Bài viết của một học viên ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-07-2019] Tôi năm nay 76 tuổi. Từ thuở nhỏ, tôi đã lắm tai nhiều nạn. Mắt trái của tôi bị thủng và mù khi tôi mới được sáu tháng. Lúc tôi sáu tuổi thì người tôi mọc mụn nhọt rất đau nhức. Khi bác sĩ làm phẫu thuật cắt bỏ ung nhọt đã vô ý cắt vào phần gân của tôi. Bởi vậy, sau đó mụn thì khỏi nhưng gót chân của tôi không thể chạm đất được nữa.
Sau đó, tôi mắc bệnh sởi. Một bà lão đã giúp chữa bệnh bằng cách đào một cái hố rồi chôn tôi trong đất, chỉ chừa lại phần mũi và cằm. Nó khiến tôi cảm thấy khỏe hơn và tôi đã hồi phục. Tuy nhiên, kể từ đó tôi không thể đi lại bình thường. Cha mẹ đưa tôi đến trường bởi họ cảm thấy tôi rất thông minh. Những đứa trẻ khác chế nhạo tôi vì tôi chỉ có một mắt. Chúng đẩy tôi ngã vào tảng đá khiến đầu tôi bị thương. Tôi không thể chịu nổi sự bắt nạt của các bạn học đó và đã nghỉ học. Sau khi lớn lên, tôi luôn gặp phải sự kỳ thị với các mức độ khác nhau. Tôi chỉ còn cách nhẫn chịu.
Năm 20 tuổi, tôi kết hôn với một người hơn tôi sáu tuổi và có gia cảnh rất nghèo khó. Chúng tôi có năm người con. Năm chồng tôi 38 tuổi thì anh ấy bị thương ở lưng và bị liệt suốt 18 năm. Một mình tôi phải gánh vác cả gia đình. Tất cả những khó khăn khổ nạn mà tôi đã nếm trải thì không thể biểu đạt thành lời.
Sức khỏe của tôi giảm sút vì lao động quá sức. Mắt phải của tôi bị đục thủy tinh thể. Chồng tôi hối thúc tôi đi khám bác sĩ. Nhưng tôi thấy điều kiện tài chính của gia đình tôi không cho phép, chúng tôi đã đang nợ 8.000 tệ rồi.
Cuối cùng, tôi cũng đến bệnh viện và bác sĩ bảo rằng cơ thể tôi chỗ nào cũng có bệnh. Bác sĩ hỏi: “Bà muốn chữa bệnh nào trước? Bà chỉ có 6g huyết sắc tố trong cơ thể. Sức khỏe của bà không thể tệ hơn được nữa. Chỗ nào trên người bà cũng không ổn. Tôi biết tình hình tài chính của bà. Bà định sẽ làm gì đây?”
Tôi tuyệt vọng. Điều gì sẽ xảy ra với gia đình này đây. Tôi trên có cha mẹ già đã hơn 80 tuổi và năm đứa con nhỏ và người chồng nằm liệt giường cần phải chăm sóc.
May mắn đắc Đại Pháp
Vào tháng 2 năm 1996, một người hàng xóm biết chuyện và đã khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói chỉ cần không mất tiền là tôi sẽ luyện, và thế là tôi liền luyện. Sau khi luyện công một tiếng đồng hồ, tôi cảm thấy toàn thân vô cũng dễ chịu.
Lần đầu tiên xem băng giảng Pháp của Sư phụ, tôi nói: “Đây là Phật Pháp.” Tôi bị tiêu chảy sau khi nghe xong bài giảng thứ tư. Nó kéo dài trong một ngày. Vào buổi tối, tôi không muốn đi xem giảng Pháp. Nhưng con trai thúc giục tôi đi, nói rằng Sư phụ sẽ giúp tôi ngừng chứng tiêu chảy khi tôi nghe Pháp.
Sau khi nghe xong bài giảng, trên đường về nhà, tôi muốn dùng nhà vệ sinh lần nữa. Sau khi đến nhà vệ sinh, tôi cảm thấy cơ thể rất khoan khoái.
Tôi luyện công mỗi ngày. Vài tháng sau, một hôm khi đang luyện bài công pháp thứ nhất, tôi cảm thấy vết sẹo hình thành khi loại bỏ mụn nhọt ở chân tôi hồi bé bị cắt bỏ đi, nhưng cơn đau biến mất ngay lập tức. Tôi biết Sư phụ đang chữa lành chân cho tôi. Kể từ đó, tôi có thể đi lại bình thường. Con mắt bị thương của tôi đã có thể nhìn thấy được. Tất cả các vấn đề về sức khỏe của tôi đã được giải quyết.
Nhìn thấy điều này, chồng tôi cũng muốn nghe Pháp. Sau khi nghe giảng, ông ấy nói: “Pháp của Sư phụ giảng thật tuyệt vời. Anh sẽ không bao giờ la mắng em nữa, vì nếu vậy anh sẽ tổn đức. Anh sẽ bỏ rượu và hút thuốc.” Trong vài ngày, anh ấy đã có thể đứng dậy được.
Sau khi luyện công được một tháng, một hôm anh ấy cảm thấy đột nhiên bị đau lưng. Nó đau đến mức anh ấy đổ mồ hôi như tắm trong vòng bốn giờ. Hàng xóm đề nghị chồng tôi đi khám bác sĩ, nhưng anh ấy từ chối, nói rằng Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cho anh ấy, và không cần phải đi khám bác sĩ. Với niệm đầu đó, anh ấy đã vượt qua khổ nạn. Kể từ đó lưng của anh ấy không còn bị đau nữa, và anh ấy đã có thể đi lại và làm việc bình thường. Anh ấy trông như một người khác. Hàng xóm mới dọn đến còn nghĩ rằng tôi đã tái hôn.
Cứ như vậy, tất cả bạn bè, bà con lối xóm, và các cán bộ thôn xã người quen biết chúng tôi đều biết rằng chúng tôi khỏi mọi bệnh tật là nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Chúng tôi chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành người tốt. Chúng tôi không màng lợi ích của bản thân khi đối đãi với hàng xóm và bạn bè. Hàng xóm nói rằng chúng tôi đã trở thành những người thực sự tốt sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả mọi người đều nói rằng chúng tôi là minh chứng sống cho sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/15/390030.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/22/179002.html
Đăng ngày 29-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.