Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 08-11-2009] Tôi muốn chia sẻ về việc trong những năm qua tôi đã bước ra khỏi những giây phút tồi tệ nhất của cuộc đời như thế nào và với sự giúp đỡ của các đồng tu tôi đã có thể loại bỏ được các chấp trước tự tư và sợ hãi ra sao để có thể hoà mình vào với chỉnh thể. Tôi cũng muốn viết về những trải nghiệm cá nhân và dùng cơ hội này để tán dương hàng triệu sinh mệnh sẽ được thành tựu trong tương lai – những người đồng tu của tôi. Một ngày nọ trong năm nay, tôi đã vượt qua được nỗi sợ hãi đến ngạt thở sau khi biết được rằng cảnh sát đã bắt chị gái mình. Tôi mau chóng quay trở về nhà để chuyển tài liệu giảng chân tướng đi. Sau đó, tôi đến điểm sản xuất tài liệu và gửi tin báo cho Minh Huệ/Chánh Kiến về sự việc của chị gái tôi.

Tôi gặp vấn đề về kỹ thuật khi cố gắng kết nối Internet vì lúc đó, tâm can tôi có chút kích động, căng thẳng và sợ hãi. Tôi nhận ra rằng đó không phải là trạng thái đúng đắn của người tu luyện nhưng tôi cũng không thể kiểm soát được bản thân mình. Tôi cố trấn tĩnh và ngồi xuống phát chính niệm. Sau đó vào ban đêm, tôi lại bị động tâm mạnh mẽ. Cuộc bước hại mà tôi đã trải qua trong hơn 10 năm qua hiển hiện rõ ràng trước mắt tôi như một thước phim. Sự sợ hãi len lỏi trong từng mạch máu. Tôi thực sự rất sợ ai đó gõ của nhà tôi vào lúc đó. Có tiếng người bước ngoài hành lang và tôi cứ liên tục cảm thấy ngạt thở. Sau đó, tôi xuất hiện hiện tượng bị thiếu oxy và bị đau đầu cực kỳ thống khổ.

Tôi nghĩ về người chị gái thân thương của tôi và về cuộc bức hại mà gia đình tôi đã phải chịu đựng trong hơn 10 năm qua. Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên má tôi. Sau khi chị gái tôi bị bắt giữ phi pháp thì các đồng tu ở cả địa phương và các vùng khác đều chủ động bắt tay vào việc giải cứu chị. Mẹ tôi và tôi đi đến Phòng cảnh sát cách nhà tôi 60 dặm nhưng những nhân viên ở đó đã nói dối chúng tôi rằng chị của tôi đã bị chuyển đến một văn phòng khác ở địa phương và chúng tôi đã vội vã đến đó – nơi này cách chỗ chúng tôi ở khoảng 60 dặm nữa. Mỗi nơi chúng tôi đến thì họ đều đánh lạc hướng chúng tôi đến một nơi khác nên rốt cục chúng tôi không biết chị gái mình đang bị giam giữ ở đâu.

Trời rất nóng và chuyến hành trình thì lại dài. Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu và các chấp trước người thường khác nổi lên. Tôi bắt đầu mất kiểm soát tinh thần và thân thể thì cảm thấy rất mệt mỏi. Vài ngày sau, tôi biết được rằng chị tôi bị giam ở trại tạm giam. Tuy nhiên tôi đã không có chính niệm mạnh mẽ. Kết quả là tôi đã phải đối mặt với mâu thuẫn và các ma nạn. Tôi phải mượn tiền để đi đi về về. Trong suốt 10 năm, tôi đã ở đáy của hành trình tu luyện. Tôi đã không thể ăn, không thể ngủ vào ban đêm. Tôi cũng không có việc làm. Điều tệ hại hơn là tôi đã không thể học Pháp hay luyện công trong nhiều ngày liền. Tôi cũng có tranh cãi với em gái của tôi về việc làm sao để cứu chị. Sau đó, ví tiền của tôi bị trộm mất và tôi mất 100 Nhân dân tệ mà tôi đã mượn từ người khác. Tôi đã không có tiền để quay về nhà. Tôi cảm nhận rõ tà ác đang cố gắng làm tôi phát điên bằng việc để cho mọi thứ trong một lúc đều đi chệch hướng. Tôi cảm thấy được tà ác đang tìm cách huỷ hoại tôi.

