Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ Quốc

[MINH HUỆ 25-03-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2017. Trong hơn một năm qua, tôi đắm mình trong hồng ân của Sư phụ. Tôi xin được chia sẻ kinh nghiệm tu luyện để giúp chúng ta cùng nhau đề cao.

Gặp được Đại Pháp

20 năm trước tôi đã nghe đến Pháp Luân Đại Pháp khi còn ở Trung Quốc. Tôi tin vào những tuyên truyền phỉ báng của chính quyền Trung Quốc khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu. Vài năm sau, tôi sang Mỹ học và cũng nghe được những câu chuyện khác về tu luyện. Bởi vì ngành học chính của tôi là khoa học, nên tôi ít nghĩ đến việc “tu luyện”.

Sau khi tốt nghiệp, tôi có công việc tốt nhưng mối quan hệ với chồng tôi thì dần xấu đi. Chúng tôi tranh cãi thường xuyên. Nhìn bên ngoài, người khác cho rằng tôi là một người thành công trong công việc và có cuộc sống hạnh phúc. Nhưng kỳ thực, tôi nghĩ rằng cuộc sống thật tẻ nhạt và vô vọng.

Tôi tình cờ gặp một học viên vào năm 2017, người đã giảng chân tướng cho tôi và giúp tôi thoái Đảng. Tôi quyết định tìm hiểu về môn tu luyện này. Tôi tìm được Chuyển Pháp Luân trên trang web của Pháp Luân Đại Pháp và chấn động ngay khi đọc tiêu đề của bài giảng thứ nhất “Chân chính đưa con người lên cao tầng.” Tôi hiểu rằng ý nghĩa của sinh mệnh là phản bổn quy chân và tất cả những đau khổ trong cuộc đời là để hoàn trả nghiệp mà tôi đã nợ từ nhiều kiếp trước. Tôi nhận ra rằng cho dù tôi giàu có và thành công bao nhiêu đi chăng nữa, tôi vẫn luôn mê lạc và đau khổ. Tôi cũng thấy thích thú với việc cứu độ chúng sinh. Vì thế, tôi xuất tâm tu luyện từ ngày hôm đó.

Sau hai tháng, tôi đã đọc xong toàn bộ kinh văn của Sư phụ Lý trên internet. Ngoài việc ăn uống, ngủ và làm một số công việc nhà, tôi dành thời gian để học Pháp.

Thanh lý tâm chấp trước vào thời gian và tâm hoan hỷ

Ngay khi nhận ra tầm quan trọng của Chính Pháp và Chính Pháp đã gần kết thúc, tôi lại nuối tiếc vì không tu luyện sớm hơn và trở nên căng thẳng không biết làm thế nào để có thể bắt kịp tiến trình Chính Pháp. Trong quá trình này, tôi đã phát triển tâm chấp trước vào thời gian và tâm hoan hỷ.

Chồng tôi không hiểu vì sao hàng ngày tôi không làm việc gì khác ngoài việc đọc sách Pháp Luân Đại Pháp và nói rằng điều này thật kỳ cục. Anh ấy phản đối việc tu luyện của tôi. Quan hệ giữa chúng tôi tệ hơn, và tôi đã dao động.

Tuy nhiên trong tâm tôi biết rằng có can nhiễu của tà ác và chỉ có tiếp tục tu luyện mới có thể giúp tôi. Tôi giấu chồng học Pháp và luyện công, sợ rằng anh ấy sẽ phát hiện ra. Sau đó, tôi cảm thấy điều này thật không xứng với Đại Pháp của vũ trụ và với điều phi thường nhất trên thế giới này.

Sư phụ giảng,

“Tu luyện ấy, nên nhìn đến những việc lớn một cách đường đường chính chính mà tu luyện.” (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Qua khổ nạn này, tôi đã tìm ra tâm sợ hãi, tâm an dật, và tránh mâu thuẫn.

Tôi quyết định tu luyện một cách đường đường chính chính. Chồng tôi xé sách của tôi, mắng chửi tôi và thậm chí còn dọa sẽ ly hôn với tôi và mang con đi.

Sư phụ giảng cho chúng ta,

“đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Bài giảng thứ Chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi không đáp lại những lời phỉ báng của chồng tôi và cảm ơn anh ấy vì đã giúp tôi trả nghiệp.

Mỗi khi tôi thất bại khi vượt qua khảo nghiệm, tôi tự nhủ rằng Sư phụ không thừa nhận an bài của cựu thế lực và tôi cũng không. Tôi chỉ bước đi trên con đường mà Sư phụ an bài và chỉ chịu nhận thống khổ nếu nó thuộc về con đường tu luyện của mình.

