Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trùng Khánh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-05-2019] Tôi năm nay 67 tuổi và là một cán bộ kiểm định chất lượng đã nghỉ hưu. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 và kể từ đó đến nay, tôi đã tu luyện được 23 năm với tín tâm mạnh mẽ vào Đại Pháp. Trước cuộc bức hại khắc nghiệt và những khổ nạn gặp phải, Sư phụ đã luôn bảo hộ tôi suốt chặng đường này.

Nhân Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới này, tôi muốn chia sẻ một số phước lành mà cả tôi và những người thân trong gia đình đã nhận được từ việc tu luyện Đại Pháp.

Khổ nạn thời ấu thơ

Tôi được sinh ra ở một vùng quê nghèo ở Trùng Khánh vào năm 1952. Khi tôi chỉ mới vài tuổi, ở Trung Quốc xảy ra nạn đói lớn. Để sống sót, chúng tôi đã phải ăn tất cả mọi thứ, kể cả rau dại, rễ cỏ, lá và vỏ cây.

Một đêm, tôi cảm thấy vô cùng đói. Chú tôi đã chuẩn bị một nồi súp vỏ cây sơn trà lớn và tôi đã ăn một bát. Mặc dù đã no, nhưng đến nửa đêm tôi bắt đầu nôn – tôi đã bị ngộ độc. Cha mẹ tôi lo lắng tìm thuốc giải độc cho tôi và tôi đã được cứu.

Mỗi sáng trước khi đến trường, tôi phải cắt một giỏ cỏ cho bố mẹ. Bữa sáng tôi thường húp một bát nước cơm rồi sau đó chạy đến trường. Vì thầy giáo biết hoàn cảnh gia đình tôi và tôi có kết quả học tập tốt nên thầy không bao giờ phạt tôi vì đến muộn.

Khi tôi học lớp năm, tôi đã phải đi bộ 2,5 dặm đường không trải nhựa để đến trường. Để đến trường đúng giờ, tôi đã phải dậy từ lúc 3 giờ sáng để nấu bữa sáng cho cả gia đình. Chúng tôi không thể đủ tiền điện và cũng không có đủ dầu hỏa để thắp đèn, nên tôi thường phải ăn sáng dưới ánh trăng. Sau đó tôi vội vã đến trường ngay từ khi tờ mờ sáng.

Tôi không đủ tiền ăn trưa, vì vậy tôi phải bỏ bữa trưa và buổi tối sau khi tan học về nhà mới ăn một chút gì đó.

Bởi vì trường kỳ bị đói nên cả bố mẹ tôi đều bị thiếu máu và bị phù nghiêm trọng.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi nhận ra rằng mình không bị chết đói vì Sư phụ đã quản tôi ngay từ khi đó. Trên thực tế, nhiều người ở làng chúng tôi đã bị chết đói trong những năm đó. Mẹ tôi có niềm tin đối với Thần và rất tốt bụng, vì vậy tất cả chúng tôi đều được bảo hộ.

Mặc dù tôi đã sống sót qua nạn đói, nhưng lại gặp nhiều vấn đề về sức khỏe, gồm bệnh viêm gan B, u nang thận cũng như nhiễm trùng ở thận, bàng quang, ống tai và mũi. Tôi ăn không ngon miệng và không thể ngủ ngon vì đau.

Sau khi bắt đầu đi làm, tôi phải tiếp xúc với hóa chất độc hại, làm mắt tôi bị tổn thương nghiêm trọng. Mắt tôi thường bị sưng, đỏ và đau nhức. Tôi rất nhạy cảm với ánh sáng và rất dễ bị chảy nước mắt. Bác sỹ nói rằng tôi bị viêm giác mạc do virus herpes và bị loét giác mạc ở giữa đồng tử. Giác mạc của tôi gần như là bị thủng và chỉ còn chút nữa là tôi phải bỏ đôi mắt của mình đi.

Tình trạng này trở nên xấu hơn khi tôi 29 tuổi. Mắt bị đau cũng khiến tâm tôi đau đớn. Để điều trị cho mắt, chúng tôi đã thử các loại thuốc và phương thuốc dân gian mà chúng tôi có thể tìm thấy. Tôi cũng đã học một số môn phái khí công nhưng không biện pháp nào có tác dụng đối với tôi.

Thời gian trôi qua, vấn đề của tôi ngày càng tồi tệ hơn. Đôi lúc mắt trái của tôi sưng rất to đến nỗi tôi thậm chí còn không thể mở mắt được. Tôi chỉ có thể dùng mắt phải để đọc. Nỗi đau nhức đó thật là rất dữ dội.