Trên đường trở về nhà, mẹ tôi nói: “Con gái và mẹ thường có mối liên thông tình cảm rất lớn. Đáng ra mẹ phải là người bị đả kích mạnh mẽ nhất trong sự việc này. Tuy nhiên, mẹ lại không cảm thấy không bị động tâm nhiều như con. Chị gái con là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ đang chăm sóc cho chị. Nếu như chị con có chính niệm mạnh mẽ thì những gì không đáng phải chịu đựng, chị con cũng sẽ không phải chịu đựng, vì thế con đừng lo lắng quá. Hơn nữa mỗi ngày ở Trung Quốc có rất nhiều học viên bị bắt đi, vì sao con không khóc thương họ mỗi ngày? Nếu như học viên nào bị bắt con cũng bị dằn vặt đau khổ như thế này thì con đã không thể sống đến hôm nay.

Lý do đơn giản cho sự buồn khổ của con chính là việc con chỉ quan tâm đến chị gái con mà không quan tâm đến người khác. Con thật ích kỷ. Làm sao con có thể cứu người trong khi con đang ở trạng thái không ổn định như thế này? Tà ác sẽ phóng đại chấp trước của con với chị con và làm cho con ngày càng nhụt đi nhuệ khí và năng lượng. Càng nhiều tình thì khổ nạn của chị con sẽ càng bị cựu thế lực gia cường thêm. Khi con về nhà, con hãy nhanh chóng thay đổi. Bình tĩnh lại và học Pháp. Đừng bê trễ việc ra ngoài giảng chân tướng”.

Sự tĩnh tại, vị tha, và từ bi của mẹ đã làm dịu bớt sự khó chịu và những nỗi đau trong lòng tôi. Tôi cảm thấy bình tĩnh và sáng suốt hơn. Chúng ta chỉ có thể ly khai khỏi sự bức hại của cựu thế lực và cứu độ chúng sinh, giải cứu các đồng tu trong tù khi chúng ta nghiêm túc làm theo yêu cầu của Sư phụ và làm tốt ba việc. Sau khi về nhà tôi viết lại bài giảng của Sư phụ: “Triệt để giải thế tà ác” và nhẩm đi nhẩm lại cho đến lúc thuộc lòng. Tôi cũng học các bài giảng khác của Sư phụ. Chủ ý thức của tôi cuối cùng cũng được vực dậy.

Ngày tiếp theo tôi bắt đầu giảng chân tướng cho những người xung quanh trên đường tôi đi giải cứu chị gái. Tôi miêu tả sự bức hại mà chị gái tôi đang phải chịu đựng và từ đó nói cho họ biết chân tướng Pháp Luân Công. Ban đầu, mọi người không thực sự chấp nhận những điều tôi nói. Sau khi nói khoảng hai giờ đồng hồ thì họ hoàn toàn hiểu được chân tướng Đại Pháp và vui vẻ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó Sự bình tâm và vô ngã của mẹ đã giúp tôi bỏ đi chấp trước tự tư và tình thân đối với chị.