Tôi đã vấp ngã trong tu luyện. Nhiều lần tôi đã thoát khỏi những tình cảnh nguy hiểm nhờ vào sự bảo hộ của Sư phụ. Điều này làm cho tôi ngày càng kiên định hơn vào tu luyện.

Tôi thường nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng nhiều học viên và ban cho họ một cuộc đời mới. Vì thế mà những học viên chân chính sẽ không bao giờ từ bỏ niềm tin của họ, bất kể cuộc bức hại có khốc liệt đến đâu.

Sư phụ giảng,

‘Triêu văn Đạo, tịch khả tử’“ (Hòa tan trong Pháp, Tinh tấn yếu chỉ)

Dân không sợ chết, thì doạ chết được sao?”(Tu nội mà an ngoại, Tinh tấn yếu chỉ)

Chính niệm của học viên sẽ giải thể tà ác. Những gì chờ đợi chúng ta là những điều tốt đẹp phi thường. Hiện giờ tôi học Pháp luyện công hàng ngày một cách đường đường chính chính, trước mặt chồng tôi, và anh ấy tán thành Đại Pháp và nguyên lý của Đại Pháp.

Nhìn thấy bản chất sự việc và phá vỡ quan niệm

Lúc mới học Pháp tôi không hiểu rõ lắm về những gì Sư phụ giảng về thiên mục:

Mọi người chúng ta thông qua thiên mục nhìn thấy Pháp Luân này không nhất định có màu sắc như vậy; màu nền này thay đổi, nhưng mẫu hình không thay đổi. Khi Pháp Luân mà tôi cấp cho chư vị ở vị trí bụng dưới đang xoay chuyển, thiên mục của chư vị nhìn được [nó], có thể [là] đỏ, có thể là tím, có thể là xanh lục; cũng có thể là vô sắc. Đỏ da-cam vàng lục lục-lam lam tím, màu nền của nó không ngừng đổi màu như thế; do đó điều chư vị nhìn thấy được có thể có các màu sắc khác; nhưng màu sắc của mẫu hình phù [hiệu] chữ và thái cực ở bên trong không thay đổi.“ (Bài giảng thứ Năm, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự hỏi rằng vì sao màu sắc của chữ 卍 và thái cực không đổi. Phải chăng có những màu sắc khác bên trong Pháp Luân? Chính điều này đã khiến tôi băn khoăn trong một thời gian, cho đến một ngày tôi nhận ra rằng ngoại trừ màu nền, mỗi Pháp Luân có màu sắc và mẫu hình tương tự bất kể chúng ta có nhìn thấy như thế nào.

Tôi đang dùng quan niệm của bản thân để vẽ ra Pháp Luân và tin rằng khi Sư phụ giảng, “bên trong Pháp Luân,” Ngài có ý nói về bên trong Thái cực. Tôi cũng hiểu rằng “bên trong” là chỉ về những thế giới khác. Sư phụ giảng cho chúng ta bản chất của vấn đề và để cho chúng ta nhìn nhận vũ trụ vượt khỏi tầng thứ của người thường.

Mỗi khi học Pháp và luyện công, vô số những tạp niệm nảy ra trong tâm trí tôi. Can nhiễu này đã ngăn cản tôi học Pháp nhập tâm và dùng công năng hiệu quả khi tôi phát chính niệm.

Sư phụ giảng:

Người ta khi tu [ở giai đoạn] thế gian pháp, khi tu đến trung tầng trở lên, tức là khi tu đến các tầng cao của thế gian pháp, thì người ta bắt đầu xuất nguyên anh. ‘Nguyên anh’ khác với cái mà chúng tôi gọi là ‘anh hài’. Anh hài rất bé, nhảy nhót lăng xăng vui nhộn, rất nghịch ngợm. Nguyên anh bất động; [lúc] nguyên thần không đến làm chủ nó, [thì] nó ngồi ở đó bất động, tay kết ấn, chân xếp bằng ngồi trên [toà] sen.” (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu rằng chân ngã của chúng ta hoàn toàn đạt đến tiêu chuẩn của thế giới mới, và ý niệm của họ rất thuần tịnh. Những học viên chân tu nên thực hiện được những gì Sư phụ giảng.

