Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-05-2019] Tôi là một giáo viên tiểu học. Năm 1999, Giang Trạch Dân bắt đầu phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Tôi nhất quyết không từ bỏ đức tin của mình và đã bị đuổi việc. Chính quyền đã tịch thu bằng cấp của tôi, vì vậy tôi phải làm gia sư.

Đối xử với một đứa trẻ ương bướng

Một người bạn đã giới thiệu cho tôi Mỹ Mỹ, một cô bé chín tuổi đang học lớp hai. Bố mẹ cháu đã ly dị, điều đó khiến cô bé [trở nên] dễ nổi loạn. Cô bé khá nóng nảy và không vâng lời. Mỹ Mỹ ghét phải làm bài tập về nhà. Không có ai kể cả giáo viên, cha mẹ hoặc ông bà có thể quản được cô bé.

Vào buổi dạy đầu tiên, bố của Mỹ Mỹ nói với tôi rằng lớp của cô bé có 54 bạn và điểm thi của cháu xếp thứ ba từ dưới lên trong học kỳ trước. Cháu hầu như bị hổng kiến thức môn toán. Anh ấy không mong đợi gì nhiều, chỉ muốn tôi giúp cô bé hàng ngày làm bài tập về nhà là được.

Tôi cho rằng với một đứa trẻ, hoàn thành bài tập về nhà là việc không khó. Nhưng tôi lại không ngờ rằng với Mỹ Mỹ, nó lại khó khăn đến vậy. Cô bé không hiểu các câu hỏi và bối rối khi trả lời sai. Khi bài tập về nhà quá dài, cô bé sẽ nổi giận, la hét và khóc. Khi mệt mỏi, cô bé trách giáo viên đã giao bài tập về nhà cho mình. Đôi khi cô bé từ chối hoàn thành bài tập. Khi tôi kiên trì giúp cháu làm xong bài tập, cháu đã lớn tiếng với tôi.

Tôi đã thương lượng với cha của Mỹ Mỹ, thống nhất rằng chúng tôi cần kiên nhẫn và không nên thúc ép cháu quá nghiêm khắc. Từ Pháp lý của Đại Pháp, tôi hiểu rằng đánh đập hay la mắng bọn trẻ sẽ không thay đổi được chúng nếu chúng không được giải thích rằng chúng đã làm sai điều gì. Nếu chúng ta nói với trẻ điều gì đúng và điều gì sai, trẻ sẽ muốn chọn làm điều đúng.

Tôi để ý thấy đôi chân của cô bé sẽ run rẩy mỗi khi cô bé nói về giáo viên của mình. Rõ ràng là cô bé không tự tin. Điều này có nghĩa là cô bé cần được khích lệ. Cô bé muốn được khen ngợi và công nhận. Vì vậy, bất cứ khi nào tôi thấy một chút tiến bộ, tôi sẽ khen ngợi và khích lệ cô bé.

Cha của Mỹ Mỹ đã ủng hộ ý tưởng của tôi về việc giáo dục cô bé dựa trên các Pháp lý của Đại Pháp. Tôi cũng giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại cho ông ấy và ông đã đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Tôi đã không sử dụng biện pháp cưỡng chế. Khi Mỹ Mỹ mệt mỏi, tôi sẽ cho cháu nghỉ ngơi. Trong giờ nghỉ, tôi nói với cháu rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và kể những câu chuyện về văn hoá thần truyền của Trung Quốc. Tôi cũng nói với cháu rằng ĐCSTQ tà ác như thế nào. Mỹ Mỹ đã thoái xuất khỏi Đội thiếu niên tiền phong. Tôi nói với cháu rằng nếu cháu hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, khi lớn lên cháu chắc chắn sẽ trở thành một cô gái tốt. Mỹ Mỹ và tôi đã thỏa thuận rằng lớn lên cháu sẽ trở thành một cô gái tốt. Bất cứ khi nào cháu cư xử không tốt, tôi sẽ nói: “Mỹ Mỹ, con đã hứa sẽ trở thành một cô gái tốt mà!”