Tôi đã chủ động đi đến Phòng Cảnh sát để giảng chân tướng cho các quan chức đã bắt giữ chị tôi. Tôi đã nói với họ về sự tốt đẹp và thiện lương của những học viên Pháp Luân Đại Pháp và những tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ trong rất nhiều cuộc vận động trước đây trong quá khứ. Tôi đã nói với họ rằng tôi không xem họ như cảnh sát và họ cũng không nên xem tôi như một người có ý kiến bất đồng. Vì họ nên tôi mới giảng chân tướng cho họ. Khi họ được cấp trên giao bức hại học viên Pháp Luân Công, thái độ của họ đối với những học viên này là nhân đạo hay tàn nhẫn là sự lựa chọn của họ. Tôi nói: “Một ngày nào đó mọi thứ sẽ thay đổi vì thế tốt nhất hãy để lại cho bản thân một con đường lui”. Một trong số họ trả lời tôi rằng công việc của anh ta chẳng là gì ngoài việc chỉ là một “công cụ”. Bằng việc làm này tôi đã khuyên nhiều người thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó trên đường tôi đi đi về về. Trước cửa của Phòng Cảnh sát, tôi đã thành công khuyên được ba người thoái Đảng. Mỗi ngày tôi đã có thể khuyên được nhiều người hơn, bao gồm hai người bảo vệ ở trại tạm giam.

Đồng tu giúp tôi tu bỏ tâm sợ hãi

Năm nay một số đồng tu bên cạnh tôi bị cảnh sát địa phương bắt giữ và tôi rất sợ hãi. Tôi bắt đầu hành động một mình và dần dần mất đi nhận thức về “chỉnh thể”. Một học viên ở vùng khác chia sẻ suy nghĩ của cô cho tôi nghe: “Chị sợ điều gì? Chẳng phải Sư phụ đã nói cho chúng ta biết rằng tà ác đã hết rồi sao? Chả lẽ chị lại sợ chính mình à?” Thật đúng như vậy, tà ác đã bị thanh trừ hết rồi. Nhưng vì sao tôi vẫn nghĩ rằng tà ác đang để ý đến tôi? Tôi không tin vào lời của Sư phụ thì còn tin vào lời của ai đây? Ngay khi chính niệm của tôi khởi lên thì nỗi sợ hãi lập tức biến mất. Chấp trước sợ hãi đã can nhiễu tôi vài năm nay. Tôi đã không thể tưởng tượng được mình sẽ tham gia vào việc sản xuất tài liệu giảng chân tướng.

Một đồng tu đã chia sẻ hiểu biết với tôi nhiều lần: “Chúng ta là những đệ tử dũng mãnh của Sư phụ. Nếu chúng ta không đi con đường nguy hiểm nhất này thì ai sẽ đi? Chúng ta không thể lãng phí nỗ lực mà Sư phụ đã dẫn dắt chúng ta. Bây giờ Chính Pháp cần chúng ta làm điều này. Sau khi Chính Pháp kết thúc, cho dù chị có muốn thì cũng không còn cơ hội nữa. Đừng bỏ lỡ cơ hội tốt để cứu người này. Chị sợ gì chứ? Sư phụ luôn ở cạnh chúng ta”. Với sự giúp đỡ của đồng tu, tôi đã tạo dựng được một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng ở nhà. Trước ngày diễn ra Thế vận hội Olympic, một chiếc máy bị hỏng, còn tôi thì bị kẹt cứng ở nhà hai tiếng đồng hồ do cảnh sát theo dõi.

Vài ngày sau, tôi dẫn hai tiểu đệ tử đi đến nhà một đồng tu khác để sửa máy. Trước khi rời đi, tôi dặn hai bé không được gọi tôi là mẹ khi chúng tôi ở ngoài. Trời tối đen lúc chúng tôi ra khỏi xe và lúc đó tôi nhận ra mình đã vượt qua được nỗi sợ hãi to lớn của mình. Đột nhiên tôi nghĩ đến lời của đồng tu nọ: “Sư phụ đang ở bên cạnh chúng ta”. Sư phụ đã nói với đệ tử rằng Pháp thân của Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng ta. Còn có các vị hộ Pháp và chính Thần đang trợ giúp Sư phụ trong Chính Pháp.

