Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 30-04-2019] Liệu có ai chưa từng cảm thấy tuổi thanh xuân mất phương hướng?
Tôi đã từng trải qua điều này. May mắn thay, tôi đã gặp được Đại Pháp, bước vào tu luyện. Kể từ đó, nhân sinh của tôi được Phật quang phổ chiếu, tràn ngập ánh sáng.
Nội tâm dễ tổn thương và mất phương hướng
Tôi là con một, lớn lên trong một gia đình hạnh phúc. Từ khi tôi còn nhỏ, bố mẹ đã bao bọc tôi bằng mọi cách có thể và hy vọng tôi sẽ trở thành một người thành đạt. Vì thế, tôi luôn là “cục vàng” trong mắt bạn bè, người thân và tôi đã thi đậu vào một trường đại học danh tiếng mà không gặp mấy khó khăn. Mặc dù vậy, tôi luôn cảm thấy mình nhạy cảm, dễ bị tổn thương, phụ thuộc và ngây thơ, đặc biệt là khi so sánh với bạn bè cùng trang lứa.
Nhiều người mơ ước được theo học ở trường đại học của tôi. Nhưng tôi lại cảm thấy lạc lõng trong thế giới học thuật đó. Liệu tôi có thể tìm thấy sự chính trực và thuần khiết ở nơi đâu? Tôi bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống và không thể chấp nhận tình hình thực tế của bản thân, điều này đã khiến tôi kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.
Do nhạy cảm và dễ bị tổn thương, tôi không thể bình tĩnh suy nghĩ khi phải đối mặt với vấn đề, mà chỉ có thể âm thầm giấu kín nỗi buồn cho riêng mình. Tôi hy vọng tìm thấy sự tĩnh lặng và mong muốn có được trạng thái nội tâm bình tĩnh. Thế nhưng, hầu như mọi thứ nhỏ nhặt đều làm tôi bị xáo trộn. Tôi cảm thấy vô vọng.
Tôi bắt đầu nghe nhạc trẻ, xem phim ảnh, và đi chơi với bạn bè vì tôi không thể tập trung học hành. Tuy nhiên, càng cố khoả lấp thời gian, tôi càng cảm thấy trống rỗng. Những trò giải trí mà người khác thấy thư giãn lại khiến tôi bất an và cảm thấy vô nghĩa. Tôi đứng trên bờ vực suy sụp tinh thần và điểm số ở trường của tôi giảm mạnh.
Trước kỳ thi tốt nghiệp đại học, bố mẹ đã đến gặp tôi. Họ không thể nhận ra tôi – trông khá mập, tóc rối bù, mặc áo sơ mi đen và có vẻ mặt đờ đẫn.
Vào những ngày đó, không ai biết rằng nội tâm tôi khao khát ánh sáng mặt trời đến mức nào.
Đại Pháp thắp sáng tâm hồn tôi
Vào một đêm mùa đông trước khi tốt nghiệp, tôi ra ngoài đi bộ mà không cảm thấy chút ấm áp nào ở thành phố mình đang sống. Tôi cảm thấy cả thế giới và tôi đều cực kỳ vô nghĩa.
Một ngày khác, tôi lại ra ngoài đi bộ, đột nhiên có cảm giác mạnh mẽ rằng mình sẽ sớm tìm thấy một con đường tốt đẹp để theo đuổi, một con đường khiến tôi vững vàng sau khi trải qua quá nhiều điều muộn phiền. Đó là một cảm giác vô hình, nhưng rất mạnh mẽ, đến bây giờ tôi vẫn không thể quên.
Không lâu sau, tôi nhận được một bức thư giới thiệu về Pháp Luân Công. Tôi không biết ai đã viết nó nhưng tôi cảm thấy rằng đây là một món quà đặc biệt. Mãi sau này tôi mới hiểu bức thư đó quý giá như thế nào, cuối cùng tôi đã được cứu, mặc dù tôi phải mất hai năm để bắt đầu bước vào tu luyện.
Điểm thi của tôi không tốt lắm, sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc cho một công ty. Hai năm sau, khi tôi 23 tuổi, tôi bị ung thư vú. Cơn đau thường làm tôi tỉnh giấc vào nửa đêm. Tôi cũng bị dị ứng ảnh hưởng đến mắt, mũi và cổ họng và phải dùng thuốc để giữ chúng không lan ra chỗ khác. Tôi bị bong gân ở chân khi còn học đại học và bị mất đường cong tự nhiên của xương cổ, gây ra tình trạng co thắt liên tục ở ngực và khiến tôi cảm thấy khó thở. Tôi thường đến bệnh viện nhiều lần để khám bệnh.