Thay đổi thành một bé gái tốt

Dần dần, Mỹ Mỹ đã thay đổi. Cháu đã bỏ được nỗi sợ làm bài tập về nhà và kết quả học tập của cháu đã tiến bộ. Sau một tháng, cháu xếp thứ 33 trong kỳ thi giữa kỳ. Cháu bắt đầu tự tin hơn và nói rằng cháu muốn làm tốt hơn. Trong bài kiểm tra cuối kỳ, cháu đứng thứ 25 trong lớp!

Mỹ Mỹ bây giờ sắp tốt nghiệp tiểu học. Cháu đã dưỡng thành được thói quen học tập tốt và có được thành tích học tập ổn định. Đôi khi cháu được điểm tối đa môn toán. Khi nhận được giải thưởng vì đạt được điểm tối đa, lần đầu tiên cháu đã thể hiện niềm hạnh phúc. Mỹ Mỹ nói chúng tôi là bạn tốt. Bố Mỹ Mỹ thường cảm ơn tôi, vì ông ấy không còn phải lo lắng về việc học của con mình nữa.

Gia đình của Mỹ Mỹ được phúc báo

Khi cháu lên lớp ba, bà của cháu được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi. Bà bị hôn mê trong thời gian nằm viện và gia đình thậm chí đã chuẩn bị hậu sự cho bà. Từ nhỏ, Mỹ Mỹ đã được bà nuôi nấng và hai bà cháu có một mối quan hệ đặc biệt. Tôi đến thăm bà của Mỹ Mỹ trong bệnh viện và mang cho bà một lá bùa hộ mệnh có thông điệp “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Tôi nói với bà rằng nếu bà thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” thì bà có thể hồi phục.

Cả ông và bà của Mỹ Mỹ đều là thành viên của ĐCSTQ. Tôi nói với họ rằng ĐCSTQ bức hại Đại Pháp và trời sẽ diệt nó, vì vậy họ nên thoái xuất khỏi nó và khi Đảng sụp đổ họ sẽ không bị liên đới. Họ đã đồng ý. Vài ngày sau, bà của Mỹ Mỹ được xuất viện. Sau đó, bà có thể đi bộ và nấu ăn cho gia đình. Ba năm đã trôi qua và bà không còn gặp phải bất kỳ vấn đề sức khoẻ nào.

Một đứa trẻ ngỗ nghịch khác

Bố của Mỹ Mỹ tái hôn vào năm 2017. Người vợ mới của anh có một cậu con trai một tuổi tên là Mao Đậu. Vì cô ấy đã chứng kiến cách mà Mỹ Mỹ thay đổi, nên cô đã nhờ tôi kèm cặp cho con trai cô.

Mao Đậu giống như Mỹ Mỹ trước đây. Cậu bé muốn được xếp hạng cao, nhưng có tính tình rất tệ. Khi cậu bé trả lời sai hoặc không làm tốt bài tập về nhà của mình, cậu sẽ gào thét, xé vở bài tập, kêu la và lăn lộn trên sàn nhà.

[Lần đầu gặp phải trường hợp như vậy] tôi khá lúng túng không biết phải làm sao. Vào buổi tối, khi mẹ cậu bé đến đón con, tôi đã giãi bày tâm sự của mình. Cô ấy nói rằng cô không hy vọng cậu bé sẽ đạt kết quả tốt ở trường. Nhưng cô không thể nào dạy dỗ cậu bé được. Cuộc hôn nhân đổ vỡ đã khiến cô bị tổn thương tinh thần và rất ốm yếu. Cô lo lắng rằng chăm sóc Mao Đậu sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của mình. Cô ấy đã khóc: “Thật tốt nếu chị có thể quản cháu sau giờ học. Điểm của cháu nó không quan trọng.”

