[MINH HUỆ 16-11-2009] Đây là lần đầu tiên tôi viết bài tâm đắc thể hội để chia sẻ với các đồng tu. Tôi không biết nên nói về điều gì hay bắt đầu như thế nào nên tôi quyết định viết về một số thể ngộ và trải nghiệm của mình. Cũng không có gì đặc sắc, chỉ là ví dụ về những điều mà đệ tử Đại Pháp nào cũng cần phải làm mỗi ngày.
Tôi sẽ không nói về an bài của cựu thế lực, bởi vì bất kể hành xử tốt hay không, bạn vẫn bị mắc bẫy trong an bài của chúng. Tôi sẽ kể một số câu chuyện về việc tôi đã trợ Sư như thế nào trong thời kỳ Chính Pháp. Mặc dù tôi chưa tu luyện tốt, nhưng tâm tôi rất ngay chính. Sư phụ dạy chúng ta: “Nhất chính áp bách tà.” (Chuyển Pháp Luân)
Con đường tôi đã đi qua là hành trình tu luyện và trợ Sư chính Pháp của bản thân. Vào ngày 10 tháng 1 năm 2001, với chính niệm mạnh mẽ, tôi đã đến Quảng trường Thiên An Môn để phát chính niệm thanh trừ tà ác. Tôi dán những biểu ngữ mang thông điệp Chính Pháp lên những rào chắn dựng ngay phía sau cảnh sát đang làm nhiệm vụ. Tôi còn dán các thông điệp lên các bốt điện thoại công cộng và khu vực công cộng khác để nhiều người hơn nữa có thể nhìn thấy chúng. Khi về nhà, tôi làm thêm biểu ngữ với dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, rồi đem dán chúng khắp nơi. Hôm sau, tôi bỗng đứng trước tấm bảng quảng cáo có năm ký tự Trung Hoa “xứ xứ phóng quang thái” (nghĩa là “ánh sáng muôn màu chiếu rọi khắp muôn nơi”), tôi thấy dòng chữ phát ra ánh vàng kim. Tôi nhận ra rằng Sư phụ dùng những từ đó để khích lệ mình. Một lần khác, khi tôi đang phân phát tờ rơi giảng chân tướng, tôi dán chúng lên cửa ra vào các nhà bằng băng dính hai mặt. Mỗi khi tôi dán lên, lại có những tia sáng nhỏ lấp lánh tỏa ra trong không gian. Tôi biết đó là Sư phụ đang khích lệ tôi và nói rằng tôi đang làm tốt.
Có lần, không lâu sau khi bắt đầu học cách phát chính niệm, lúc đó tôi đang ngồi với hai đồng tu khác, vừa bắt đầu lập chưởng, tôi bỗng cảm nhận được một luồng lực từ phía trên, bên trái đầu xuyên thấu. Đúng như Sư phụ đã giảng:
“Chư vị [có thể] nhớ rằng hồi mới bắt đầu thì khi các học viên phát chính niệm không giống như bây giờ [phát chính niệm]; hồi đó chư vị chỉ cần lập chưởng một cái là tà ác liền sắp thành trận thế như chiến đấu mà đến, như phô thiên cái địa vậy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Florida ở Mỹ quốc [2001])
Do vậy, tôi lập tức thấy chân đau tột độ khi đang ngồi song bàn. Cơn đau nhói khiến tôi gần như không chịu đựng nổi. Tuy vậy, tôi vẫn kiên trì dựng thẳng tay, ngay cả khi tay tôi hơi run. Tôi có một chính niệm trong đầu, đó là kiên quyết triệt để tiêu hủy hết thảy những nhân tố tà ác, giải thể tất cả chúng ngay lập tức. Tôi mặc niệm khẩu quyết phát chính niệm của Sư phụ: “Pháp Chính càn khôn, tà ác toàn diệt.” Hai chân tôi vẫn còn rất đau, cảm giác không thể chịu được nữa. Tôi mở mắt, nhìn hai đồng tu kia. Họ ngồi đó bất động như những ngọn núi. Tôi lập tức gạt bỏ ý muốn thả chân khỏi tư thế song bàn; tôi sẽ kiên nhẫn cho đến cùng. Sư phụ đã dạy chúng ta: “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành.” (Bài giảng thứ Chín, Chuyển Pháp Luân) Một lúc sau, qua thiên mục, tôi nhìn thấy nghiệp lực màu đen dần bị tiêu trừ từ bên phải tôi. 20 phút sau, tôi mở mắt ra và thấy hai đồng tu đang lặng lẽ nhìn tôi. Tôi cảm thấy mồ hôi trên trán và da thịt trên mặt tôi căng lại. Trận chiến chính tà này đã chuyển biến tôi một cách sâu sắc, và tôi sẽ không quên nó.
