[MINH HUỆ 03-07-2019] Bà Lý Hải Diễm đã trở nên tàn phế sau khi bị khóa cả tay lẫn chân trong hơn một tháng ròng sau lần bà bị bắt vào năm 2017 chỉ bởi bà không từ bỏ niềm tin vào Pháp Luân Công, một môn tu luyện đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Bà Lý bị kết án một năm tù giam. Sau khi bà được thả, chính quyền vẫn tiếp tục sách nhiễu bà cùng gia đình.

Pháp Luân Công đã thay đổi tôi hoàn toàn

Tên tôi là Lý Hải Diễm, năm nay tôi 61 tuổi và sống ở huyện Thông Hải, tỉnh Vân Nam.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi có sức khỏe yếu và hầu như không thể làm việc nhà. Tôi liên tục chảy nước mắt, toàn thân ngứa ngáy và đỏ ửng mỗi khi thời tiết thay đổi. Tôi thường có cảm giác buồn nôn và bị nôn, cơ thể tôi đau nhức, đặc biệt là ở đầu, lưng, dạ dày, hai bàn chân và bàn tay. Tôi được chẩn đoán là bị xói mòn cổ tử cung. Dù đã đến tất cả các bệnh viện lớn ở Côn Minh (thủ phủ của tỉnh Vân Nam) và tiêu tốn rất nhiều tiền, nhưng đều không giúp được gì cho tôi cả.

Vào năm 1997, tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công để cải thiện sức khỏe của mình. Sau hơn một tháng tu luyện, tôi đã khỏi hết các bệnh. Tôi không chỉ làm được việc nhà, mà tôi còn có thể làm việc ngoài đồng, từ gieo hạt giống đến đẩy xe nặng.

Ngoài việc có được thân thể khỏe mạnh, tôi hành xử theo nguyên lý của “Chân-Thiện-Nhẫn” để trở thành một người tốt hơn. Tôi trả lại tiền thừa mà mọi người đưa khi tôi mua đồ, cũng như số tiền mà tôi nhặt được. Pháp Luân Công đã thay đổi tôi hoàn toàn.

Tuy nhiên, sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công xảy ra, tôi bị mất môi trường tu luyện theo nhóm và không thể tiếp tục tu luyện nữa. Nhưng tôi vẫn luôn tin vào Pháp Luân Công.

Giam cầm và sách nhiễu

Tôi quay lại tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2015. Tuy nhiên, viên chức Phòng 610 Huyện Thông Hải đã bắt tôi vào tháng Bảy năm đó. Họ còn lục soát nhà tôi và tịch thu các sách Pháp Luân Công của tôi. Tôi được thả ra sau 12 giờ tạm giam.

Cuối năm 2015, tôi nộp đơn khiếu nại hình sự lên Tòa án Nhân dân Tối cao chống lại cựu lãnh đạo Trung Quốc Giang Trạch Dân vì đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công dẫn đến việc tôi bị giam cầm. Nhưng sau đó, viên chức Phòng 610 đã sách nhiễu tôi.

Trở nên tàn phế sau khi bị khóa tay chân trong thời gian dài

Vì phát tài liệu thông tin về Pháp Luân Công, ngày 16 tháng 6 năm 2017 tôi đã bị tố giác với cảnh sát và họ đã bắt giữ tôi. Tôi bị tạm giam tại Phòng Công an Huyện Thông Hải, ở đó tôi còn bị họ còng tay và cùm chân vào một bàn tra tấn đặc biệt suốt đêm và không được cung cấp đồ ăn.

Ngày hôm sau, họ chuyển tôi đến Trại tạm giam Quận Hồng Tháp ở thành phố Ngọc Khuê. Khi tôi đến nơi, tôi không thể đi lại được và họ phải cáng tôi vào.

Vào ngày 23 tháng 6, vì tôi luyện các bài công pháp Pháp Luân Công, lính canh Đàm Ni đã trừng phạt tôi bằng cách cùm chân tôi bằng xích nặng trong hai tuần liền. Thế nhưng một tuần sau khi tháo xích, Đàm và hai lính canh khác lại tiếp tục cùm chân tôi.

Trong hơn 40 ngày xiềng xích, các lính canh đã không cho tôi thức ăn, nước uống hay bất kỳ nhu yếu phẩm cần thiết nào. Bất kỳ tù nhân nào giúp tôi sẽ bị chuyển đến buồng giam khác.

Đàm Ni nói: “Tôi không sợ bị quả báo. Hãy để nó đến với tôi. Bà có thể nộp đơn khiếu nại tôi, nhưng tôi có thể nói với bà rằng cuối cùng tôi sẽ ổn thôi.”

Ngày 27 tháng 8 năm 2017, luật sư đã đến thăm tôi. Tôi không thể đi lại với xiềng xích nặng như thế. Tôi vừa khóc vừa cố bò đến phòng gặp mặt với chân bị cùm. Một lính canh đã ngăn tôi lại giữa đường.

