Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 23-05-2019] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc. Hiện tại tôi đang là giám đốc công nghệ của một viện nghiên cứu quốc gia với thu nhập hơn 20.000 tệ một tháng. Tôi thấy rằng hết thảy mọi thứ tôi có đều là do Sư phụ và Đại Pháp ban cho. Dưới đây là câu chuyện tu luyện của tôi.
Quê tôi nằm ở miền Trung của Trung Quốc. Trước kia nhà tôi rất nghèo và tôi lớn lên trong trùng trùng khổ nạn, thậm chí một số lần tính mạng tôi còn lâm nguy. Bố mẹ tôi đã tiết kiệm tiền và dành mọi thứ mà họ có để tôi có thể theo học cao đẳng.
Ngay khi vừa vào học cao đẳng, tôi đã biết đến Pháp Luân Đại Pháp qua các bạn cùng lớp. Tôi liền mượn bạn cùng lớp sách Đại Pháp, và một bạn đã dạy tôi năm bài công pháp. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp và cảm nhận được niềm hạnh phúc chân chính mà từ trước đến nay tôi chưa từng trải nghiệm.
Hai năm sau, tà đảng bắt đầu bức hại Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp. Ngay trước khi tốt nghiệp, tôi đã cùng các bạn cùng lớp đi tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi vừa giảng chân tướng vừa phát tài liệu Đại Pháp cho mọi người.
Ngay sau khi tốt nghiệp, tôi cảm thấy cần phải sống xa nhà vì lý do an toàn. Tuy nhiên, tôi đã bị bắt và bị kết án năm năm tù giam. Tôi nhận thấy là do bản thân học Pháp không tinh tấn.
Nhà tù móc ngoặc với chính quyền địa phương âm mưu tống tôi vào một trung tâm tẩy não ngay khi tôi mãn hạn tù, nhưng tôi đã trốn thoát. Tôi không có một xu dính túi và dường như đã quên mọi thứ tôi đã học được ở trường đại học sau khi bị tà đảng bức hại quá lâu trong tù.
Sau một thời gian chật vật, cuối cùng tôi đã tìm được một công việc và tôi chăm chỉ làm việc. Mỗi ngày tôi đều làm ba việc mà một đệ tử Đại Pháp cần làm. Trong công việc, tôi bắt đầu từ cấp thấp nhất, học hỏi và phát triển các kỹ năng kỹ thuật chuyên môn. Tôi đã đề cao nhanh chóng và có thể giải quyết nhiều vấn đề phức tạp hơn. Qua một thời gian, tôi được thăng chức, và tăng lương.
Trong những năm qua, tôi đã chuyển việc nhiều lần. Dù tôi có xuất phát điểm ở mức thấp nhất, thì công việc tôi làm về cơ bản luôn mang lại lợi ích cho công ty. Chức vụ và lương bổng của tôi không ngừng tăng nhanh. Trong tâm tôi luôn minh bạch rằng, hết thảy những thứ đó đều là do Sư phụ và Đại Pháp ban cho.
Hàng ngày tôi thường dạy sớm và học hai bài giảng trong sách “Chuyển Pháp Luân”. Ở đơn vị công tác, tôi tập trung làm việc cho thật tốt và luôn chiểu theo Đại Pháp để đo lường mỗi suy nghĩ và ngôn hành của mình. Khi gặp vấn đề, trước hết tôi sẽ tĩnh tâm xuống và hướng nội tìm nguyên nhân ở bản thân mình, và phát chính niệm thanh trừ sự bức hại của tà ác.
Viện nghiên cứu nơi tôi làm việc được giao dự án về phát triển một sản phẩm mới. Khi vị giáo sư thông báo về dự án này, tất cả các tổ trưởng với học vị Thạc sĩ hay Tiến sĩ đều do dự trước một dự án như vậy. Cuối cùng, ông ấy đã phân công tôi phụ trách nó và các tổ trưởng kia hỗ trợ tôi.
Tôi đã tìm kiếm các tài liệu cả trong và ngoài nước, chọn các phương pháp kiểm trắc, mua các thiết bị cần thiết và chuẩn bị nguyên liệu mẫu. Mỗi nhóm nhỏ làm việc chăm chỉ và không ngừng làm đi làm lại các thực nghiệm để kiểm chứng kết quả. Chúng tôi đã hoàn thành các mục tiêu đề ra chỉ trong ba tháng ngắn ngủi.
Tại đây, tôi muốn nhấn mạnh một điều: hết thảy đều là uy đức của Sư phụ và Đại Pháp. Mọi người thử nghĩ xem, một người tốt nghiệp cao đẳng như tôi, cũng không phải học đúng chuyên ngành này, những người học chuyên nghiệp về mảng này với thành tích cao như vậy còn không giám nhận hạng mục, vậy mà tôi dựa vào đâu để có thể làm được? Tuy nhiên, lúc ấy, sau khi tiếp quản dự án, tôi cảm thấy rằng vì tôi là một lạp tử của Đại Pháp, tôi nhận lương của viện, nên phải vì viện này mà làm việc cho tốt, cần phải có trách nhiệm với viện và đồng nghiệp. Tôi nỗ lực hết sức và không lo lắng kết quả sẽ ra sao, mà chỉ để tâm làm tốt những việc cần làm.
