Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 21-05-2019] Hai vợ chồng tôi cùng công tác trong một đơn vị sự nghiệp. Chúng tôi có hai con, một trai một gái. Mẹ và chị đã chăm sóc con cái và làm việc nhà giúp tôi, để tôi có thể tập trung toàn lực vào công việc. Chồng tôi nhất mực yêu thương tôi, cuộc sống của tôi vì vậy mà vô ưu vô lo.

Bất ngờ, mẹ tôi đã tử vong trong một tai nạn xe hơi. Điều này khiến tinh thần tôi bị đả kích mạnh mẽ, và tôi bắt đầu xuất hiện nhiều vấn đề về sức khỏe. Tôi bị dị ứng nặng với nhiều loại thuốc, đặc biệt là kháng sinh. Tôi cũng bắt đầu bị dị ứng với nhiều loại rau phổ biến như cà tím và hành. Một khi chứng dị ứng phát tác, nó sẽ khiến bụng tôi đau quặn lên, đại tiểu tiện bị mất kiểm soát, phù niêm mạc, sẩn da, bong tróc và chảy máu tay. Mọi cố gắng để kiểm soát bệnh tình của tôi đều không hiệu quả.

Tôi cũng bắt đầu bị chứng chóng mặt. Mỗi lần phát bệnh thì rất nghiêm trọng, đến mức tôi không thể rời khỏi giường. Hai tay tôi nắm chặt ga trải giường để tập trung vào bản thân và nhắm mắt lại để giảm chóng mặt. Ngoài ra, chỉ cần ai đó ở bên cạnh cất tiếng nói, tôi sẽ bắt đầu nôn mửa không ngừng.

Theo thời gian, sức khỏe của tôi trở nên tồi tệ hơn và tôi bắt đầu bị ho và cảm lạnh thường xuyên hơn. Một lần, trong khi tìm cách điều trị ho, các bác sĩ đã chụp X-quang cho tôi và phát hiện ra tôi bị bệnh lao. Tôi nhập viện và mỗi ngày phải uống một hỗn hợp kháng sinh. Đến ngày thứ sáu, tôi yếu đến mức gần như không thể di chuyển. Chỉ một cơn gió nhẹ nhất cũng sẽ khiến tôi bị hắt hơi. Xét nghiệm máu cho thấy lượng tế bào bạch cầu của tôi đã giảm xuống dưới 2000, các bác sĩ đã tạm dừng liệu điều trị lao bằng kháng sinh và tập trung vào việc phục hồi số lượng bạch cầu thấp của tôi. Lúc này, tôi cảm thấy sống không bằng chết.

Tôi còn bị tăng sản thùy vú khi ở tuổi đôi mươi. Đến năm 1996, căn bệnh đã tiến triển và tôi không thể nhấc tay cao lên vượt quá vai. Chỉ cần cử động hơi mạnh một chút làm căng mô vú thì sẽ khiến vùng ngực, vai và lưng của tôi bị đau. Chuyên gia tại bệnh viện huyện khuyên tôi nên tìm cách điều trị phẫu thuật ở Bắc Kinh. Làm phẫu thuật thì sẽ phải dùng kháng sinh sau phẫu thuật để ngăn ngừa nhiễm trùng. Tuy nhiên, tôi lại quá mẫn cảm với kháng sinh nên không thể dùng. Đây chẳng phải là không còn đường sống sao. Tôi vô cùng suy sụp.

Một buổi chiều tháng 5 năm 1997, khi tôi đang trằn trọc trên giường vì mất ngủ, tôi bắt đầu tự hỏi “Chúa” của thiên thượng có thể trông như thế nào. Bởi lẽ trước kia, tôi đã gặp một phụ nữ Kitô giáo, và cô ấy đã nói ngắn gọn với tôi một số lời dạy của Kitô giáo nhằm bảo tôi học Kinh Thánh. Lúc đó, tôi không thấy hứng thú. Giờ đây, khi tôi tĩnh tĩnh tập trung suy nghĩ về điều này, tôi đột nhiên nhìn thấy từ xa một vị đại Phật đang từ từ bay về phía tôi. Từ xa hình tượng và khuôn mặt của đức Phật đều rất rõ ràng, nhưng đức Phật đã biến mất ngay khi đến gần tôi hơn.

Sự việc này khiến tôi vô cùng rối trí. Tôi đang nghĩ về Chúa Kitô, vậy tại sao hình ảnh của một vị Phật của phương Đông lại xuất hiện trước mắt tôi? Vậy giữa Chúa và Phật có mối quan hệ gì?

Mùa thu năm đó tôi nhận được một thông tin bất ngờ từ một người thân thích. Cô ấy nói: “Một lớp học Pháp Luân Đại Pháp sẽ được tổ chức tại địa khu của chúng ta. Lớp học không thu phí và tôi nghe nói rằng pháp môn này trị bệnh rất hiệu quả. Nhiều người luyện công này mà khỏi bệnh nan y. Lớp học bắt đầu tối nay. Chị nên đi cùng em.” Vì hiếu kỳ nên tôi đã đồng ý đi cùng cô ấy.

