Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-06-2019] Lúc trẻ, đồng nghiệp gọi tôi là “mập cô nương”. Tôi khỏe mạnh và làm việc chăm chỉ. Trong công việc tôi là người giỏi giang và thường đạt giải nhất trong các cuộc thi. Tôi làm việc đặc biệt siêng năng để có thể giữ gìn danh tiếng của mình.
Sau vài năm, danh hiệu “mập cô nương” không còn phù hợp với tôi nữa vì tôi bắt đầu giảm cân và gầy đi. Tôi trở nên yếu ớt và sức khỏe ngày càng tệ đi. Những căn bệnh nghiêm trọng đã hạ gục tôi. Tôi đã từng ăn gì cũng thấy thơm ngon, nhưng mấy năm đó tôi không thể ăn bất cứ thứ gì và bị đau bụng dữ dội.
Trong vài năm, tôi sống chỉ bằng bánh quy và nước. Thỉnh thoảng tôi sẽ ăn một quả trứng gà. Sau sáu đến bảy năm như vậy, thân thể tôi chỉ còn da bọc xương. Tôi đã đi khám vô số các danh y nổi tiếng và liên tục đi kiểm tra sức khỏe ở nhiều bệnh viện khác nhau. Các bác sĩ cho biết có bốn vết loét rất lớn trong dạ dày của tôi, chúng rất khó điều trị và rất nguy hiểm.
Người nhà đều không dám nói với tôi rằng bác sĩ cảm thấy bệnh tình của tôi là không thể trị khỏi. Chồng tôi muốn tôi ăn nhiều hơn nên anh thường đưa tôi đến những nhà hàng có đồ ăn ngon, để xem tôi có muốn ăn gì không, nhưng tôi đều không ăn được gì cả.
Bệnh tình ngày càng tệ hơn
Những vết loét đó khiến tôi mất hết sinh lực, sau đó tôi lại còn bị chẩn đoán mắc viêm gan B và thấp khớp nặng. Đúng là họa vô đơn chí.
Vì viêm gan B là bệnh truyền nhiễm, nên mỗi lần tôi đến bệnh viện để xét nghiệm máu, bác sĩ đều bảo chồng tôi kiểm tra và xem anh ấy có bị lây bệnh không. Tôi thấy rất khổ tâm. Chi phí y tế của tôi tiêu tốn phần lớn tài chính của gia đình.
Vào thời điểm đó, khí công đang lên cao trào. Tôi không biết khí công là gì, nhưng nghe mọi người nói nó có thể trị bệnh, nên tôi quyết định thử luyện. Ngay sau khi tôi bắt đầu luyện, bệnh tình của tôi trở nên tồi tệ hơn. Tôi đã thử các môn khí công khác nhau, nhưng không chút hiệu quả. Tôi đã chán ngán thất vọng, đến mức thấy khí công là sợ.
Gặp được Đại Pháp
Mọi thứ cứ như vậy cho đến năm 1994. Một ngày nọ, con trai tôi được thông báo về lớp giảng Pháp của Sư phụ và khuyên tôi hãy thử xem sao. Tôi nói: “Không, mẹ sẽ không đi đâu. Mẹ đã luyện rất nhiều môn khí công rồi và không môn nào có tác dụng.” Giờ đây khi nghĩ lại lần bỏ lỡ cơ hội đắc Pháp này, tôi cảm thấy hối hận khôn nguôi.
Đến năm 1996, Pháp Luân Đại Pháp rất phổ biến và trong các công viên trên khắp Trung Quốc đều có điểm luyện công. Con trai tôi đề cập đến nó một lần nữa. Cháu đưa cho tôi cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” và khuyên tôi đọc nó, vì vậy tôi đã đọc.
Tôi ngay lập tức hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp thật đặc biệt và quyết định tu luyện.
Trước khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi là người nghiện thuốc nặng. Thậm chí khi sức khỏe tôi tồi tệ nhất tôi vẫn tiếp tục hút. Có một lần chồng tôi vứt thuốc lá của tôi đi, hy vọng rằng tôi sẽ bỏ nó.