Điều tương tự cũng đã xảy ra trong bộ phận nghiên cứu và phát triển (R & D) của một viện lớn của nhà nước. Một người quen đã giới thiệu tôi vào làm ở viện đó. Lúc mới vào, các đồng nghiệp cho rằng tôi là vì dựa vào quan hệ mới được vào làm, họ ít nhất cũng là tốt nghiệp chính quy. Ở công ty này rất nhiều nhân viên là giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ của các trường danh tiếng, còn tôi lại là một người chỉ tốt nghiệp cao đẳng, còn không đúng chuyên ngành, chỉ có chút kinh nghiệm nghiên cứu liên quan. Bởi vậy, họ đều nhìn tôi với ánh mắt khinh thường.
Tôi được phân công làm việc trong một dự án quan trọng. Doanh số hàng năm của sản phẩm liên quan là hơn 100 triệu đô la Mỹ. Nhưng năng suất sản xuất sản phẩm của chúng tôi thấp, chỉ khoảng 50%. Ngoài ra, chu kỳ lại rất dài– hơn hai tuần.
Trước đó, một giáo sư và phó giám đốc công nghệ của họ đã cùng nhau phối hợp làm dự án này trong hơn sáu tháng nhưng không có kết quả. Sau đó, một giáo sư từ Học viện Khoa học Nông nghiệp và tôi đã làm việc trong một tháng, thử các phương pháp và điều kiện khác nhau, nhưng chúng tôi cũng không gặp may—đây quả thực là một thí nghiệm có độ khó cao.
Đến tháng thứ hai, tôi tình cờ đọc được một tài liệu bằng tiếng Đức. Phòng thí nghiệm đó có tỷ lệ thành công rất cao trên 80% với số lần thử nghiệm nhỏ hơn. Chưa có ai ở Trung Quốc có thể đạt mức đó.
Được Sư phụ và Đại Pháp dẫn dắt, sau nhiều thí nghiệm và thực nghiệm, cuối cùng chúng tôi đã thành công với tỷ lệ hơn 80%, thậm chí có khi còn tới 90%. Toàn bộ quy trình cũng giảm từ hơn nửa tháng xuống còn một tuần. Kết quả nghiên cứu của chúng tôi đã tạo ra một sự chấn động trong viện và tổng bộ. Tổng bộ đã phái các chuyên gia đến gặp chúng tôi. Thậm chí, phó tổng giám đốc công ty còn đề nghị viện thưởng tôi một kỳ nghỉ xa hoa với toàn bộ chi phí do viện chi trả.
Công ty bây giờ có ấn tượng rất tốt về tôi, vì vậy tôi được giao một dự án khác. Đó là dự án quan trọng nhất của công ty. Doanh thu hàng năm lên tới vài tỷ.
Khi tôi mới được ra khỏi nhà tù, tình hình tài chính của tôi không tốt do bị ĐCSTQ bức hại. Tôi nhận ra rằng mình không nên thừa nhận điều này. Đệ tử Đại Pháp đều là có phúc khí, cần có năng lực kinh tế để chứng thực Pháp, và còn nhiều việc khác trong cuộc sống của chúng ta cần dùng đến tiền. Vì vậy, khi phát chính niệm tôi thường thêm một niệm thanh trừ hết thảy mọi thứ can nhiễu tới tài chính của các đệ tử Đại Pháp. Khi ông chủ hay lãnh đạo đề xuất tăng lương, tôi không từ chối, tôi thuận theo tự nhiên. Kỳ thực, tiền mà tôi có đều là do Đại Pháp cấp, và trong tâm tôi không chấp trước vào danh lợi.
Trong cuộc sống hàng ngày, tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để đối chiếu và đo lường mọi hành vi và suy nghĩ của mình. Viện nghiên cứu đã thuê nhiều nhân viên mới với trình độ thạc sĩ. Một số nhân viên nữ tiếp cận tôi, nói rằng họ sẽ làm mọi thứ vì tôi. Một thậm chí còn đề nghị mát-xa cho tôi.
Tôi thẳng thắn nói với họ rằng, tất cả những gì tôi muốn ở họ là họ hãy làm tốt công việc của mình, và rằng mọi người đều có lợi nếu tất cả chúng tôi làm việc chăm chỉ và tận sức giúp đỡ nhau. Một bạn cũ cùng học cấp ba với tôi đã mời tôi đi ăn trưa cùng cô ấy. Ở nhà hàng, cô ấy nói muốn hẹn hò với tôi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã kết hôn, và là một người tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ không bao giờ làm điều xằng bậy như thế.
Một người thường rất khó giữ vững được sự chính trực của mình khi các tiêu chuẩn đạo đức đã trượt xuống rất thấp như vậy. May thay, tôi tu luyện Đại Pháp. Nếu không có Sư phụ và Pháp gia trì, tôi dễ có thể đã vấp ngã. Tôi trân quý Đại Pháp và sẽ tu luyện bản thân thật tốt!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/23/387738.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/16/178454.html
Đăng ngày 19-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.