Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-09-2019] Ông Tiêu Mai Sơn, 68 tuổi, đã bị gãy xương cột sống vùng thắt lưng và bị liệt sau khi bị ngã lúc đang làm việc trên cao vào năm 1995. Ông đã phẫu thuật, điều trị nhưng đều vô dụng.

Năm 1996, sau hai tháng tu luyện Pháp Luân Công, ông Tiêu, cư dân thành phố Thạch Gia Trang ở tỉnh Hắc Long Giang đã có thể đứng lên và phục hồi khả năng vận động của mình.

Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) là một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Sau khi chính quyền cộng sản Trung Quốc phát động bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999, ông Tiêu đã bị bắt giữ hai lần và bị kết án chín năm tù vào năm 2006 vì không từ bỏ tu luyện.

Năm 2015, khi ông Tiêu được trả tự do, Văn phòng An sinh Xã hội địa phương đã chối trả tiền lương hưu cho ông vì ông tu luyện Pháp Luân Công. Mặc dù trước khi bị cầm tù, ông và Nhà máy Đúc Thạch Gia Trang (nơi ông công tác trước kia) đã đóng góp đủ các khoản cần thiết vào tài khoản hưu trí của ông để đảm bảo ông được hưởng đầy đủ mọi phúc lợi hưu trí.

Ông Tiêu đã nhiều lần đến gặp giám đốc của Văn phòng An sinh xã hội để yêu cầu trả cho ông khoản lương hưu của mình nhưng không có hồi âm.

Dưới đây phần tự thuật của ông về bức hại mà ông đã phải chịu đựng trong hơn 20 năm qua chỉ vì kiên định với đức tin của mình.

Ngày 4 tháng 2 năm 2000, tôi đã bị bắt giữ khi đang cùng với các học viên khác luyện các bài công pháp Pháp Luân Công ở ngoài trời.

Sau 10 ngày tạm giam, cảnh sát đưa tôi về đồn công an địa phương để thẩm vấn. Họ cố gắng tìm ra ai là người đã đứng ra tổ chức buổi luyện công tập thể. Tôi từ chối trả lời những câu hỏi của họ.

Buổi tối cùng ngày, cảnh sát nhốt tôi trong phòng biệt giam. Họ treo tôi lên bằng còng tay và các ngón chân của tôi hầu như không chạm đất, và tôi bị treo như vậy suốt đêm.

Sáng hôm sau, khi tôi được thả, hai cổ tay của tôi bị bầm tím nghiêm trọng do còng tay, hơn một tháng sau những vết bầm tím vẫn chưa hết.

Đêm thứ hai, cảnh sát cởi áo khoác của tôi và để tôi đứng ngoài trời trong nhiệt độ đóng băng.

Đêm thứ ba, tôi bị trói trên giường và cấm ngủ suốt đêm.

Ngày thứ tư, tôi bị đưa trở lại Trại tạm giam Cảo Thành và bị giam ở đó đến ngày 22 tháng 2 năm 2000.

Ngày 3 tháng 3 năm 2006, tôi một lần nữa bị bắt vì in tài liệu chân tướng Pháp Luân Công.

Mặc dù tôi từ chối nói với cảnh sát tên của mình, nhưng họ đã tìm thấy thông tin của tôi trong cơ sở dữ liệu trực tuyến của họ.

Đặng Phương, giám đốc Đội An ninh Nội địa Thành phố Thạch Gia Trang nói rằng họ có thể thả tôi nếu tôi hợp tác với họ và ghi hình theo chỉ dẫn của họ.

Tôi từ chối hợp tác vì tôi biết rằng họ sẽ sử dụng những video đó để phá hoại Pháp Luân Công.

Sau đó, tôi bị đưa đến một trại tạm giam.

Tháng 7 năm 2006, Tòa án Tân Hoa đã kết án tôi chín năm tù giam. Tôi đã kháng án, nhưng đơn kháng án của tôi đã bị Tòa án Trung cấp thành phố Thạch Gia Trang từ chối.

Đầu năm 2014, lãnh đạo Nhà tù Đường Sơn đã đề xuất giảm một năm án tù cho tôi. Nhưng đề nghị của họ đã bị nhân viên Phòng 610 Thạch Gia Trang từ chối sau khi tôi nói với họ rằng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi đã phải thụ án toàn bộ chín năm tù và được trả tự do vào tháng 3 năm 2015.

Vì Văn phòng An sinh Xã hội từ chối cấp lương hưu cho tôi, nên kể từ đó tôi đã không có nguồn thu nhập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/3/392244.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/16/179902.html

Đăng ngày 02-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share