Sư phụ giảng,

con đường mà tôi an bài cho chư vị cuối cùng đều là viên mãn.“ (Giảng Pháp lần thứ nhất tại Mỹ Quốc [1996] trong Giảng Pháp tại các nơi I)

Sống trong xã hội người thường này, những chấp trước của chúng ta ngăn cản chúng ta tuân theo Pháp của Sư phụ vì nhân tâm và nghiệp lực chúng không muốn chết. Chúng ta nên tin tưởng rằng chúng ta có thể thực hiện những gì Sư phụ giảng và phủ nhận tất cả những ý niệm xúi giục chúng ta làm ngược với Pháp.

Từ đó, mỗi khi học Pháp, cho dù những ý niệm đó đang cố gắng cám dỗ tôi và giúp tôi giải quyết những vấn đề nhất thời của mình như thế nào đi nữa, tôi đều phủ nhận chúng. Trước Pháp của vũ trụ, tôi thấy rằng tôi không cần những tư tưởng vốn có vẻ như là ý tưởng tuyệt vời vào lúc đó.

Khi tôi học thuộc Pháp, tôi cũng đã giữ được trạng thái tập trung cao. Để có thể tập trung hoàn toàn khi học thuộc Pháp cần một nguyện vọng mạnh mẽ và sự đề cao trong tâm tính.

Tôi cũng rất chú trọng việc luyện công vì đây cũng là một phần trong đề cao tâm tính.

Sư phụ giảng:

“Một bộ công pháp tính mệnh song tu hoàn chỉnh, nó yêu cầu cả tu, yêu cầu cả luyện.” (Bài giảng thứ Nhất, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ giảng:

Luyện công cần [coi] trọng đức; khi chúng ta luyện công, chư vị không nghĩ việc tốt, thì cũng không thể nghĩ việc xấu; tốt nhất là đừng nghĩ gì hết.” (Bài giảng thứ Năm, Chuyển Pháp Luân)

Mỗi ngày tôi thức dậy trước 4 giờ sáng để luyện công; việc đó không ảnh hưởng đến những nhiệm vụ khác của tôi. Sáng sớm thì yên tĩnh, và tôi cố gắng không có ý niệm tốt hay xấu nào. Dần dần, tôi có thể giữ được tâm thanh tĩnh khi luyện công.

Nhìn thấy bản chất vấn đề và thanh lý nhân tâm để cứu nhiều người hơn

Sư phụ giảng:

“Đặc tính căn bản nhất trong vũ trụ này là Chân Thiện Nhẫn, nó chính là thể hiện tối cao của Phật Pháp, Nó chính là Phật Pháp tối căn bản. Phật Pháp tại các tầng khác nhau có các hình thức thể hiện khác nhau, tại các tầng khác nhau có các tác dụng khác nhau; tầng càng thấp [thì] biểu hiện càng phức tạp. Vi lạp không khí, đá, gỗ, đất, sắt, thép, [thân] thể người, hết thảy vật chất đều có tồn tại trong nó cái chủng đặc tính Chân Thiện Nhẫn ấy. Thời xưa giảng rằng ngũ hành cấu thành nên vạn sự vạn vật trong vũ trụ; [ngũ hành] kia cũng có tồn tại chủng đặc tính Chân Thiện Nhẫn ấy.” (Bài giảng thứ Nhất, Chuyển Pháp Luân)

Mọi thứ trong vũ trụ này đều có chủng đặc tính ấy, do đó bất kể một cá nhân nào cho dù biểu hiện bên ngoài có đáng thương hay vô vọng đến đâu chăng nữa, cá nhân đó vẫn còn sở hữu chủng đặc tính này của vũ trụ. Chủng đặc tính này chỉ là bị che lấp bởi nhân tâm của cá nhân ấy mà thôi.

Những người trong vô minh đã bức hại học viên ở Trung Quốc, cũng như người người đồng tính luyến ái, hút hít ma túy và những ai đang trượt dốc về đạo đức mỗi ngày- phần biết của họ tất cả đều mong mỏi được đắc cứu. Sư phụ đã an bài chúng ta đến để cứu họ thông qua những hoàn cảnh khác nhau vì thế chúng ta có thể cứu họ trong khi chúng ta tu luyện bản thân. Chúng ta không nên lựa chọn khi giảng chân tướng cứu người.