Ngày mà tôi đọc xong sách “Chuyển Pháp Luân”, tôi đột nhiên hỏi chồng: “Mấy ngày nay anh có thấy là em đã thôi hút thuốc lá không?” Anh ấy nói: “Không thấy hút, làm thế nào em bỏ hút thuốc được thế?”
Sư phụ giảng:
“Những người luyện công chúng ta chẳng phải giảng tịnh hoá thân thể? Chẳng phải liên tục tịnh hoá thân thể, liên tục phát triển hướng lên cao tầng. Vậy mà chư vị lại rước những thứ ấy vào trong thân thể, chẳng phải chư vị [làm] ngược hẳn với chúng tôi? Ngoài ra nó còn là một loại dục vọng rất mạnh mẽ. Có người cũng biết rằng nó không tốt, nhưng không cai hẳn được. Thực ra tôi nói với mọi người rằng [vì] họ chưa có một tư tưởng thích đáng chỉ đạo [cho việc này]; nên họ muốn bỏ nó như vậy không dễ. Làm người tu luyện, từ nay chư vị hãy coi đó là một tâm chấp trước và bỏ nó đi, [rồi] chư vị thử xem có thể cai hẳn được không. Tôi khuyên mọi người, rằng ai thật sự muốn tu luyện [thì] từ nay trở đi [hãy] cai hẳn thuốc lá, bảo đảm chư vị có thể cai hẳn được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã nói với gia đình rằng “Chuyển Pháp Luân” là cuốn sách tuyệt vời như thế nào, nhưng chỉ đọc sách thôi thì không đủ, đây là công pháp tính mệnh song tu, vừa học Pháp, vừa cần phải luyện công. Con trai tôi đưa tôi đến một điểm luyện công. Ngày hôm đó khi chúng tôi đến, mọi người đã luyện xong và đang rời đi. Họ nói với chúng tôi rằng họ phải đi làm, còn có điểm luyện công gồm những người về hưu, họ luyện muộn hơn. Vì vậy, tôi bắt đầu đi tìm điểm luyện công đó. Tôi bắt đầu luyện công cùng với họ. Sau khoảng bảy ngày, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Thân thể tôi đã có khí lực trở lại từ lúc nào không hay.
Một tuần sau, khi tôi đi bộ về nhà sau khi luyện công sáng, tôi đã mua một túi gạo và mang nó về nhà. Gia đình tôi đã rất sốc khi thấy tôi đi bộ xách theo cái túi nặng. Vừa bước vào nhà, tôi nói tôi rất đói và cái gì tôi cũng muốn ăn. Tôi đã ăn bốn quả trứng gà mà vẫn cảm thấy đói. Tôi nói tôi muốn ăn một ít cơm. Chồng tôi nói to: “Em đã không ăn cơm trong nhiều năm rồi mà!” Từ ngày đó tôi đã trở lại bình thường. Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì và dạ dày của tôi không còn đau nữa.
Các học viên tại điểm luyện công nói với tôi rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể tôi, nên thân thể tôi mới nhanh chóng trở về trạng thái vô bệnh như vậy. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ. Ngài đã ban cho tôi sinh mệnh thứ hai.
Chia sẻ với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp
Pháp Luân Đại Pháp tốt đến như vậy nên tôi rất háo hức được chia sẻ công pháp này với những ai mà tôi biết. Đồng nghiệp và lãnh đạo ở đơn vị công tác đều thấy sự thần kỳ của Đại Pháp. Bệnh tật của tôi bác sĩ trị không khỏi, bao nhiêu môn khí công kia cũng luyện qua mà không khỏi, vậy mà chỉ trong một tuần luyện Pháp Luân Công, tôi dường như đã biến thành một người khác, giống như được tái sinh. Câu chuyện của tôi được mọi người truyền nhau như thần thoại. Đồng nghiệp bảo tôi dạy họ luyện công tại đơn vị công tác, do đó, một điểm luyện công đã được thiết lập ngay trong sân của cơ quan chúng tôi. Trong vòng bốn ngày, gần 50 người đã học cách luyện các bài công pháp, bao gồm đồng nghiệp, bạn bè và thậm chí có cả những người tôi không biết.