Tôi cũng có trải nghiệm giống cô ấy trong cuộc hôn nhân của mình. Tôi nói với cô rằng tôi đã được hưởng lợi như thế nào khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi nói với cô ấy chân tướng về Đại Pháp, cô ấy đã lựa chọn thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi nói với mỗi học sinh của mình về Pháp Luân Đại Pháp, về tầm quan trọng của Chân-Thiện-Nhẫn và tại sao bọn trẻ nên thoát xuất khỏi Đội thiếu niên tiền phong. Tôi không đối xử với Mao Đậu khác với những học sinh khác của mình.

Tôi nói với Mao Đậu: “Nếu một học sinh có thể hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn thì sẽ học được tốt ở trường và không gặp khó khăn trong học tập.”

“Đối với học sinh tiểu học, ‘Chân’ có nghĩa là học thực chất và học tập nghiêm túc. Khi con học, con không nên nghĩ đến những việc khác khiến cho mình bị phân tâm. Hãy suy nghĩ về chúng khi con đang không phải học bài. ‘Thiện’ có nghĩa là đối xử tốt với người khác, nghĩ đến người khác trước, không để mẹ con thất vọng và xứng đáng với những nỗ lực của giáo viên. ‘Nhẫn’ có nghĩa là chịu đựng sự khó chịu của việc học.”

“Học tập sẽ có khó khăn và mệt mỏi. Con phải khắc chế và kìm nén mong muốn theo đuổi sự thoải mái khi học. Nếu một học sinh có thể làm điều này, cậu ấy sẽ trở thành một học sinh giỏi.”

Đại Pháp thay đổi Mao Đậu

Mao Đậu rất quan tâm đến Đại Pháp và liên tục yêu cầu tôi nói cho cháu nghe nhiều hơn về môn tu luyện này. Tôi đã cho cháu nghe băng thu âm các bài giảng ở Quảng Châu của Sư phụ Lý Hồng Chí. Mỗi thứ Bảy và Chủ nhật khi cháu đến nhà tôi học thêm, cháu đều dành 10 phút để nghe bài giảng của Sư phụ.

Sau một thời gian, Mao Đậu bắt đầu thay đổi. Cháu kể cho tôi nghe những gì xảy ra ở nhà và ở trường mỗi tuần.

Một hôm cậu bé nói rằng: “Tuần này con đã làm một việc không tốt.” Tôi rất ngạc nhiên và hỏi chuyện gì đã xảy ra. Cháu nói: “Một trong những người bạn cùng lớp của con mất bút và con đã cười.” Tôi đã mỉm cười. Cháu chia sẻ rất nhiều điều với tôi.

Hành động của chúng ta ảnh hưởng đến người khác

Một ngày, Mao Đậu trông rất buồn và nói: “Tại sao thành phố của cô rất đẹp còn thành phố của con lại xấu?” Tôi biết thiên mục của cậu bé đã khai mở và cậu có thể nhìn thấy không gian khác trong trường không gian của tôi và cậu bé. Vì cậu bé không hiểu khái niệm về trường không gian khác nên cậu bé gọi đó là thành phố. Mao Đậu nói: “Có hàng nghìn người và ba cái TV trong thành phố của cô. Mọi người đang học Đại Pháp bằng cách xem TV. Và có rất ít người trong thành phố của con. Họ đang xem những thứ xấu.” Tôi nói với cậu bé đó là vì những gì cậu thường đọc và chơi là không tốt. Cậu bé đã huỷ đi một món đồ chơi mới có hình tượng bộ xương phát ra thứ âm nhạc rất kinh khủng, và cũng ném đi một tấm bìa có hình súng ống bắn giết hết thảy mọi thứ.

