Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh
[MINH HUỆ 10-07-2019] Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi tôi còn nhỏ, và tôi được chứng kiến những cải biến đáng kinh ngạc của bà. Bà đã trở nên khỏe mạnh và tốt bụng. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại vào tháng 7 năm 1999, mẹ tôi đã bị bức hại. Ngay cả những người thân của chúng tôi cũng kỳ thị chúng tôi. Nhưng tôi vẫn không một lời oán thán. Tôi biết Đại Pháp là tốt, không phải như những gì mà ĐCSTQ tuyên truyền và vu khống.
Bước vào tu luyện
Năm 2011, tôi từng bước từng bước bắt đầu tu luyện. Ban đầu, mẹ tôi khích lệ chị tôi đọc các bài giảng cùng tôi. Tôi đã không luyện công và không nhận ra tầm quan trọng của việc giảng chân tướng và cứu người. Tôi từng có rất nhiều quan niệm người thường và tôi nhận thấy Pháp Luân Đại Pháp là miền đất tịnh thổ.
Tôi không thực sự buông bỏ quan niệm và chấp trước người thường của mình suốt một thời gian dài. Thay vào đó, tôi thường tìm kiếm những điều trong Pháp hợp ý tôi hoặc những điều có thể mang lại lợi ích cho mình. Tôi không nhận ra mình có trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp. Sư phụ giảng:
“Nếu như người tu luyện mà chỉ là buông bỏ được trên bề mặt, nhưng khi bên trong nội tâm vẫn còn bảo thủ – cố chấp một thứ gì, cố chấp vào cái lợi ích bản chất nhất kia của chính chư vị mà không để người gây tổn hại, tôi bảo cho mọi người, đó là tu luyện giả! Nội tâm của chính chư vị mà không động, thì một bước chư vị cũng không thể đề cao nổi, đó là đánh lừa chính mình.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])
Lời giảng của Sư phụ đã giúp tôi hiểu được vì sao tôi luôn cảm thấy bị can nhiễu khi học Pháp và vì sao khi luyện các bài công pháp, tôi lại khó tập trung đến thế. Tôi nhận ra rằng quan niệm người thường đang chi phối tư tưởng của tôi. Tôi đang tu luyện Đại Pháp để được tận hưởng cuộc sống an bình, chứ không phải tu chính mình và buông bỏ chấp trước của bản thân. Nếu không thực sự từ bỏ quan niệm người thường thì tôi có đang thực tu chăng? Tôi cảm thấy Sư phụ đã cố gắng điểm hóa cho tôi, nhưng tôi không tài nào hiểu thấu tu luyện là thế nào.
Công việc mang đến nhiều cơ hội tu luyện
Công việc của tôi là mua hàng, và khách hàng thường tặng tôi quà cáp hoặc phiếu mua quà tặng để được ưu tiên. Tôi đều trả lại họ. Khi không trả lại được, tôi đổi quà ra tiền mặt và dùng số tiền đó để làm tài liệu giảng chân tướng. Tôi mua hàng theo giá thị trường. Sư phụ dạy chúng ta:
“… [hãy] giao dịch công bằng, giữ tâm cho chính.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Vì tôi cần thực hiện nhiều cuộc gọi trong công việc, lại sử dụng điện thoại cá nhân nên tôi đã hỏi người quản lý xem công ty có hoàn trả hóa đơn điện thoại của tôi được không. Ban đầu, anh ấy đồng ý. Một tháng sau, anh hủy chế độ hoàn trả tiền điện thoại cho tôi, còn ngắt luôn điện thoại văn phòng của tôi. Tôi đã phải trả tiền túi cho các cuộc gọi liên quan đến công việc. Sư phụ giảng:
“những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Tôi không nghĩ tới vấn đề này nữa, cũng không yêu cầu công ty hoàn trả nữa. Tôi lại tiếp tục gọi điện, vẫn làm việc siêng năng như trước.
Hiện, tôi phụ trách việc phát triển các mảng kinh doanh mới. Vì tôi là người duy nhất hiểu rõ về bộ phận này, tôi đã dần dần cảm thấy đồng nghiệp, thậm chí là cấp trên của tôi không giỏi như tôi. Tôi bắt đầu phê bình công việc của họ, từ đó, mối quan hệ của chúng tôi trở nên căng thẳng.
Sau khi hướng nội, tôi thấy mình có cả tâm hoan hỷ lẫn tâm tật đố. Mỗi đồng nghiệp đều có điểm mạnh và điểm yếu của mình. Tôi chỉ nhìn vào khuyết điểm của họ, không bao giờ tập trung vào điểm mạnh hay những phẩm chất tốt của họ. Sau đó, tôi nhận ra đây là một dạng tâm tật đố. Sau khi nhận ra nó, tôi đã phát chính niệm để loại bỏ nó. Tôi bắt đầu tích cực phối hợp với các đồng nghiệp của mình. Nếu ai đó làm chưa hoàn hảo lắm, tôi chủ động giúp đỡ họ.