Lớp học được tổ chức trong một hội trường. Phụ đạo viên giới thiệu ngắn gọn tổng quan về Pháp Luân Đại Pháp trước khi chiếu các bài giảng của Sư phụ Lý và các đoạn video hướng dẫn luyện công. Khi Sư phụ Lý làm đả thủ ấn trong phần video hướng dẫn luyện công, tôi thấy hình ảnh rất quen thuộc. Tôi đã vô cùng kinh ngạc khi nhận ra đức Phật mà tôi thấy trước đó hóa ra chính là Sư phụ Lý! Tôi đã đắc Pháp và trở thành một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp theo cách như vậy.

Sau buổi học đầu tiên, tôi đã rất vui mừng khi phát hiện thấy cơ thể mình nhẹ nhàng và sung sức hơn. Ngày hôm sau, sau khi tham gia buổi học thứ hai, tôi bị ngứa dai dẳng và từ phía sâu trong xương ở quanh vai. Dùng các ngón tay để gãi không thể khiến cơn ngứa từ sâu trong xương thuyên giảm. Ngày kế tiếp, khi tôi đến gặp phụ đạo viên hỏi về tình huống này, anh ấy nói với tôi: “Đó là hảo sự, Sư phụ Lý đã bắt đầu thanh lý thân thể của chị. Sư phụ của chúng ta sẽ loại bỏ bệnh từ tận gốc, nhưng chị sẽ có phản ứng.“

Lời nói của anh ấy giúp tôi tăng thêm tín tâm và tôi đã tham dự toàn bộ khóa học chín ngày. Cuối cùng, tôi không còn cảm thấy ngứa ngáy và thế giới quan của tôi đã thay đổi mạnh mẽ. Tôi đã quyết tâm tu luyện và vứt bỏ toàn bộ số thuốc còn lại ở nhà.

Vừa mới bước vào tu luyện, cơ thể tôi đã có rất nhiều biến hóa vô cùng thần kỳ. Ví dụ, mỗi buổi tối sau khi tham dự các buổi học Pháp trở về nhà, thân thể tôi sẽ cảm thấy đặc biệt nhẹ khi tôi nằm trên giường, như thể lơ lửng trên không chứ không phải là đang chạm vào giường. Chồng tôi cũng nói: “Ban đêm người em ‘phát nhiệt’ ghê quá, làm anh chịu không nổi khi ngủ gần em.” Tuy nhiên, tôi không có cảm thấy điều đó và vẫn quấn kín chăn ngủ ngon lành suốt đêm.

Một trường hợp khác xảy ra vào khoảng năm hoặc sáu tháng sau khi tôi bắt đầu luyện công. Lúc đó tôi đang nằm trên giường và đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, tôi cảm thấy ngực trái hơi ngứa. Tôi vừa sờ tay vào ngực, thì thấy có một cái lỗ. Ngay lập tức, từ chiếc lỗ có một quả bóng màu xám bạc sáng bóng rơi ra. Trong tiềm thức, tôi biết rằng quả bóng này có sự sống. Những quả bóng này bắt đầu rơi ra khỏi ngực tôi, từng quả từng quả một. Khi chỉ còn lại một ít, tôi nghe thấy một giọng nói gọi tên tôi. Tôi ngay lập tức tỉnh lại và ngồi dậy. Theo bản năng tôi đưa tay sờ sờ vào ngực trái. Tôi thấy rằng khối u đã biến mất! Ngay sau đó, cả hai ngực của tôi đã khôi phục lại vẻ ngoài bình thường.

Chồng tôi cũng được thụ ích rất nhiều từ Đại Pháp. Trước đó, vào năm 1987, anh ấy bị chẩn đoán mắc bệnh viêm gan B mãn tính, cần phải kiểm tra thường niên tại Bệnh viện Địa Đàn Bắc Kinh. Các chuyên gia ở đó nói với anh: “Không có thuốc chữa viêm gan B mãn tính, chỉ có thể dùng thuốc để bảo vệ gan. Chúng tôi sẽ theo dõi tình trạng của anh để đảm bảo nó không bị tiến triển thành ung thư gan. Thêm nữa, anh sẽ phải mang theo virus đó suốt đời.”

Tuy nhiên, thuận theo việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bệnh viêm gan B của chồng tôi đã không thuốc mà khỏi. Năm 2014, xét nghiệm của bác sĩ tại Bệnh viện Quân y 302 ở Bắc Kinh đã xác định rằng gan của chồng tôi đã trở lại trạng thái bình thường.

Đến nay, tôi đã tu luyện Đại Pháp được 22 năm. Tâm tôi trong trẻo và thân tôi nhẹ nhàng. Tôi đã thoát khỏi địa ngục và có một cuộc đời mới. Tôi quyết tâm làm theo lời Sư phụ giảng và tiếp tục bước đi con đường tu luyện của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/21/387606.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/16/178101.html

Đăng ngày 02-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share