Lấy lại sức khỏe sau khi học Đại Pháp, con trai cũng theo học

Ngày 29 tháng 6 năm 1996, một đồng nghiệp đã mời tôi đi xem khóa giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí. Khi thấy tôi lưỡng lự, con trai tôi đã nói: “Mẹ, mẹ nhất định phải đi. Mắt của mẹ rất tệ. Con hoàn toàn ủng hộ mẹ học khóa giảng Pháp này.” Với sự khích lệ của con trai, tôi đã tham gia.

Trong khi xem các bài giảng, mắt tôi vô cùng đau nhức. Vì ngộ tính kém, tôi đã nói với đồng nghiệp của mình: “Sau khi xem video giảng Pháp, tôi thậm chí còn bị đau hơn.” Cô ấy nói: “Sư phụ đang tịnh hóa mắt cho chị đấy. Đó là hảo sự.” Thực tế, tôi đã ngửi thấy mùi thuốc mà tôi đã uống trong suốt những năm qua trong khi xem video bài giảng.

Vào ngày thứ ba, sau khi xem video bài giảng Pháp về nhà, tôi nằm xuống giường. Trước khi ngủ thiếp đi, tôi đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt tràn vào mắt – nhãn cầu của tôi ướt đẫm. Tôi cảm thấy rất thoải mái và nhận ra rằng Sư phụ đang tịnh hóa mắt cho tôi.

Không lâu sau đó, mắt trái của tôi đã hoàn toàn bình phục. Tôi hạnh phúc và vô cùng biết ơn Sư phụ.

Một đêm, tôi cảm thấy có một bàn tay lớn giữ gan tôi. Từ đó trở đi, bệnh đau gan của tôi không còn nữa. Ngay sau đó, tất cả các bệnh tật khác của tôi cũng biến mất. Sau rất nhiều năm, cuối cùng tôi đã được trải nghiệm cảm giác vô bệnh là như thế nào.

Sức khỏe tốt khiến tâm trạng của tôi cũng tốt hơn. Cả gia đình tôi hòa thuận và ngập tràn hạnh phúc. Từ tận đáy lòng, tôi thực sự vô cùng biết ơn ân cứu độ của Sư phụ. Con cảm tạ Sư phụ!

Sư phụ đã thanh lọc cho tôi không chỉ ở cơ thể mà còn cả tâm trí. Ngài dạy chúng tôi nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và dạy chúng tôi không được có tâm tranh đấu trong mâu thuẫn. Trong mọi hoàn cảnh, chúng tôi cần suy nghĩ cho người khác trước và cần phải thực sự vị tha.

Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp chân chính! Tôi thật vô cùng may mắn khi có cơ hội được tu luyện trong pháp môn này!

Trước khi bắt đầu tu luyện, con trai tôi cũng có những vấn đề về sức khỏe và rất gầy yếu. Thấy những thay đổi đáng kể ở tôi sau khi học Đại Pháp, cháu đã quyết định cùng tu luyện với tôi. Một đêm vào đầu tháng 8 năm 1996, sau bữa tối, khi tôi chuẩn bị đến nhóm học Pháp, cháu nói: “Mẹ, con sẽ đi với mẹ.”

“Bây giờ mẹ đi học Pháp mà”, tôi nói.

“Con biết. Con cũng đến đó để học Pháp.”

Tôi đã nói với cháu rằng khi học Pháp cháu phải ngồi thẳng và không được đi lại lăng xăng. Cháu hứa cháu sẽ làm như vậy. Cháu đã đi cùng tôi và đắc Pháp vào tối hôm đó.

Con trai tôi hành xử rất tốt ở điểm học Pháp. Các học viên ở đó đều yêu quý cháu. Một tuần sau, sức khỏe của cháu được cải thiện. Kể từ đó đến nay, tôi thường đưa cháu đi cùng với tôi mỗi khi tôi đi học Pháp hay luyện công.

Con trai tôi thông minh và học giỏi. Cháu là một trong những học sinh xuất sắc nhất ở trường trung học và sau đó được nhận vào một trường đại học hàng đầu của Trung Quốc. Sau khi tốt nghiệp, cháu tìm được một công việc tốt và hiện nay công việc rất thuận lợi.