Vì sao tôi lại cứ nghĩ rằng tà ác muốn bức hại mình, đang theo dõi mình và đang đi theo mình? Vì sao tôi không nghĩ về việc Sư phụ đang ở bên cạnh mình. Với việc Sư phụ đang ở bên cạnh tôi, tà ác dám lại gần sao? Chỉ khi tôi làm gì đó không đúng với Pháp thì năng lượng của Pháp mới không phát xuất ra được. Việc tôi đang làm là việc thần thánh nhất. Sư phụ đang ở bên cạnh chúng ta và luôn là như thế. Một khi tôi khởi được chính niệm đó, nỗi sợ ám ảnh tôi lập tức tan biến. Từ đó, tôi không bao giờ cảm thấy sợ hãi nữa khi tôi đi đến nhà của đồng tu để sửa máy móc hay để chia sẻ thể ngộ.

Cuộc bức hại hơn mười năm qua đã làm tôi chứng kiến rất nhiều nỗi đau và thống khổ. Một ngày thì nghe tin người này bị bức hại, ngày khác thì nghe tin người nọ bị bức hại. Có khi thì lại nghe được tin đồng tu bị bức hại đến chết. Tôi cứ bị làm cho chết khiếp hết lần này đến lần khác. Mặc dù tôi cảm thấy đau khổ mỗi lần nghe những tin như vậy nhưng tôi luôn nhanh chóng truyền tin đến các đồng tu khác để chúng tôi có thể bắt đầu việc giải cứu càng sớm càng tốt.

Mỗi khi tôi xuống tinh thần và thất vọng thì sự kiên định của đồng tu lại khích lệ tôi nhanh chóng bước ra khỏi tình trạng tiêu trầm đó. Sau khi biết được trạng thái của tôi không tốt, một đồng tu nhìn tôi và nói “Tu luyện là nghiêm túc. Đừng lẫn vào với các chấp trước nơi người thường”. Trước khi cô ấy rời đi, cô còn nói thêm: “Chị có nghe tôi nói chứ? Đừng trì trệ lại phía sau”. Tôi gật đầu vài lần. Nếu tôi không hoàn thành được thệ nguyện trợ Sư chính Pháp thì không chỉ tôi thấy có lỗi với Sư phụ mà còn cảm thấy cực kỳ xấu hổ khi đối mặt với các đồng tu đã quan tâm đến tôi.

Một vài năm sau, tôi lại bị vướng vào tình cảm vợ chồng. Tôi đắm chìm trong trạng thái của người thường. Một đồng tu đã đến để giúp tôi cởi bỏ nút thắt trong tim mình. Khi tôi than phiền thì cô ấy luôn nói: “Có gì đó không đúng ở chị. Hạnh phúc nơi người thường là điều mà một người tu luyện tìm kiếm sao? Mọi thứ ở nơi người thường này đều phản đảo lại với lý trên cao tầng. Mau thức tỉnh và buông bỏ nó đi”. Trong một thời gian dài, tôi đã không đột phá được trạng thái đó. Một lần một đồng tu nghiêm túc nói với tôi: “Chị đã bao giờ nghĩ về việc những đồng tu hiện nay đang làm gì chưa? Chị nên làm gì chưa? So sánh với những đồng tu tu luyện tốt thì chị sẽ cảm thấy chị thật đáng thương”.

Cô ấy rời đi sau khi nói với tôi những lời này. Đây là một lời cảnh tỉnh cho tôi và làm tôi choáng váng. Tôi tự hỏi mình đang làm gì? Tôi đã tuyệt vọng theo đuổi những thứ nơi người thường mà vô vọng. Kết quả là, tôi đã chịu đau đớn và bị kiệt quệ. Tôi đã đi quá xa khỏi những yêu cầu của Sư phụ và Đại Pháp.

Sự tận tụy vô ngã của đồng tu soi chiếu khắp vũ trụ

Để các điểm giảng chân tướng được hoạt động trôi chảy, nhiều đồng tu xung quanh tôi đều phó xuất tiền bạc. Một gia đình của đồng tu nọ rất nghèo nhưng cô ấy lại giành dụm tiền và cứ mỗi lần tích đủ 50-100 Nhân dân tệ thì cô ấy lại đưa cho tôi phó xuất cho điểm giảng chân tướng. Cô ấy toàn mặc đồ cũ nên có một lần, tôi đề xuất cô mua quần áo mới vì thời điểm đó chúng tôi không cần lo cho điểm sản xuất tài liệu nữa, nhưng cô ấy vẫn cứ phó xuất. Những học viên có kinh tế khá hơn thì phó xuất hơn cả ngàn tệ. Số tiền phó xuất không những có thể bảo đảm cho sự hoạt động thông suốt của điểm giảng chân tướng mà còn có thể giúp các khu vực lân cận.