Bố của Mao Đậu giàu có, nhưng ông đã lừa dối mẹ cậu bé. Mao Đậu ghét bố vì đã bỏ rơi hai mẹ con cậu và cậu muốn giết bố mình cùng người phụ nữ mà ông ngoại tình. Một ngày nọ, cậu bé nói với tôi rằng thông qua thiên mục cậu đã thấy có chiến tranh trong thành phố của mình. Nhiều người đã chết, và nhiều người trốn thoát. Cậu bé nói một người đã hỏi cậu rằng: “Tại sao bạn lại khơi mào một cuộc chiến tranh?” Tôi hỏi cậu bé: “Con đã trả lời như thế nào?” Cậu bé nói: “Con đã lặng đi không nói được gì.”

Một lần khác, có một trận động đất trong thành phố của cậu. Khi tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra, cậu bé nói rằng cậu đã hỏi xin bà của mình hai nhân dân tệ (gần bảy nghìn đồng Việt Nam), và bà chỉ cho cậu một đồng. Cậu đã mất bình tĩnh và lớn tiếng với bà.

Thay đổi thành một cậu bé tốt

Cả hai chúng tôi đều hướng nội. Cậu bé nói rằng mình đã mất bình tĩnh vì có tâm tranh đấu, điều đó dẫn đến chiến tranh và động đất trong thành phố của cậu. Sau đó, khi có một trận động đất nhỏ ở thành phố của cậu bé, Mao Đậu biết rằng đó là do tâm tình bất ổn của cậu gây ra. Một ngày cuối tuần, Mao Đậu nói rằng cậu đã có mâu thuẫn với anh họ của mình. Trước đây, cậu bé ghét anh họ vì ông của cậu thích anh họ mà không phải là cậu. Lần này, anh họ đã lấy một số đồ vật của cậu, nhưng Mao Đậu không tranh đấu với anh mình như trước đây. Cậu giữ bình tĩnh và chia sẻ đồ của mình cho anh họ. Cậu bé nói với tôi rằng bây giờ chiến tranh ở thành phố của cậu đã kết thúc, mọi người không còn phải chạy trốn nữa, và 80 người đã định cư ở thành phố của cậu, thành phố ngày càng thịnh vượng.

Mẹ của Mao Đậu đã nhìn thấy những thay đổi lớn ở cậu bé. Mao Đậu trở nên ân cần và quan tâm đến những khó khăn vất vả trong công việc của mẹ. Cậu không còn ném rác xuống sàn và bắt đầu gọi bố dượng là chú thay vì chỉ gọi tên ông ấy. Mẹ cậu bé gọi cho tôi và nói với tôi rằng cô rất hạnh phúc với cách cư xử của cậu. Cô cho biết giáo viên ở trường thường khen Mao Đậu vì học tập và cư xử tiến bộ. Cô liên tiếp cảm ơn tôi. Tôi nói rằng tôi không có bất kỳ bản lĩnh đặc biệt nào cả. Đó là nhờ Mao Đậu đã có Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp chỉ đạo và rằng hiện giờ cậu bé đã hiểu làm một cậu bé ngoan quan trọng như thế nào. Đại Pháp cũng đã giúp hóa giải tâm oán hận của cậu bé đối với bố mình. Trước đây, Mao Đậu giấu mẹ học Đại Pháp. Nhưng hiện tại mẹ cậu bé ủng hộ cậu và cậu bé có thể học Pháp tại nhà.

Những đứa trẻ ngỗ nghịch không còn nữa

Hai đứa trẻ đáng yêu này được sinh ra trong những gia đình đầy biến cố. Chúng không được giáo dục dựa trên văn hoá truyền thống. Do đó, chúng có tính khí nóng nảy và không biết cách cư xử. Thông qua học Pháp Luân Đại Pháp, những đứa trẻ này đã từ bỏ các thói quen xấu và trở thành những đứa trẻ ngoan có tiêu chuẩn cao. Cha mẹ bọn trẻ không còn phải lo lắng về con của mình nữa. Những đứa trẻ đã học cách tôn trọng giáo viên và học tập chăm chỉ. Gia đình chúng cũng được hưởng lợi ích từ Pháp Luân Đại Pháp. Trên đây là chút chia sẻ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/8/-385986.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/18/177667.html

Đăng ngày 17-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share