Người thân được cứu nhờ việc tôi tu luyện Đại Pháp

Bản thân được thụ ích rất nhiều từ Đại Pháp, tôi rất muốn chia sẻ môn tu luyện với nhiều người hơn nữa và hy vọng họ cũng có thể được thụ ích từ việc tu luyện như vậy. Vào những ngày cuối tuần và ngày nghỉ lễ, trước khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi thường đến vùng nông thôn cùng các học viên khác để giới thiệu môn tu luyện.

Anh trai tôi và hai chị gái cũng đều học Đại Pháp. Những người thân khác trong gia đình tôi cũng được thụ ích từ việc này.

Sư phụ đã cứu chồng tôi

Chồng tôi rất ủng hộ tôi và con trai tu luyện Đại Pháp sau khi thấy được tôi đã thay đổi tốt như thế nào. Trước khi cuộc bức hại bắt đầu, ông thường đeo biểu tượng Pháp Luân.

Chồng tôi có một chiếc xe máy là dùng nó để chạy xe ôm. Một đêm vào tháng 10 năm 1997, hai người gọi anh đến chở họ đi và chỉ anh đưa đến một vùng xa xôi hẻo lánh. Một người đã cuốn một sợi dây quanh cổ anh, làm thành một nút thắt và lôi anh xuống đất. Người còn lại dùng đá cuội đánh vào đầu và tay anh.

Mũ bảo hiểm của anh bị vỡ và họ tiếp tục lấy đá đánh anh. Anh cảm thấy vô cùng choáng váng, như thể đầu sắp nổ tung. Anh nghe thấy một tiếng động lớn như sét đánh. Những tên côn đồ đã dừng lại cho đến khi anh bất tỉnh. Họ ném anh xuống một vách đá cao hơn 6 mét, gần bằng chiều cao của một tòa nhà hai tầng.

Chồng tôi tỉnh lại và nghe thấy một người nói: “Đợi đã, hãy đảm bảo chắc chắn rằng anh ta không còn thở nữa.” Anh nghe thấy tiếng bước chân của họ đang tiến lại gần mình. Anh đã nín thở khi một người trong họ đặt ngón tay dưới mũi anh. “Không thấy anh ta thở nữa. Anh ta chết rồi.” Sau đó, họ lấy xe máy của anh rời đi.

Chồng tôi đã đợi họ rời đi. Anh tìm sợi dây quanh cổ mình và cố gắng tháo nó ra và anh chỉ cảm thấy máu chảy ra từ đầu mình.

Với khát vọng sống mãnh liệt, anh đã cố gắng gượng dậy. Anh chỉ còn lại một chiếc giầy và không thể nhìn rõ. Loạng choạng men theo đường, anh gõ cửa nhà mọi người và cho đến ngôi nhà thứ ba mới có điện thoại cố định nên anh có thể gọi điện thoại. Người chủ nhà tốt bụng đã giúp chồng tôi gọi điện thoại cho anh trai anh. Anh đã kể với anh trai những gì xảy ra và sau đó gọi cảnh sát rồi lại bất tỉnh. May mắn cho anh khi chủ nhà là một bác sỹ gia đình và ông đã dùng gạc quấn vết thương đang chảy máu cho anh.

Anh rể tôi đã gọi điện cho vợ, chị ấy sau này đã kể cho tôi những gì đã xảy ra.

“Anh ấy được Sư phụ bảo hộ và sẽ ổn thôi”, tôi đã nghĩ như vậy. Tôi tìm một bác sỹ ở phòng cấp cứu và đợi ở đó để anh rể tôi đến chỗ chồng tôi.

Anh rể tôi đã gọi ba người xe ôm để giúp anh tìm chồng tôi. Sau đó, anh rể tôi thực sự đã gặp những tên côn đồ đi xe máy của chồng tôi. Anh đã giả vờ là cảnh sát và yêu cầu họ xuất trình bằng lái xe. Họ dừng lại, xuống xe và bỏ chạy. Anh rể tôi để xe máy ở nhà một người bạn và tiếp tục tìm chồng tôi.

Ngay khi đến bệnh viện, chồng tôi đã được đưa vào phòng mổ. Anh bị hôn mê. Đầu anh sưng lên. Quần áo anh đẫm máu. Cổ anh có những vết hằn sâu. Tôi khó có thể nhận ra anh.

Bác sỹ đã phải khâu 12 mũi trên đầu anh. Đồng tử anh bị giãn. Ngón tay phải bị gãy. Một ngón tay anh bị dập nát cả thịt. Bác sỹ nói rằng sau này có thể anh sẽ không có móng tay trên ngón tay này nữa. Tôi nói: “Nó sẽ mọc trở lại.”