Sức mạnh của Thiện là hết sức lớn, chỉ là người trong xã hội người thường thông thường khi muốn chỉ cho người khác điều tốt thì cũng mang theo quan niệm của bản thân, thậm chí là có cái tâm sợ bản thân chịu tổn thất, bảo vệ bản thân. Có những thứ của rất nhiều phương diện lẫn lộn ở bên trong, cho nên lời nói ra, nghe có vẻ không ổn, không còn thuần nữa, thông thường còn mang theo cảm xúc. Nếu như chư vị thực sự phát từ thiện tâm, không có bất kể quan niệm cá nhân nào ở bên trong, lời chư vị giảng ra thực sự sẽ cảm động người ta.“ (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapor [1998])

Mỗi khi giảng chân tướng, tôi nhắc mình không nên tập trung vào hình thức bên ngoài. Tôi phải tìm ra những vướng mắc trong tâm của họ để họ có thể cảm động với những Pháp lý của vũ trụ.

Chúng tôi cũng có những lưu ý về bản thân chúng ta như sau: một học viên hễ đề cập rằng bản thân có lúc tinh tấn và có lúc không tinh tấn và rằng anh ta cảm thấy bất lực; Những quan niệm về bản thân này đang can nhiễu chính anh ta.

Sư phụ giảng:

“Chư vị chỉ cần có thể tu luyện, con đường mà tôi an bài cho chư vị cuối cùng đều là viên mãn.” (Giảng Pháp lần thứ nhất tại Mỹ quốc [1996] trong Giảng Pháp các nơi I)

Nếu chúng ta tín Sư một cách vô điều kiện, chúng ta nên tin rằng chúng ta có thể thành tựu những gì Sư phụ muốn chúng ta đạt được.

Khi tôi vừa chuyển sang một chỗ ở mới, một học viên phương Tây địa phương phàn nàn với tôi về một học viên Trung Quốc có những chấp trước sợ hãi và an dật; người học viên Trung Quốc kia thì lại than phiền với tôi rằng học viên phương Tây đó lại đi sang cực đoan khi làm các hạng mục Đại Pháp. Đây đều là những học viên tu luyện đã nhiều năm và tình huống này kéo dài khoảng sáu tháng.

Sư phụ giảng cho chúng ta:

“khi có vấn đề hướng nội mà tìm” (Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực Châu Á – Thái Bình Dương)

Chắc hẳn là tôi có một chấp trước nào đó cần phải nhận ra vì tôi đã chứng kiến tình huống này.

Tôi tự nhủ rằng phần biết bên trong của họ là tốt và rằng tôi phải đặt nhân tâm qua một bên. Tất cả những vấn đề của họ và những ý niệm bất hảo đều hướng đến tôi. Tôi hướng nội và nhận ra tôi cũng có chấp trước sợ hãi, an dật và đi sang cực đoan.

Sau khi thanh lý những chấp trước này, hai học viên đó không còn than phiền nữa. Họ làm việc với nhau rất tốt, và học viên phương Tây không còn than phiền với tôi về học viên Trung Quốc. Cô ấy muốn tu bỏ những chấp trước tật đố và tranh đấu.

Không có những khuôn mẫu cho chúng ta noi theo trên con đường tu luyện, chỉ có Pháp chỉ dẫn mà thôi. Chúng ta phải chính lại mỗi từng ý niệm dựa trên Pháp. Trong một năm vừa qua, tôi phạm nhiều sai lầm và vấp ngã đâu đó. Nhưng tôi tín Sư tín Pháp. Mỗi khi chịu đựng và vượt qua một khảo nghiệm, tôi nhìn lại và nghĩ rằng đó không phải là việc lớn.

Sư phụ đã an bài mọi thứ cho tôi, kể cả việc tôi đã đắc Pháp vào giai đoạn cuối cùng của thời kỳ Chính Pháp. Tôi phải thực hiện tốt những gì cần làm.

Kết luận

Tôi đã từng né tránh và từ chối lắng nghe những học viên Đại Pháp. Khi tôi bị đầu độc bởi những hoang ngôn của ĐCSTQ, các học viên đã tiếp cận tôi nhiều lần. Họ đã cho tôi biết chân tướng, giúp tôi phá trừ những ý niệm sai lầm về Đại Pháp và có một tương lai tươi sáng. Tôi chân thành cảm ơn nỗ lực giảng chân tướng của mọi người trong 20 năm qua.

Sưu phụ giảng,

“Đồ [đệ] Đại Pháp là hy vọng duy nhất” (Hy vọng duy nhất- Hồng Ngâm III)

Tạ ơn Sư phụ đã không bỏ rơi con và chúng sinh. Con nguyện ý sẽ tu luyện tinh tấn và làm tốt ba việc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/25/384316.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/16/176513.html

Đăng ngày 13-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share