Một lần, sau khi mua một số món hàng với giá hời, tôi cảm thấy rất hài lòng với bản thân và bắt đầu viết báo cáo thị trường cho sếp để thể hiện thành tích của mình. Tôi chợt nhận ra rằng trách nhiệm của mình chính là làm tốt công việc của bản thân. Hiển thị là điều người thường làm để theo đuổi danh lợi cá nhân. Là một học viên, tôi không nên có những suy nghĩ bất thuần như vậy. Sau khi nhận ra tâm chấp trước của mình, tôi không viết bài báo cáo đó nữa.
Giảng chân tướng cho tài xế taxi
Bây giờ, tôi học Pháp rất nhiều, cứ có thời gian rảnh là tôi lại đọc các bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ. Tôi hay phải đi công tác. Hễ đi là tôi đều tận dụng cơ hội để giảng chân tướng. Vì hay phải đi taxi nên tôi giảng chân tướng cho tài xế ở mọi thành phố mà tôi tới. Một số vui vẻ và chấp nhận những gì tôi nói, nhưng một số thì không. Một số còn dọa báo tôi với chính quyền. Nhưng Sư phụ đã bảo hộ tôi.
Một bài viết trên Minh Huệ đã nói về việc cảnh sát ở khu vực nọ trả tiền cho người nào tố giác các học viên Pháp Luân Công. Vì hay phải đến khu vực đó nên tôi có đôi chút sợ hãi. Tôi cảm thấy phải thanh lý những nhân tố tiêu cực ở khu vực đó. Những lần sau đến đó, tôi chỉ giữ chính niệm và giảng chân tướng bất cứ khi nào có thể.
Có lần, khi đến một thành phố ở miền Nam Trung Quốc, tôi đã giảng chân tướng cho một tài xế taxi. Người tài xế liền mở ứng dụng WeChat trên điện thoại của anh, vừa hỏi to: “Chị vừa nói gì?”
Tôi nhẹ nhàng nói với anh ấy: “Xin đừng dùng WeChat để thu âm tôi. Như vậy không tốt cho anh đâu.”
Anh ấy biết tôi đã thấy chiêu của anh ấy nên đã tắt ứng dụng. Anh ấy hỏi có thể nói với đồng nghiệp của mình về những gì tôi vừa nói với anh ấy không. Tôi nói: “Anh nói với ai cũng được. Nhưng đừng dùng WeChat vì ứng dụng đó bị theo dõi.”
Tôi đã phát chính niệm để thanh lý bất cứ điều gì đang can nhiễu anh ấy, và anh đã chân thành lắng nghe.
Có lần, tôi đi với một tài xế nữ. Đến chỗ giao lộ, đèn giao thông chuyển sang màu xanh để cô đi. Nhưng người đi bộ vẫn băng qua và cô đã dừng lại để họ đi qua, nhưng họ cứ thủng thẳng đi.
Cô bắt đầu phàn nàn: “Người ta làm sao ấy. Lịch sự để họ đi qua rồi mà họ còn không biết điều.”
Tôi nói: “Nếu những người đi bộ ấy đặt mình vào vị trí người lái xe thì họ đã nhận ra là nên rảo bước hơn để cho xe cộ nhanh được đi hơn.”
Những lời lẽ đơn giản ấy đã khiến không khí giữa chúng tôi cởi mở hơn. Cô ấy kể với tôi về một tai nạn mới xảy ra gần đây, khi một chiếc xe điện đâm sầm vào xe của cô ấy. Vì bên kia đã hối lộ cảnh sát giao thông nên cảnh sát đã bảo cô cần phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện về chuẩn mực đạo đức của xã hội đang trượt dốc ra sao. Tôi còn kể cho cô những trường hợp học viên mà tôi biết ứng xử thế nào khi gặp tai nạn giao thông, và nghĩ cho người khác trước ra sao. Tôi đã giảng chân tướng cho cô ấy. Mặc dù tôi chưa có cơ hội thuyết phục cô thoái xuất khỏi ĐCSTQ, nhưng tôi đã xóa bỏ được ấn tượng tiêu cực của cô ấy về Đại Pháp.
Tôi từng chỉ giảng chân tướng khi đi giảng chân tướng. Còn bây giờ, tôi đã kết hợp giảng chân tướng trong cuộc sống thường nhật của mình. Hễ niệm của tôi chính là tôi có thể giảng chân tướng một cách tự nhiên khi nói chuyện với bất cứ ai. Dường như ai cũng đang mong được cứu.
Tôi đã nhiều lần đi vòng trong tám năm tu luyện vừa qua. Nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã vượt qua tất cả. Tôi hy vọng có thể bước đi tinh tấn hơn để có thể cứu được nhiều người hơn nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/10/在修炼中走向成熟-389335.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/19/178961.html
Đăng ngày 11-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.