Có một học viên mà hoàn cảnh gia đình thiếu thốn cơ cực trong nhiều năm. Cả gia đình cô đều phụ thuộc vào nguồn thu ít ỏi của người chồng. Nhiều năm rồi cô không còn mua quần áo mới và mặc đồ cũ của người chị cho. Các con của cô thì không có cuộc sống đủ đầy. Chúng phải tập cách sống giản dị. Tuy nhiên người đồng tu này vẫn phó xuất tiền cho những học viên bị bức hại và gia đình họ. Cô phó xuất hàng ngàn tệ cho các điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Cô ấy nghĩ cho người khác cho dù bản thân mình không được sống thoải mái. Tấm lòng vị tha rộng lớn của cô ấy toả sáng như ánh vàng kim lấp lánh.

Hai người con của chị gái tôi đang học đại học và sau khi chị tôi bị kết án trong trại lao động cưỡng bức thì học phí đắt đỏ của các cháu đã đè nặng lên vai gia đình chúng tôi. Thấy vậy, một cặp vợ chồng đồng tu đã cho chúng tôi mượn mấy ngàn tệ. Cô ấy còn nói lại lời của một học viên khác rằng: “Những tiểu đệ tử này không phải là con của một người mà là con của mọi người. Chúng ta có nhiều đồng tu xung quanh thế này nên chúng ta không thể để cho chúng thất học được”. Sau này mẹ tôi kể rằng lúc chị tôi bị bắt thì cha tôi không hề rơi lệ nhưng ông đã khóc khi nhìn thấy sự giúp đỡ vô ngã vô tư của các đồng tu. Trong thời đại này, ai lại đóng góp cho điều gì đó mà không vì một lợi ích cá nhân – chỉ có đệ tử Đại Pháp mới làm thế được.

Mỗi khi tôi trì trệ, tôi đều cố gắng học Pháp nhiều hơn và gia tăng chia sẻ với các đồng tu. Thỉnh thoảng một câu nói nào đó của đồng tu lại giúp tôi giải quyết một chấp trước của mình. Tâm thái tu luyện của các đồng tu đã thực sự khích lệ tôi rất nhiều và giúp tôi thấu hiểu sâu sắc hơn bài thơ của Sư phụ:

“Học Pháp, đắc Pháp

Tỉ học tỉ tu

Sự sự đối chiếu

Tố đáo thị tu”. (Thực tu, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

“Học Pháp được Pháp

So sánh việc học việc tu với nhau

Mọi việc cứ thế mà đối chiếu

Làm đến thế tức là tu”. (Thực tu, Hồng Ngâm)

Một cặp vợ chồng đồng tu đã kiên định thức dậy mỗi ngày lúc ba giờ sáng để luyện công. Người vợ đặc biệt tinh tấn khi ngoài những lần phát chính niệm theo giờ toàn cầu thì cô ấy còn phát chính niệm bốn lần một ngày. Cô ấy kể, có một lần cô ấy ngủ lại nhà bạn và không đặt chuông nên đã ngủ quên. Mãi đến 1h sáng cô ấy mới thức dậy và bản thân cảm thấy vô cùng ân hận. Cô ấy ngồi dậy ngay lập tức và phát chính niệm bù cho lần mà cô ấy đã bỏ qua. Cô ấy tự nhủ với bản thân rằng sẽ thật chăm chỉ để cho mọi người ở trong làng đồng ý thoái Đảng.

