thể mang theo đến khi sinh hay mang theo đi khi chết.”

“Từ trong Đại Pháp, tôi học được rằng khi anh lấy những thứ của người khác, trên thực tế, anh đang tặng đức rất trân quý của anh cho người khác, và sau đó anh sẽ mất nhiều hơn. Giờ đây với quan niệm vô Thần, người ta không phân biệt được điều gì là thật sự tốt và thật sự xấu. Mặc dù Đại Pháp và các học viên Đại Pháp vẫn đang bị bức hại, nhưng bất kỳ ai muốn trở thành người tốt tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn trong Đại Pháp đều sẽ thu được lợi ích từ Đại Pháp.”

Cuối cùng, bếp trưởng đã khóc và nhận ra rằng điều tôi vừa nói là vì muốn tốt cho anh ấy. Anh ấy thừa nhận mình đã sai khi lấy trộm thứ gì đó của nhà hàng. Anh ấy cũng xin tôi một cuốn sách Chuyển Pháp Luân.

Kiên nhẫn giảng chân tướng

Năm 2014, chị dâu và tôi mở một quán ăn đặc sản. Khi mọi người ở khắp nơi trong thành phố đến mua sắm ở cửa hàng, việc đầu tiên là tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ và sau đó tặng họ một phần mềm dùng để truy cập vào những website đã bị chặn ở Trung Quốc. Khi những người dân địa phương đến, tôi cố gắng giảng chân tướng Đại Pháp cho họ và tặng họ tài liệu chân tướng nếu họ muốn nhận.

Một hàng xóm của tôi là một phụ nữ 70 tuổi. Lần đầu khi tôi giảng chân tướng cho bà, bà không muốn nghe và còn nói: “Đừng nói với tôi về câu chuyện của cô. Tôi không muốn nghe. Nếu cô còn nói nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát để bắt giữ cô.” Khi tôi biết bà sống ở gần đây, tôi đã đến gặp bà thường xuyên, tôi không cảm thấy lo sợ khi tiếp tục nói với bà chân tướng.

Sau đó khi bà quay lại cửa hàng, tôi bắt đầu nói chuyện với bà: “Ở tuổi này trông dì vẫn thật khỏe mạnh.” Bà trả lời: “Không, không khỏe. Tôi bị bệnh tiểu đường, và nó gây ra rất nhiều vấn đề khi tôi ăn bất cứ thứ gì. Răng của tôi cũng không còn tốt nữa.”

“Dì à,” tôi nói, “một người nếu muốn có sức khỏe tốt thì điều quan trọng là phải có một trạng thái tinh thần tốt.” Bà nói với tôi rằng bà phải chi tới một nửa thu nhập cho chi phí thuốc men và chồng bà cũng có những vấn đề về sức khỏe.

“Loại thuốc nào cũng có tác dụng phụ,” tôi nói. “Trong nền văn hóa 5.000 năm của Trung Hoa chúng ta, chúng ta được dạy cần làm việc tốt và tích đức. Người tốt sẽ được phúc báo và kẻ xấu sẽ bị quả báo.”

Tôi tiếp tục: “Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tuyên truyền vô Thần và khiến con người gặp họa vì đấu trời đấu đất. Nó tiến hành hết cuộc vận động này đến cuộc vận động khác, ví dụ như Cách mạng Văn hóa. Bây giờ nó đang bức hại Pháp Luân Công.”

“Những cuộc vận động ấy đã giết chết vô vàn người dân. Nếu ai đó nói Đảng là tốt, thì thực tế họ đang giúp nó giết người. Làm như thế, họ sẽ tự mang tai họa đến cho bản thân mình.”

Tôi cũng nói với bà: “Cháu được ba bệnh viện chẩn đoán bị ung thư trực tràng. Sau đó cháu bị nhiễm khuẩn mà ngay cả Bệnh viện ung thư Bắc Kinh cũng không thể chữa trị được. Cháu về nhà và đã dùng cả Trung y và Tây y nhưng không có phương pháp nào có tác dụng. Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe của cháu đã hồi phục mà không tốn một xu nào hay uống bất kỳ loại thuốc gì.”

“Khi dì gia nhập ĐCSTQ, dì đã phát lời thề cống hiến cả cuộc đời của mình cho Đảng bằng cách đấu tranh cho chủ nghĩa cộng sản tới lúc chết. Kể từ khi phát lời thề nguyện, dì sẽ phải chịu trách nhiệm với tất cả những tội lỗi mà Đảng gây ra. Chúng cháu khuyên mọi người thoái Đảng là để xóa bỏ lời thề nguyện đó của họ. Điều này không có liên quan gì đến làm chính trị.”

“Khi dì về nhà, nếu có thời gian, dì hãy nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Sức khỏe của dì sẽ được cải thiện.”

Bà rời đi mà không nói một lời nào.

Vài ngày sau, bà quay lại và hỏi: “Lần trước cháu đã bảo dì nhẩm câu gì nhỉ?” Tôi nhắc lại cho bà và tặng bà một cái kẹp sách có các từ trên đó. Bà đã tiếp nhận.

Tôi nhớ lời Sư phụ đã giảng:

“Ngoài ra, những người mà chư vị ngẫu nhiên gặp, những người gặp trong cuộc sống, những người gặp trong công tác, [với những người ấy] chư vị cần giảng chân tướng cho họ. Ngay cả với người ở nơi thế gian này mà chư vị gặp thoáng qua không kịp nói chuyện thì chư vị cũng cần để từ bi lưu lại cho họ; không được lạc mất [những ai] đáng được độ, càng không được lạc mất [người] có duyên. Thực ra nhiều đệ tử Đại Pháp khi giảng chân tướng nói: ‘bây giờ tôi đi giảng chân tướng’; cứ như thể là bây giờ đi giảng chân tướng còn lúc bình thường chư vị không giảng chân tướng. Việc cứu độ chúng sinh là quán xuyến trong tất cả mọi việc nơi cuộc sống chư vị hiện nay; nếu mọi người đều nhận thức [như vậy], nhận ra tính trọng yếu của nó, thì tôi nghĩ rằng, có thể cứu độ được nhiều chúng sinh hơn nữa.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)

Khi đi bất cứ đâu, tôi đều giảng chân tướng cho mọi người để có thể cứu thêm được nhiều người hữu duyên.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/12/-389759.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/8/179236.html

Đăng ngày 05-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share