Tôi luôn cố gắng hết sức để giữ vững chính niệm. Một lần, tôi đeo một túi lớn tài liệu giảng chân tướng và đi bộ dọc theo một con đường lát đá. Tôi nhẩm bài thơ trong Hồng Ngâm II:
“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”
Chính niệm chính hành (Hồng Ngâm II)
Tạm dịch:
“Đại Giác không sợ khổ
Ý chí kim cương đúc
Không chấp vào sinh tử
Thanh thản Chính Pháp lộ”
Tôi đã hình thành thói quen nhẩm thơ trong Hồng Ngâm hoặc những đoạn ngắn về Chính Pháp của Sư phụ trong khi làm các việc chứng thực Pháp.
Một lần, tôi đến thăm một đồng tu địa phương. Cô ấy nói với tôi: “Tôi không biết tại sao cổ tôi không thể cử động được.” Tôi trả lời: “Hãy phát chính niệm để tà ác không thể bức hại chị được.” Tôi ngồi đối diện với cô ấy, và chúng tôi dựng thẳng tay và ngồi ở tư thế song bàn. Tôi tập trung phát chính niệm hướng đến cổ cô ấy. 10 phút sau, cô nói: “Giờ tôi ổn rồi. Đại Pháp thật kỳ diệu.” Một lần khác, tôi ra ngoài lúc nửa đêm để dán các thông điệp giảng chân tướng. Khi tôi quay về, răng của tôi đột nhiên rất đau, sưng cả má. Tôi nghĩ: làm ba việc để chứng thực Pháp là hoàn toàn đúng đắn. Nếu điều này xảy ra do nghiệp lực của tôi, tôi sẽ không nói gì và nhẫn chịu nó. Nhưng nếu không phải nghiệp lực của tôi, tôi sẽ lập tức phát chính niệm thanh trừ những nhân tố tà ác đằng sau nó. Sau đó, tôi ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, khi thức dậy, tôi phát hiện ra chỗ sưng trên má đã biến mất và răng tôi không còn đau nữa.
Khi giữ vững chính niệm, tôi luôn cảm thấy bình tĩnh và an hòa khi làm các việc chứng thực Pháp. Tôi đã thành lập một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng tại nhà và vận hành thành công trong ba năm. Tôi không bị hoảng loạn khi bất ngờ bị cảnh sát tịch thu thiết bị. Khi nhìn họ lục soát nhà, tôi bình tĩnh và nghĩ: Đây là điều tôi nên làm và các anh không được quấy rối tôi như thế. Tuy nhiên, họ đã gọi điện thoại và quay lại toàn bộ quá trình với sự hào hứng. Họ bận rộn lục tìm khắp nơi trong nhà, giống như một toán cướp. Họ lấy đi những đồ quý giá và tài sản cá nhân của tôi, và chất chúng vào một chiếc xe, kể cả một số bức thư gia đình và giấy chứng nhận kết hôn của tôi.
Tôi hướng nội và nhận ra rằng điều này xảy ra vì tâm tính của tôi chưa đạt đến yêu cầu của Chính Pháp, nên đã gây ra những tổn thất và rắc rối cho việc cứu độ chúng sinh trên chỉnh thể. Họ bắt giữ tôi và đưa tôi đến một đồn cảnh sát gần đó, nhốt tôi vào một phòng giam nhỏ. Cửa phòng để mở. Tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho những cảnh sát giám sát tôi. Tôi nói: “Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) hành động phi lý. Pháp Luân Công đã được phổ truyền ở Trung Quốc được bảy năm trước khi cuộc đàn áp bắt đầu. Đảng đột nhiên không cho người dân tu tập nữa. Tại sao ĐCSTQ lại bắt lỗi Pháp Luân Công, phủ nhận những lợi ích mà Pháp Luân Công đem lại cho nhân dân và đất nước chúng ta? Nếu chính phủ có thể chỉ ra chúng tôi đã làm sai điều gì thì chúng tôi có thể sửa nó lại cho đúng. Tại sao lại liên tục bắt giữ các học viên Pháp Luân Công, đánh đập, bỏ tù và đưa họ vào trại lao động cưỡng bức và nhà tù? Đảng đã bức hại rất nhiều đệ tử Đại Pháp tới chết.” Viên cảnh sát không nói được gì và anh ta chỉ lầm bầm: “Chính phủ không cho phép nó [Pháp Luân Công]…” Sau đó, chồng tôi đến đồn cảnh sát để tìm tôi. Khi ông ấy thấy tôi nói một mạch hùng hồn như thế, ông ấy ngăn tôi lại: “Đừng nói ở đây nữa, tôi vừa tìm được một số người có quan hệ với chính quyền để giải cứu bà.” Tôi trả lời: “Đừng phí tiền vô ích để giải cứu tôi khỏi đây. Con đường mà tôi đang đi hôm nay sẽ để lại cho con người tương lai.” Tôi biết phần biết của tôi đang chứng thực Pháp nên những nhân tố tà ác bị giải thể. Sau đó, cảnh sát thả tôi ra khỏi phòng giam và để tôi ngồi trên ghế băng ngoài sảnh. Sáu tiếng sau, tôi được thả.