Có một học viên khi đã ở tuổi 80 nhưng vẫn ngồi chờ từ 10 giờ tối đến giữa đêm để phát chính niệm trước khi đi ngủ. Mỗi lần tôi nhìn thấy một học viên có ý chí tinh tấn tiến về phía trước thì tôi lại càng cảm thấy tự tin hơn. Bằng cách này, đồng tu và tôi có thể so sánh sự tu luyện với nhau và nỗ lực hơn nữa trong việc tu luyện của mình.

Chính niệm của các tiểu đệ tử đã khích lệ tôi

Chân Chân là một tiểu đệ tử ba tuổi. Bé đắc Pháp khi được sáu tháng trong bụng mẹ. Khi mẹ của bé mang thai khoảng năm, sáu tháng thì bị mắc một chứng bệnh lạ mà bác sĩ nói không thể chữa được. Các cơ quan nội tạng của mẹ bé đau khủng khiếp. Cô ấy cũng có dấu hiệu bị sẩy thai như các cơn co thắt. Cô ấy đã không thể ngồi, không thể nằm xuống và không thể đi lại được. Điều duy nhất mà cô có thể làm để thấy dễ chịu hơn chính là quỳ xuống. Vì thế cô ấy phải quỳ cả ngày. Khi mệt lả đi thì cô để tay trên giường, mặt úp xuống và ngủ trong tư thế quỳ.

Một học viên đã giảng chân tướng cho cô ấy và cô bắt đầu con đường tu luyện của mình. Căn bệnh của cô đã biến mất ngay sau đó và vài tháng sau thì Chân Chân ra đời. Chân Chân bắt đầu nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ cùng với mẹ khi tròn một tháng tuổi. Bé không khóc hay gây ồn ào. Mỗi lần bé quấy khóc, chỉ cần mở băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ thì bé đều im lặng ngay. Ông của Chân Chân thờ cáo chồn và phản đối việc mẹ Chân Chân tu luyện. Ông đã ăn trộm và làm bẩn ảnh của Sư phụ. Chân Chân lúc đó chỉ vài tháng tuổi. Bé nhìn vào chỗ từng treo bức chân dung của Sư phụ và khóc. Việc này đã làm cho dì của Chân Chân – một người từng bị đầu độc nặng nề bởi ĐCSTQ cảm thấy lạ và cũng bắt đầu tu luyện. Bà của Chân Chân và gia đình bé bắt đầu tu luyện kể từ đó. Khi Chân Chân biết đi thì bé chạy lại chỗ treo ảnh của Sư phụ, quỳ xuống và bái lạy Ngài. Mẹ của Chân Chân nói rằng có một khoảng thời gian cô ấy mệt mỏi vì phải làm việc nhiều và bê trễ việc học Pháp. Cô ấy không giữ được tâm tính. Một lần Chân Chân ôm lấy cổ mẹ và nói: “Mẹ ơi, Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Mẹ Chân Chân nói rằng đây chính là điểm hoá cho cô phải học Pháp tinh tấn và đừng bị bỏ lại phía sau nữa.

Một tiểu đệ tử 3 tuổi khác, tên là Ninh Ninh, đã tắt TV khi nhìn thấy các bức hình hay các bảng tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ trên TV. Khi một đứa trẻ khác mở xem, cậu bé sẽ chuyển sang kênh khác và nói với các bé rằng không nên nghe những lời nói xấu như vậy bởi vì nó sẽ gây hại cho chúng ta và vì ĐCSTQ đã giết và làm hại nhiều người.

Khi Ninh Ninh sắp tốt nghiệp mẫu giáo thì cậu bé nghiêm túc nói với mẹ: “Con sắp rời khỏi trường mẫu giáo rồi. Con muốn chia sẻ bí mật này với cô giáo và các bạn tốt của con”. Mẹ cậu bé hỏi bí mật gì, cậu bé nói rằng: “Con muốn cho mọi người biết rằng vì sao con là một em bé ngoan và vì sao con không bắt nạt các bạn khác. Con khoẻ mạnh và con không cần uống một viên thuốc nào hết vì con tu luyện Pháp Luân Đại Pháp“.

