Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-08-2019] Năm 1992, khi mới 20 tuổi thì tôi đã bị bệnh tim. Bác sĩ nói căn bệnh mãn tính này chỉ có thể được kiểm soát bằng thuốc uống. Bác sĩ nói rằng tôi tính mạng tôi có thể gặp nguy hiểm nếu quyết định sinh con. Sau khi được nghe nói về tình trạng sức khỏe của tôi, công ty đã hủy hợp đồng lao động với tôi khiến tôi trở nên thất nghiệp.

Thay vì được tận hưởng tuổi thanh xuân, thì tôi lại phải dành hết thời gian để nằm trên giường bệnh viện. Khi anh trai đến bệnh viện thăm tôi, anh ấy cứ khóc và nói: “Em gái, làm sao em có thể sống như thế này được?” Nghe anh nói mà lòng tôi cũng tan nát.

Để giảm bớt các triệu chứng bệnh, tôi đã đến nhiều bệnh viện và phòng khám. Lúc đó, mặc dù gia đình tôi gặp khó khăn về mặt tài chính, nhưng để chữa trị cho tôi, họ đã hạn chế mua sắm và cắt giảm mọi chi tiêu trong sinh hoạt hàng ngày.

“Chừng nào mà bạn còn tự đi lại và ăn uống được, thì bạn đang là người hạnh phúc” đã trở thành phương châm sống của tôi. Để trị bệnh, tôi đọc vài cuốn sách Cơ đốc giáo và Kinh Dịch. Tôi dần dần nhận ra rằng mọi đau khổ mà tôi phải chịu đựng đó là do số phận của tôi phải như thế. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy khó khăn.

Một người bà con đề nghị tôi nên đến một ngôi chùa yên tĩnh trong núi để tĩnh dưỡng. Tối đó tôi nghĩ: “Hy vọng Phật có thể cứu độ mình!” Vì thế tôi quỳ xuống, hướng về phía Tây và cầu xin sự giúp đỡ.

Bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Đầu năm 1994, Thiện, bạn của tôi, đã báo cho tôi một tin tốt lành – Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) rất có hiệu quả đối với việc chữa bệnh và nhiều người đã hồi phục được sức khỏe sau khi bước vào luyện tập. Nhà sáng lập pháp môn Pháp Luân Đại Pháp, Đại Sư Lý Hồng Chí đang mở một lớp giảng Pháp ở Đại Liên và Thiện đề nghị tôi nên đến đó học.

Tôi sống ở một thành phố cách Đại Liên 1.000 dặm (1.609km). Làm sao tôi có thể đến đó với một cơ thể ốm yếu như thế này đây? Tôi do dự. Ngày hôm sau, Na, bạn của tôi, người đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cho tôi xem cuốn sách Pháp Luân Công và động viên tôi đi. Cô ấy nói đây là cơ hội hiếm gặp.

Na nói: “Nếu bạn đến đó học thì hãy cố tập trung nghe Sư phụ giảng Pháp. Bạn không cần nghĩ ngợi bất cứ điều gì, hoặc ôm giữ những tư tưởng hay quan niệm gì cả. Nếu người khác hỏi tại sao bạn đến đây, bạn chỉ nói rằng bạn muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi đem theo một cuốn Pháp Luân Công và bắt đầu đọc khi ở trên tàu hỏa. Tôi tập trung vào cách luyện công và nghĩ rằng các bài công pháp không khó. Điều này khiến tôi tự tin hơn. Ngạc nhiên là tôi không cảm thấy mệt mỏi sau một hành trình dài hơn 20 tiếng. Ngay cả việc thay đổi các chuyến xe buýt và đổi tàu cũng không khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Thậm chí tôi còn chưa đến lớp, nhưng Sư phụ đã bảo hộ cho tôi rồi. Trải nghiệm điều này thật là thần kỳ, đặc biệt là khi tôi lớn lên và được giáo dục trong chủ nghĩa vô thần.

Khi đến Đại Liên, tôi được biết rằng khóa học sẽ kéo dài chín ngày và tôi đã đến vào ngày giảng Pháp thứ ba. Tôi không có vé để vào giảng đường lớp học. Vậy làm sao đây? Đột nhiên tôi nảy ra một ý tưởng. Tôi cầm tấm bảng có ghi dòng chữ: “Mua vé.” Sau một lúc, một học viên hỏi về tình huống của tôi. Sau đó, anh ấy đưa vé của anh ấy cho tôi và đưa tôi vào lớp.

Hội trường chật kín người. Vì vậy, tôi ngồi trên sàn ở cuối lớp học. Tôi ngủ thiếp đi ngay sau đó và tỉnh dậy sau khi Sư phụ đã giảng bài xong. Việc này xảy ra trong vài ngày: Tôi ngủ gật sau khi ngồi xuống và không biết Sư phụ giảng điều gì. Một số học viên để ý thấy tôi đang ngồi trên sàn nhà và ngủ gật. Họ biết tôi đến đây vì bệnh tật và đã nhường ghế cho tôi.

Tất cả những gì tôi trải nghiệm đã thể hiện rằng những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là vô tư vô ngã. Họ đưa vé cho người lạ. Họ nhường ghế cho tôi ngồi. Tôi nghĩ nếu những người này tốt, thì môn tu luyện ắt hẳn phải tốt phi thường.

Sư phụ tịnh hóa cơ thể cho tôi

Hai ngày sau khi tham dự lớp học, tôi bắt đầu bị nôn mửa và bị tiêu chảy vào ban đêm. Tuy nhiên, tôi không uống thuốc hay đi khám bác sĩ. Sau khi hết nôn mửa, tôi không còn cảm thấy cơ thể khó chịu nữa và có thể ngủ được. Sau đó, tôi biết rằng Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể cho tôi.

Kể từ đó, tôi có thể tự đi bộ đến lớp và không cần phải bắt xe buýt để đến lớp nữa. Chân tôi ngày càng khỏe hơn. Tôi cũng đến công viên để tản bộ. Sau khi kết thúc khóa học, tôi không còn mắc phải căn bệnh nghiêm trọng nữa. Tôi cảm thấy trẻ trung và tràn đầy năng lượng. Sư phụ đã làm rất nhiều điều cho tôi mà không yêu cầu báo đáp cái gì. Thay vào đó, Sư phụ đã ban cho tôi điều quan trọng nhất trong đời tôi là được sống và khỏe mạnh!

Khi học Pháp, tôi hiểu rằng bệnh tật là do nghiệp lực gây ra. Sư phụ đã loại bỏ nghiệp lực và bảo hộ chúng ta. Tôi cảm nhận và biết rằng Sư phụ lúc nào cũng luôn bên cạnh tôi.

Sau khi về nhà, cả nhà chứng kiến những cải biến của tôi và nhìn thấy uy lực của Đại Pháp. Kể từ đó, tôi sống chiểu theo nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn” của Đại Pháp để trở thành người tốt.

Cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/5/391051.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/14/178877.html

Đăng ngày 29-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share