Trong công việc, tôi đặt ra yêu cầu cao cho bản thân và sợ rằng mình sẽ không làm tốt. Đối với tôi, mỗi ngày làm việc tưởng chừng như dài một năm.
Cuối cùng, tôi bật máy tính và quyết định đọc phiên bản sách điện tử của cuốn sách chính của Pháp Luân Công, cuốn Chuyển Pháp Luân, mà ai đó đã gửi cho tôi.
Khi đọc cuốn sách, tay tôi xoa bóp lưng và cột sống một cách vô thức. Sau khi đọc sách cả một buổi chiều, tôi không cảm thấy mệt mỏi chút nào mà lại thấy rất thư giãn. Mặc dù tôi bị cận nặng nhưng mắt lại không thấy mỏi sau một thời gian lâu nhìn vào màn hình máy tính. Trước đây, cả lưng và đầu của tôi sẽ đau nếu tôi lướt Internet dù chỉ trong thời gian rất ngắn.
Bệnh dị ứng của tôi dường như cũng biến mất. Điều này thật quá kỳ diệu! Hơn nữa, đã lâu lắm rồi tôi mới có thể tĩnh tâm đọc một cuốn sách trong một khoảng thời gian như vậy. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và thoải mái.
Các Pháp lý trong sách đã cuốn hút tôi. Tôi giống như một đứa trẻ lần đầu tiên nghe về những nguyên lý ấy mà không mảy may nghi ngờ. Trước đây, tôi chưa từng biết đến tiêu chuẩn để đo lường tốt và xấu trong thế giới này và những mất mát đau khổ không nhất thiết là những mất mát thực sự. Bởi vì các tiêu chuẩn và giá trị đạo đức của xã hội hiện nay đang bại hoại và tôi không nên đi theo đám đông; và tôi thực sự đã không sai khi làm người tử tế!
Từ khi còn nhỏ, không ai nói với tôi rằng tôi nên sống tử tế. Thay vào đó, mọi người nói rằng quá tử tế thì sẽ thua thiệt, rằng tôi nên học cách tự bảo vệ mình để không bị bắt nạt, và thích nghi với xã hội bằng cách khôn ngoan hơn. Nhưng tôi không muốn chấp nhận điều đó. Tôi cảm thấy mâu thuẫn và lạc lõng, không biết mình nên trở thành kiểu người nào.
Tôi có nên trở thành người mà mọi người mong đợi? Nhưng tôi dường như không thể thay đổi tính cách và tôi cũng không muốn đi ngược lại mong muốn của mình. Vật lộn với những quan niệm mâu thuẫn này, tôi cảm thấy mình yếu đuối và kém cỏi. Tôi nghĩ rằng tử tế là một yếu điểm, và tôi cảm thấy tự ti.
Sư phụ giảng rằng:
“Bản lai của không gian vũ trụ là lương thiện, là mang đầy đủ chủng đặc tính Chân Thiện Nhẫn; con người sinh ra cùng với vũ trụ là đồng tính.“ (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
“đó mới là mục đích chân chính để làm người” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ đã giúp tôi hiểu rằng tử tế và vị tha là bản chất thực sự của mọi sinh mệnh. Tôi hiểu rằng ý nghĩa của cuộc sống là đồng hóa với đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ và “phản bổn quy chân”.
Tôi biết rằng mình còn xa mới đạt được tiêu chuẩn đó, nhưng tôi có thể đề cao tâm tính và trở nên tốt hơn. Tôi muốn tìm được vị minh sư và tu luyện. Thật tuyệt vời và thiêng liêng biết bao! Đây chính là con đường mà tôi đang tìm kiếm!
Tôi không còn mất phương hướng, tôi đã tìm được hướng đi. Đại Pháp như ngọn đèn sáng trong tim tôi, xua tan bóng tối, dẫn lối cho tôi tới bến bờ tươi sáng.
Tu luyện khiến tôi có chuyển biến lớn về thân lẫn tâm
Tôi mong mỏi đến lúc được về nhà để bắt đầu học các bài công pháp và luyện công. Lúc đó là mùa hè và tôi luôn đổ mồ hôi khi luyện công, mặc dù tôi ít khi như vậy. Sau khi kết thúc bốn bài tập đầu tiên, tôi nhìn xuống dưới và thấy hai vũng nước quanh chân; quần áo của tôi cũng ướt sũng. Lần đầu tiên trong đời, tôi đổ mồ hôi nhiều như vậy! Tôi cảm thấy rất thoải mái và thư giãn. Mồ hôi tiếp tục vã ra như tắm khi luyện công, và tôi cảm thấy khỏe khoắn hơn.