Sau ca phẫu thuật, bác sỹ truyền tĩnh mạch IV cho anh. Cơ thể anh lạnh ngắt. Đêm đó anh ngủ và sáng hôm sau tỉnh lại. Anh vẫn còn choáng váng do bị chấn động mạnh.

Ngày hôm sau, anh được chuyển sang khoa chỉnh hình. Cảnh sát đến, hỏi anh một số câu hỏi và khép lại vụ án mà không điều tra thêm gì nữa. Chúng tôi biết rằng chồng tôi là nạn nhân thứ bảy mà hai tên côn đồ này đã tấn công. Nạn nhân thứ sáu đã qua đời. Chồng tôi không chỉ sống sót mà còn lấy lại được xe máy.

Sau 11 ngày, anh được về nhà. Anh vẫn chóng mặt và cảm thấy như thể ngôi nhà đang quay. Anh không thể tự đi lại được.

Tôi đã bật cho anh xem các bài giảng của Sư phụ tại Quảng Châu. Anh hoàn toàn ổn sau khi nghe hai lần các bài giảng. Móng tay anh cũng mọc trở lại.

Tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên về biết bao điều kỳ diệu đã xảy ra đối với anh.

Trước hết, đầu anh bị thương nghiêm trọng nhưng hộp sọ vẫn còn nguyên. Sợi dây được kéo quanh cổ anh được thắt rất chặt nhưng anh vẫn có thể thở được. Và mặc dù ngón tay phải của anh bị gãy, anh vẫn có thể tháo được nút thắt của dây.

Cũng không thể tin được rằng, mặc dù anh gần như bất tỉnh nhưng anh lại có thể nghe thấy những tên côn đồ nói chuyện và vẫn tỉnh táo để biết phải làm gì. Ngoài ra, không cần điều trị y tế, anh đã hoàn toàn bình phục sau một chấn thương nặng.

Những điều kỳ diệu này vượt trên sợ giải thích của khoa học hiện đại. Những điều đó cho thấy uy lực của Đại Pháp. Chính Sư phụ từ bị đã cứu chồng tôi. Tất cả chúng tôi đều vô cùng biết ơn Sư phụ!

Anh rể tôi hồi phục sức khỏe

Anh rể tôi thường xuyên bị đau bụng và không thèm ăn. Anh đã đi khám bác sỹ và được thông báo rằng anh bị viêm ruột thừa mãn tính. Bác sỹ đã sắp xếp phẫu thuật cho anh vào năm 1995. Tuy nhiên, sau khi mổ, bác sỹ không thể tìm thấy ruột thừa của anh. Họ kéo ruột anh ra và đặt chúng trên bàn mổ. Sau một thời gian rất lâu, cuối cùng họ đã tìm thấy và cắt bỏ nó. Sau đó, họ đặt ruột anh lại và khâu cho anh.

Sức khỏe của anh thậm chí còn tệ hơn sau ca phẫu thuật. Sau khi được xuất viện, anh không thể đứng hay đi lại được. Bụng anh đau dữ dội mỗi khi bước đi. Anh không thể làm bất cứ việc gì và vô cùng đau khổ. Gia đình anh cũng đau khổ tột cùng.

Họ quay trở lại bệnh viện và được nói rằng hiện anh bị dính ruột. Bác sỹ đã đề nghị làm một phẫu thuật khác nhưng anh quá yếu nên tất cả chúng tôi đều lo lắng không biết anh có thể sống sót được không.

Khi anh không biết phải làm gì, tôi đã đưa anh cuốn Chuyển Pháp Luân và bảo anh hãy đọc cuốn sách này trước khi đưa ra quyết định. Sau đó anh đã đọc hết 9 bài giảng và anh thấy rất ngạc nhiên khi thấy không còn đau bụng nữa. Anh đã có thể đi lại được. Tình trạng của anh đã được giải quyết.

Đó đúng là một phép màu! Anh rể tôi cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp ngay sau đó.

Cháu gái tôi được bảo vệ khỏi ma túy

Khi chị gái tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, con trai của chị (cháu tôi) đang làm việc ở tỉnh Quảng Đông. Chị đã gửi cho cháu một cuốn Chuyển Pháp Luân và cháu đã đọc cuốn sách đó bất cứ khi nào có thời gian.

Cháu gặp một người bạn từ thời thơ ấu và người bạn này đã mời cháu đến nhà. Không một chút do dự, cháu tôi đã đi cùng cậu bạn đó. Người bạn đó mời cháu một điếu thuốc. Cháu đã hút điều thuốc đó rồi về nhà. Về nhà cháu cảm thấy buồn ngủ và đã chợp mắt một lúc. Khi cháu thức dậy, cháu tiếp tục đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và mọi thứ đều ổn.

