Bài viết của một học viên sống ở Mỹ quốc
[MINH HUỆ 16-4-2019] Tôi được sinh ra ở Trung Quốc, năm nay tôi 14 tuổi. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ mình từ khi còn nhỏ.
Theo mẹ tôi kể lại, vào buổi chiều tôi được sinh ra, thời tiết đặc biệt lạnh và mây che phủ khắp bầu trời. Vì tôi là thai nhi lớn nên mẹ tôi bị khó sinh. Bà đã lâm bồn suốt hơn 10 giờ, và sau đó bác sĩ đột nhiên không nghe được động tĩnh của thai nhi nữa. Bác sĩ bảo mẹ tôi rằng đứa trẻ đang gặp nguy hiểm, và họ đã đưa bà vào phòng mổ để mổ lấy thai nhi ra khẩn cấp.
Bà và dì của tôi đã phát chính niệm bên ngoài phòng sinh trong suốt khoảng thời gian đó để bài trừ can nhiễu, và xin Sư phụ Lý Hồng Chí cứu tôi. Cuối cùng, tôi cũng đã chào đời an toàn. Bà tôi nói rằng tôi đến vì Pháp và Sư phụ đã cứu tôi khỏi bàn tay của cựu thế lực. Tôi rất biết ơn Sư phụ đã cứu mạng tôi.
Khi lên năm tuổi, tôi bắt đầu học đọc. Khi lên sáu tuổi, tôi có thể đọc được cả cuốn Chuyển Pháp Luân. Lúc đó, tôi rất tinh tấn tu luyện. Tôi thường học Pháp cùng bà, và tôi cũng nhẩm Hồng Ngâm. Đôi lúc mẹ tôi quên luyện công hay học Pháp, và tôi thường nhắc bà. Tôi đã là một tiểu đệ tử rất tinh tấn.
Khi lớn hơn, những thứ bất hảo dần nảy sinh trong tư tưởng tôi. Tôi bị ô nhiễm ở trường. Tôi bắt đầu nghiện Internet, và điểm số không được tốt lắm. Do tâm an dật và gặp đủ mọi loại can nhiễu, tôi bắt đầu ít tinh tấn học Pháp và luyện công hơn. Cuối cùng, tôi chỉ đơn giản dừng học Pháp luyện công, lấy cớ là bận rộn với việc học ở trường.
Nhưng Sư phụ vẫn đang dõi theo tôi. Cách đây một vài năm, tôi cùng gia đình đã chuyển đến Hoa Kỳ.
Sau khi đến Hoa Kỳ, tôi tham gia một trường học về nghệ thuật và có cơ hội học múa cổ điển Trung Quốc. Tôi cũng giam gia đoàn nhạc Tian Guo (Thiên Quốc). Sư phụ đã cấp cho tôi năm cơ hội được lên núi làm bài kiểm tra đầu vào để tham gia đoàn Biểu diễn Nghệ thuật Shen Yun. Tuy nhiên, tôi đã thất bại cả năm lần vì những chấp trước khác nhau.
Có lần tôi đi thi, giáo viên nói rằng chiều cao của tôi thiếu 0,2 cm, nên không thể trúng tuyển. Tôi cũng bị thừa cân và cần giảm cân. Giáo viên nói chuyện với mẹ tôi rất lâu. Cô cảm thấy tiếc, vì tôi cũng chỉ còn thiếu một chút nữa là đạt yêu cầu.
Tôi phát hiện ra dường như cái gì mình cũng kém một chút; cân nặng, chiều cao, và trạng thái tu luyện. Tôi tin rằng tôi đã không làm những gì Sư phụ yêu cầu. Dù làm bất cứ việc gì, tôi cảm thấy đạt 90% là đủ tốt, rằng tôi không phải hoàn hảo, và tôi không cần nghiêm túc như vậy. Nhưng tham gia vào hạng mục quan trọng như Shen Yun thì khác. Mỗi động tác nhảy, mỗi nốt nhạc đều cần phải hoàn hảo. Hoàn hảo 90% sẽ không đạt hiệu quả cứu người. Nếu tôi không cứu được chúng sinh đáng được cứu, thì đó là phạm tội và bội ước đối với Sư phụ và vô số chúng sinh trong vũ trụ của tôi.