Tôi biết rằng người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cần chú trọng đề cao tâm tính, vì vậy, tôi đã cố gắng trở thành một người tốt và làm việc tốt. Tôi không tranh danh, không đoạt lợi. Khi người khác chiếm lợi ích của tôi, tôi cũng không để ý. Tôi cũng bắt đầu đối đãi tốt với con dâu.
Hồi đó, tôi thường cùng các học viên khác đi tới các thôn làng xa xôi để giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi giúp mở các điểm luyện công mới. Sau khi chứng kiến những thay đổi tích cực ở tôi, nhiều người thân của tôi cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp, đắc phúc báo.
Vẫn tu luyện tinh tấn bất chấp cuộc bức hại
Ngay khi thế nhân cảm thụ được sự hồng đại và từ bi của Đại Pháp mà người này nối tiếp người kia tới tấp bước vào tu luyện Đại Pháp, thì cựu độc tài Trung Quốc và bè lũ của ông ta, vì tật đố với hồng uy của Đại Pháp mà bắt đầu điên cuồng bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Họ bôi nhọ Đại Pháp và thanh dah của Sư phụ, phá tan các điểm luyện công, ngăn cản học viên luyện công, còn biên tạo những lời dối trá để lừa gạt thế nhân. Kết quả là, không ít người thiện lương bị lừa dối, và tham gia vào cuộc bức hại.
Cuộc bức hại dường như phô thiên cái địa, và cả bầu trời cũng biến sắc. Tôi và một học viên khác quyết định giảng thanh chân tướng với chính phủ. Lúc đó, học Pháp nhóm và luyện công chung là vô cùng khó khăn bởi không chỉ cảnh sát theo dõi chúng tôi, ngay cả những người trên đường cũng đang theo dõi chúng tôi. Khi chúng tôi đến chính quyền tỉnh, một số người trong chúng tôi đã bị bắt và bị tạm giữ, có người một tháng sau mới được thả.
Năm 2001, hơn mười học viên và tôi đã đến Quảng trường Thiên An Môn. Chúng tôi mở một biểu ngữ ra và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp! Khôi phục thanh danh cho Sư phụ chúng tôi!” Tôi đã bị giam giữ và trải qua Năm mới ở đó. Khi mọi người hỏi tôi có sợ không, tôi nói: “Tôi đang duy hộ Đại Pháp. Tôi có Sư phụ ở đây, tôi có Pháp ở đây, nên dù là ở đâu hay là thời gian nào tôi đều không sợ.“
Sau khi tôi được thả ra, thông qua học Pháp, tôi được biết rằng Đại Pháp sẽ được phổ truyền rộng rãi trên khắp thế giới để cứu độ chúng sinh, và cựu thế lực sẽ chế tạo ma nạn, chúng là không muốn thế nhân được cứu.
cựu thế lực đã an bài để phá hủy văn hóa thần truyền của Trung Hoa, để thế nhân không thể đi trên con đường do Thần an bài.
Để giúp thế nhân minh bạch chân tướng, chúng tôi bắt đầu sản xuất các tài liệu chân tướng như sách “Cửu Bình”.
Các học viên biết rằng mọi sinh mệnh đều không hề đơn giản. Tôi không biết có bao nhiêu người trên thế gian bị mắc những căn bệnh nghiêm trọng như tôi, tôi thật vô cùng may mắn khi bước vào tu luyện trong thời khắc lịch sử này.
Sư phụ đã cho tôi một sinh mệnh thứ hai và tôi biết rằng sinh mệnh này của tôi là có trách nhiệm giúp thế nhân được đắc cứu. Tôi tin rằng việc giảng chân tướng về Đại Pháp là chìa khóa để cứu họ. Tôi hy vọng một ngày nào đó, hết thảy con người thế gian đều biết rằng mục đích chân chính làm người của chúng ta là để phản bổn quy chân.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/23/388171.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/4/178315.html
Đăng ngày 12-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.