Luật sư của tôi đã quay lại một lần nữa vào sáng sớm ngày hôm sau, nhưng ông đã phải đợi đến 3 giờ chiều. Lần này, lính canh đã tháo xiềng xích cho tôi và cảnh báo tôi không được đề cập chuyện này với luật sư. Tôi vẫn không thể đi lại và phải bò trên đường đến phòng gặp mặt. Tôi kể với luật sư về sự tra tấn mà tôi đã phải trải qua.

Một luật sư khác đã đến thăm tôi vào tháng 10 năm 2017. Sức khỏe của tôi không thể hồi phục và tôi không đi lại được. Tôi được đưa đến phòng khách trên xe lăn. Tuy nhiên, trước khi tôi nói chuyện với ông, điện thoại di động của ông đổ chuông và ông bị đưa ra khỏi phòng vì đã mang theo điện thoại di động.

Ngày hôm sau, luật sư quay lại. Tôi phải bò đến phòng gặp mặt một lần nữa. Cuộc gặp mặt của chúng tôi được hai lính canh theo dõi chặt chẽ.

Án tù

Tòa án Thông Hải đưa tôi ra xét xử vào ngày 3 tháng 11 năm 2017. Tôi đã đến dự phiên tòa trên xe lăn vì không thể đi lại được. Ở thời điểm đó, tôi bị ù tai và không nghe thấy mọi người nói gì. Nhưng tôi đã nói trước tòa về việc Pháp Luân Công giúp tôi hồi phục sức khỏe và cứu mạng tôi như thế nào. Một tuần sau, thẩm phán kết án tôi một năm tù và phạt tôi 1.000 Nhân dân tệ.

Tôi nộp đơn kháng cáo lên Tòa án Trung cấp Thành phố Ngọc Khuê vào ngày 15 tháng 11 năm 2017, dù lính canh Đàm Ni cố gắng ngăn cản tôi. Bà ta thực sự tức giận khi biết tin tôi đã gửi đơn kháng cáo.

Ngày 15 tháng 12 năm 2017, bà ta đeo cùm nặng hơn cho tôi và còng hai tay sau lưng tôi với một tay vắt qua vai. Sau khi trải qua tra tấn này từ 3 giờ chiều đến 10 giờ tối và không được ăn tối, tôi đã quyết định báo cáo. Sau đó, tôi được gỡ bỏ còng tay và cùm chân.

Ngày 22 tháng 12 năm 2017, lính canh đã rút của tôi hai ống máu mà không hề giải thích điều gì. Tôi nghi rằng điều đó liên quan đến việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công.

Ngày 28 tháng 12 năm 2017, tôi nhận được thư từ Tòa án Trung cấp Thành phố Ngọc Khuê về việc đơn kháng cáo của tôi bị từ chối. Họ chuyển tôi đến Nhà tù Nữ Số 2 Tỉnh Vân Nam và tiếp tục giam cầm tôi đến ngày 2 tháng 1 năm 2018.

Vì tôi không chịu từ bỏ Pháp Luân Công, họ đã tra tấn tôi trong tù, bao gồm việc cấm ngủ, không cho uống nước, đánh đập dã man, và lao động cưỡng bức.

Toàn thân tôi sưng tấy. Mụn nước mọc trên mông tôi do phải ngồi lâu. Tôi vẫn không thể đi lại nên lính canh thường kéo lê tôi trên mặt đất.

Sách nhiễu

Tôi được trả tự do vào ngày 16 tháng 6 năm 2018, viên chức Phòng 610 Huyện Thông Hải đã đến cổng nhà tù và cố gắng đưa tôi đến một nơi khác để tiếp tục bức hại. Tuy nhiên, tôi đã từ chối hợp tác khiến họ thất bại. Nhưng họ thường đến sách nhiễu tôi và gia đình tôi.

Ngày 22 tháng 4 năm 2019, họ gọi cho gia đình tôi để quấy rối. Ngày hôm sau, các viên chức này đến thành phố Côn Minh và gọi con gái tôi đến đồn công an, đe dọa rằng sẽ đến nơi làm việc của cháu nếu cháu từ chối gặp họ.

Tại đồn công an, họ yêu cầu con gái tôi cung cấp thông tin về bản thân cháu và tôi. Họ dọa sẽ bắt cháu phải chịu trách nhiệm nếu tôi ra ngoài phát bất kỳ tài liệu nào về Pháp Luân Công. Ngày hôm sau, công an ở đồn công an địa phương lại gọi cho con gái tôi để quấy rối nó thêm một lần nữa.

Báo cáo liên quan:

Một phụ nữ bị liệt trong trại giam bị kết án tù vì đức tin của mình


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/3/一年冤狱-受尽折磨-389514.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/11/178837.html

Đăng ngày 26-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share