Tôi nghĩ rằng đây cũng là một biểu hiện của văn hóa Đảng: làm để đối phó và chứ không làm cho hoàn hảo; dù đó là gì, 80-90% là đủ tốt. Đây cũng là một loại chấp trước. Gần đây, tôi lại thi vào Học viện Nghệ Thuật Phi Thiên. Mẹ tôi nói rằng tôi nên học cách tu bản thân.
Sư phụ giảng:
“Vạn cổ sự – Vi Pháp lai”
(Hí Nhất Đài, Hồng Ngâm II)Tạm dịch:
“Vạn sự việc cổ xưa, vì Pháp mà đến”
Là một sinh mệnh đến vì Pháp, tôi cũng nên tu trong Pháp, và sử dụng tất cả những gì mình có để chứng thực Pháp, giúp Sư phụ Chính Pháp, và cứu độ chúng sinh.
Khi mới vào Học viện Nghệ thuật Phi Thiên, trạng thái tu luyện của tôi rất tệ. Tôi cảm thấy như có thứ gì đó đang kéo mình, và tôi thực sự muốn về nhà. Lúc đầu, tôi không nhận ra rằng thứ gì đó của người thường đang lôi tôi xuống. Tôi nghĩ đó đơn giản là nỗi nhớ nhà. Nhưng sau đó, những tư tưởng bất hảo nổi lên can nhiễu tôi. Tôi nhớ đến những thứ vật chất trong xã hội người thường, thức ăn ngon và đồ chơi vui nhộn, các bạn cùng lớp và bạn bè. Tôi cảm thấy mệt mỏi và nghĩ ở Học viện Nghệ thuật Phi Thiên thật khó khăn.
Sau khi nói chuyện với mẹ mình, tôi bắt đầu nhẩm thuộc một mục trong cuốn Chuyển Pháp Luân, “Chủ ý thức phải mạnh.” Tôi nhẩm thuộc nó cho mẹ tôi mỗi ngày và cũng tự nhẩm thuộc mỗi ngày. Chắc chắn, chủ ý thức của tôi mỗi ngày đều mạnh hơn. Tôi thức dậy và nhớ mình đến đây vì điều gì. Tôi cũng nhận ra rằng mình cần phải buông bỏ tất cả những chấp trước đang can nhiễu mình.
Sau một tuần, tư tưởng của tôi có thay đổi lớn – Tôi nhận ra rằng có vô số chúng sinh trong thế giới của tôi đang đợi tôi cứu họ. Tôi cần nhảy tốt và lên sân khấu càng sớm càng tốt để cứu người. Tôi cần phải làm những gì Sư phụ mong muốn. Sư phụ đang sử dụng hình thức nghệ thuật để cứu người. Được trợ giúp Ngài là vinh dự của tôi.
Tôi cần tu qua tất cả những cay đắng và mệt mỏi, tất cả những nỗi đau và nước mắt, đồng thời tiêu nghiệp theo cách này. Một chút đau khổ này không là gì so với những gì Sư phụ làm cho chúng ta. Sư phụ đã gánh chịu rất nhiều cho tôi, và tôi chỉ cần chịu đựng một chút. Chưa kể những gì tôi đang làm là thần thánh nhất trong toàn vũ trụ!
Sau khi thay đổi tư tưởng, tâm tôi trở nên tích cực, và mặc dù việc tập luyện hàng ngày vẫn còn mệt mỏi, nhưng tôi không còn thụ động chịu đựng cơn đau nữa. Thay vào đó, tôi sử dụng những suy nghĩ tích cực, niệm của thần, và thực hiện các bài kiểm tra hàng ngày một cách bình tĩnh. Trong tâm tôi có ngày càng ít những tư tưởng bất hảo, và tôi dần từ bi hơn.
Sư phụ giảng:
“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Tôi không được bỏ lỡ tất cả những cơ hội mà Sư phụ cấp cho mình. Sư phụ đã vì tôi mà làm quá nhiều. Tất cả những gì tôi có thể làm để đáp lại Ngài là tu luyện tinh tấn.
Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/16/384162.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/22/176587.html
Đăng ngày 13-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.