Thỉnh thoảng tôi luyện công vào buổi sáng trước khi đi làm. Khi tôi đi xuống cầu thang và ra ngoài đường, đi qua chợ, đến trạm xe buýt, tôi dường như đi bộ rất dễ dàng và nhanh chóng. Tôi thấy mọi người ở chợ đang nhìn tôi; họ nghĩ tôi đang bay.
Trước đây, tôi thường chi rất nhiều tiền để mua sắm quần áo, và nghĩ rằng quần áo đắt tiền sẽ khiến tôi đẹp hơn, nhưng thực tế không như vậy. Sau đó, tôi bắt đầu mua quần áo rẻ tiền từ những người bán hàng rong, mọi người đều nhận xét rằng nhìn rất đẹp, thậm chí còn hỏi tôi mua chúng ở đâu. Đó là vì tu luyện đã khiến tôi thay đổi hoàn toàn. Khi không kén chọn quần áo, tôi trông xinh xắn trong mọi trang phục.
Sau khi tu luyện một thời gian ngắn, trở về nhà, bố mẹ thấy tôi trông ổn hơn rất nhiều. Họ rất hạnh phúc, không ngừng chụp ảnh tôi và nhận xét rằng tôi trông rất tuyệt.
Tâm hồn tôi đã được tịnh hóa kể từ khi bắt đầu tu luyện và tôi đã không uống một viên thuốc nào. Trước đây, tôi thường nghe các bài hát nhạc trẻ và đi hát karaoke vì tôi hát rất hay và muốn nghe những lời tán dương. Nhưng sau đó, tôi luôn cảm thấy trống rỗng. Sau khi bước vào tu luyện, tôi không còn nghe và hát những bài hát đó nữa. Bây giờ tôi nghe nhạc Đại Pháp và các bài hát do các đệ tử Đại Pháp sáng tác, vì âm nhạc ấy mang lại cho tôi cảm giác thanh tịnh.
Tôi không thích đọc sách. Mặc dù tôi học giỏi nhưng ngoài sách giáo khoa, tôi chỉ đọc một số tạp chí và tiểu thuyết. Là một sinh viên khoa học tôi không biết gì về lịch sử. Sau khi tôi trở thành học viên Pháp Luân Công, cuối cùng tôi đã hiểu văn hóa truyền thống Trung Quốc bác đại tinh thâm như thế nào và đó là một nền văn hóa Thần truyền. Tôi đã tải các chương trình văn hóa từ trang web Minh Huệ để nghe và dần dần trở nên bớt vô tâm và bốc đồng. Trong tâm có Pháp, có chân tướng, có văn hóa truyền thống, và trí huệ cũng đến với tôi một cách tự nhiên.
Trước đây, tôi không có thói quen đọc các bài thơ cổ, đọc cũng không hiểu lắm, không lý giải được nội hàm trong đó. Nhưng giờ đây tôi đã biết làm thơ, thậm chí viết câu đối.
Chồng tôi, cũng là một học viên, tốt nghiệp Đại học khoa ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, nên anh ấy biết làm thơ cổ điển Trung Hoa. Anh ấy viết các bài thơ về lịch sử, tu luyện, thời gian và địa danh. Khi chúng tôi kết hôn, cả hai chúng tôi đã viết hơn một chục câu đối và dán trên cửa nhà. Tại lễ cưới, chúng tôi đã bật các bản nhạc do các đệ tử Đại Pháp sáng tác. Mặc dù đám cưới rất giản dị nhưng lại rất có ý nghĩa.
Bước trên con đường trở thành Thần
Nhìn lại lần đầu tiên xa nhà và bước ra ngoài xã hội sống ở trường đại học, tôi đã mất phương hướng, với nhiều lo lắng về việc học hành, sự nghiệp và hôn nhân. Tôi thú nhận cảm giác bị mất phương hướng nhiều lần với người khác nhưng không bao giờ tìm được câu trả lời. Tôi đã khóc một mình trong nhiều đêm và không biết phải làm gì.
Bây giờ, những ngày mất phương hướng và vô vọng đã qua lâu rồi. Tôi kết hôn với người chồng cũng là đồng tu và chúng tôi đều làm giáo viên. Cả hai chúng tôi hy vọng có thể chia sẻ sự tuyệt vời của Đại Pháp tới cho mọi người.
Đại Pháp đã giúp tôi trở nên trưởng thành, dũng cảm và kiên cường. Tôi đã được tái sinh ở trong Pháp, và tôi đã không phí hoài tuổi thanh xuân của mình.
Sư phụ giảng:
“Chư vị là người đang trên con đường trở thành Thần” (Chúc mừng Năm mới, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Tôi nguyên đi theo Sư phụ và tu luyện đến cùng. Từ ngữ nhân gian không cách nào diễn tả sự biết ơn của tôi đối với Sư tôn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/30/384597.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/4/177912.html
Đăng ngày 02-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.