Để có thể phối hợp tốt như một chỉnh thể và bóp nghẹt tà ác, lúc đó, nhiều đồng tu đã phát chính niệm cho tôi, có đồng tu nhanh chóng lên mạng và phơi bày hành động tà ác của ĐCSTQ đối với tôi. Sau đó, một số người quen của gia đình tôi đã giúp giải quyết vấn đề thành công. Tôi cũng có chút ân hận trong chuyện này, đáng ra tôi không nên hợp tác và trả lời những tra hỏi của họ. Cảnh sát bối rối khi thấy tôi được thả, nhưng họ không biết rằng điều kỳ diệu này xảy ra là nhờ sự phối hợp chỉnh thể, chính niệm mạnh mẽ của chúng tôi và uy lực của Đại Pháp.
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực.”
(Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)
Tôi nỗ lực hết mình để chủ động phối hợp cứu chúng sinh và chứng thực Pháp. Hễ đồng tu cần gì là tôi giúp họ tìm ra. Khi tôi đến một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng, không kể ở đó có bao nhiêu bản in, tôi đều lấy hết. Nếu tôi không phân phát hết được một mình, tôi sẽ đưa cho các đồng tu gần nhà, tôi không bao giờ để chúng đọng lại một chỗ. Mỗi khi cần tiền lẻ để viết thông điệp giảng chân tướng, tôi sẽ gom góp tiền rồi đến các ngân hàng để đổi ra tiền lẻ. Trong Lễ hội Mùa Xuân năm nay, tôi đã đổi được 40.000 tệ thành những tờ một tệ. Sau đó, tôi đưa toàn bộ số tiền đó cho các đồng tu để viết thông điệp về chân tướng Đại Pháp. Một đồng tu ở nơi khác không có tiền để đổi cho tôi, nhưng cô lấy 1.000 tệ những tờ tiền nhỏ. Tôi chỉ nói với cô rằng tôi đóng góp số tiền này để làm tài liệu giảng chân tướng. Tôi tin tưởng hoàn toàn các đồng tu của tôi, và nếu có khó khăn gì về tài chính, tôi sẽ tự mình xoay sở. Khi tâm tôi thản đãng thì rất ít khi xảy ra lỗi.
Tôi đã học kinh văn “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009″ khi tâm trong trạng thái thanh tỉnh. Sư Phụ giảng:
“Thực ra Từ Bi là năng lượng rất to lớn, là năng lượng của Chính Thần. Càng Từ Bi thì năng lượng càng lớn, các thứ bất hảo đều bị giải thể rớt cả.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)
Khi đọc đến đoạn này, tôi nghĩ rằng tôi cần phải khiến toàn bộ thế giới của tôi tràn đầy năng lượng từ bi, khiến nó trở nên lớn hơn, lớn hơn nữa để tôi có thể cứu chúng sinh với năng lượng từ bi này. Tôi muốn đồng hóa sinh mệnh của mình với Chính Pháp, và hoàn thành sứ mệnh đệ tử Đại Pháp trợ Sư chính Pháp của tôi, cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.
Trong quá trình trợ Sư chính Pháp, tôi đã nhận ra tôi có rất nhiều chấp trước và nhân tâm cần phải buông bỏ, vậy nên học Pháp là vô cùng quan trọng đối với tôi.
Các đồng tu, xin hãy chỉ ra những chỗ chưa phù hợp trong bài chia sẻ của tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/16/212235.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/30/112715.html
Đăng ngày 16-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.