Vài ngày sau, người bạn đó lại mời cháu đến nhà mình một lần nữa. Cậu bạn này lại đưa cho cháu tôi một điếu thuốc khác. Lần này sau khi về nhà, cháu đã ngủ hơn một ngày. Em gái cháu đã đến chỗ cháu và chăm sóc cho anh trai trong vài ngày vì nghĩ rằng anh mình bị ốm. Hai ngày sau, cháu tỉnh dậy. Cháu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và mọi thứ lại ổn.

Bạn cháu đến thăm. Khi thấy cháu hoàn toàn khỏe mạnh, cậu bạn này đã thú nhận với cháu: “Bạn thật là kỳ lạ. Mình đã cho rất nhiều heroin vào những điếu thuốc đó, nhưng bạn vẫn hoàn toàn ổn. Bất cứ người nào cũng sẽ trở nên nghiện và sau đó đến tìm tôi. Nhưng bạn thì không.”

Chỉ sau đó cháu trai tôi mới hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình – chính là thuốc phiện đã khiến cậu ngủ liền hai ngày. Tôi rất biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ. Nó sẽ là một cơn ác mộng nếu như cháu tôi bị nghiện.

Bệnh bạch hầu của cháu tôi biến mất

Đứa con đầu lòng của cháu trai tôi là một bé gái. Cô bé rất đáng yêu và thông minh. Tuy nhiên, khi cháu được hai tuổi, đột nhiên cháu bị sốt cao. Mọi người đã đưa cháu đến bệnh viện và cháu được chẩn đoán bị bệnh bạch hầu. Tin này như tiếng sét ngang tai đối với hai vợ chồng cháu. Không biết phải làm gì, hai cháu đã đến Bệnh viện Nhi Trùng Khánh để gặp chuyên gia.

Sau khi biết tin, tôi đã chuẩn bị một máy nghe nhạc MP3 có các bài giảng của Sư phụ ở Quảng Châu, cũng như một số bài hát do các học viên Đại Pháp sáng tác. Tôi đã hướng dẫn vợ cháu cách sử dụng máy MP3 và bảo cháu bật các bài giảng của Sư phụ cho con gái nghe. Tôi cũng đưa cho cho cháu bản chép tay cuốn Hồng Ngâm và bảo cháu đọc những bài thơ này cho con gái. Tôi nói với cháu rằng chỉ có Sư phụ và Đại Pháp mới có thể cứu được con gái, rằng hai vợ chồng phải có niềm tin vững chắc vào Sư phụ. Tôi nói rằng hai vợ chồng cháu có thể hướng dẫn con gái niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Trước khi tôi rời đi, tôi cũng đưa cho vợ chồng cháu một cuốn sách Minh Huệ có tên Cuộc sống và Hy vọng được tái sinh.

Không lâu sau đó, cháu gái tôi đã được xuất viện. Cháu đã được cứu. Vài năm sau, khi cháu quay trở lại bệnh viện, bác sỹ đã nói với họ rằng những bé gái khác mắc bệnh tương tự như vậy đều đã qua đời.

Đôi mắt đẫm lệ, vợ chồng cháu trai tôi đã nói: “Con vô cùng cảm tạ Sư phụ đã cứu con gái chúng con.”

Hiện giờ cháu gái tôi rất khỏe mạnh. Cháu đang học lớp 9 và học tập tốt.

Sư phụ đã giảng:

“Tuy nhiên có một điểm, bởi vì chư vị là luyện chính Pháp, một người luyện công, người khác có lợi ích.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Lời kết

Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất kỳ diệu! Đại Pháp thực sự có uy lực và toàn năng! Tôi không thể diễn tả bằng lời mọi thứ mà Sư phụ đã làm cho tôi và cả gia đình.

Trên đây là một số điều đã xảy ra mà tôi có thể diễn tả bằng lời. Còn có nhiều điều nữa tôi có thể cảm nhận được sự từ bi và chăm sóc của Sư phụ nhưng không thể diễn tả thành lời.

Nhân dịp kỷ niệm 20 năm ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới và 27 năm ngày Đại Pháp hồng truyền, thay mặt gia đình, tôi muốn gửi lời chúc từ đáy lòng mình đến Sư phụ. Con cảm tạ Sư phụ vì ân cứu độ của Ngài!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/14/386440.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/26/177772.html

Đăng ngày 05-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share