Sau khi Ninh Ninh vào tiểu học, vào thứ hai hàng tuần, cậu bé đều nài nỉ được đeo tấm bùa giảng chân tướng. Mẹ của cậu bé không cho vì sợ giáo viên và các bạn nhìn thấy. Ninh Ninh van nài mẹ: “Mẹ, bình thường con không đeo nhưng con muốn đeo vào thứ hai hàng tuần vì cứ mỗi thứ hai trường con lại chào cờ máu và hát quốc ca. Con đứng đó và con niệm rằng ‘Pháp Chính càn khôn, tà ác toàn diệt’. Con muốn lá bùa giúp con”.

Khi nghe được câu chuyện đó, tôi cảm thấy cả thế giới của tôi rung chuyển. Tôi tự nhủ: “Tiểu đệ tử ơi, con không cần một lá bùa để giúp con. Khi con đủ chính niệm thì các chính Thần từ thiên thượng sẽ giúp con”. Tiểu đệ tử đó luôn chủ động loại bỏ những nhân tố xấu mỗi khi cậu nhìn thấy biểu tượng của ĐCSTQ. Lời nói và hành động của tiểu đệ tử là phản ánh suy nghĩ của chúng. Chúng liên tục thúc đẩy chính niệm của tôi và khích lệ tôi thêm tinh tấn.

Hai ngày trước, khi chị tôi bị chuyển đến một nơi khác bất hợp pháp, tôi cùng với con của chị đã đến gặp chị. Trên đường đi, cháu tôi – cũng là một học viên nói rằng: “Khi cháu nhìn thấy mẹ, cháu sẽ khuyên mẹ cần phải mạnh mẽ lên và đi từng bước với thật tốt với một tâm thái uy nghiêm và cởi mở”. Tôi cũng nói với cô bé rằng chính niệm của mẹ cháu đã chống lại được sự tra hỏi của cảnh sát và bảo vệ được điểm sản xuất tài liệu cũng như các đồng tu. Khi cháu tôi nhìn thấy mẹ, cháu đã khóc và kể lại việc học của cháu ở trường. Cháu cũng khuyên mẹ cháu nên chăm sóc thật tốt bản thân và đừng lo lắng gì ở nhà. Cuối cùng, cháu nói: “Mẹ ơi, mẹ phải đi vững chắc trên con đường chân chính này”. Chị tôi hiểu tâm tư của cháu và nhẹ nhàng nâng niu khuôn mặt cháu.

Sau khi nghe những lời của cháu, tôi đã không còn khóc vì chữ tình với chị gái nữa. Có quá nhiều tiểu đệ tử giống như cháu tôi đang phải chịu đựng nỗi đau chia cắt gia đình nhưng vẫn giữ được chính niệm. Bất luận cay đắng khó khăn như thế nào, các cháu đều giữ vững một suy nghĩ mạnh mẽ rằng các cháu sẽ đi trên con đường chân chính này. Đại Pháp vĩ đại đã rèn giũa nên hàng triệu đệ tử bất khả chiến bại.

Nhìn lại con đường tu luyện hơn một thập kỷ qua của tôi với đầy những trắc trở và bất ổn, với mỗi từng khảo nghiệm, tôi đều sát cánh bên các đồng tu trên con đường thần thánh này. Hàng chục triệu sinh mệnh tuyệt vời, được khai sáng cho tương lai, cũng đã và đang liên tục bước đi với tôi và vì thế tôi không bao giờ cảm thấy cô đơn hay vô dụng. Các đồng tu đã khẩn thiết kêu gọi tôi nỗ lực tiến về phía trước khi tôi thụt lại phía sau. Khi tôi có chấp trước lớn, các đồng tu đã gỡ bỏ nút thắt trong tâm tôi. Khi tôi bối rối, chính niệm và chính hành của các đồng tu đã giúp tôi thấy được ánh sáng cuối con đường.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/8/210585.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/25/112599.html

Đăng ngày 17-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share