Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-06-2019] Tôi đã nghe video “Giao lưu Pháp hội Minh Huệ” trong suốt vài ngày qua. Tôi ngưỡng mộ sâu sắc những học viên đã tận tâm gánh vác trách nhiệm vì Đại Pháp, vì các học viên và vì chính bản thân họ.

Có một lần, tôi đã viết bài chia sẻ gửi tới Minh Huệ. Tôi chỉ viết về những điều nhỏ theo thứ tự thời gian, thể hiện sự tốt đẹp của Đại Pháp và từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi đã không xem lại bài viết cẩn thận.

Khi tôi đọc bài viết đã được biên tập và đăng tải trên Minh Huệ, chuỗi các sự kiện đã được sắp xếp lại một cách hợp lý. Nó mang đến cho người đọc cảm giác rằng bài được viết trong một lần và trình bày một câu chuyện liền mạch, mà lại tràn đầy chính khí, chứng thực rằng các học viên đã tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Tại sao tôi lại không nghĩ tới những ý nghĩa ấy? Đó là vì tôi vẫn còn những quan niệm người thường và tâm lý hiển thị. Đó là một sai lầm nghiêm trọng trên con đường tu luyện của tôi vì tôi đã mang những quan niệm người thường vào bài viết. Tôi cảm thấy buồn và hổ thẹn trước Đại Pháp và Sư phụ. Tôi hối tiếc vì đã có chấp trước muốn dùng Đại Pháp để khẳng định mình, một chấp trước đã ẩn giấu từ lâu trong tâm tôi.

Tôi cũng cảm thấy thất vọng vì không bằng được người khác khi so sánh bản thân với tâm thuần tịnh của các đồng tu. Cảm giác thất vọng đó là do chấp trước tranh đấu và đố kỵ. Nhưng quan trọng nhất là tôi rất vui vì đã tìm ra được chấp trước của mình, và khi chúng được loại bỏ, tôi biết mình có thể đề cao tầng thứ.

Không lâu sau, tôi lại thấy bài viết này trên tuần báo Minh Huệ, lần này khiến tôi chấn động hơn. Đồng tu không chỉ viết chú thích mà còn làm cả [hình ảnh] minh hoạ, điều đó cũng cho thấy phần nào sự dụng tâm của các đồng tu. Trong tu luyện, các đồng tu là một chỉnh thể, biểu hiện bên ngoài chính là bài viết này đã được các đồng tu không ngừng gia công hoàn thiện, để nó trở thành như một viên kim cương như ý! Tôi đột nhiên lĩnh hội được rằng: Có lẽ đây cũng là một thể hiện của “Đại Đạo vô hình” của Đại Pháp.

Tôi cũng viết một bài chia sẻ về mâu thuẫn tâm tính giữa tôi và một học viên là người thân trong gia đình. Các biên tập viên đã bỏ đi những chi tiết tiêu cực mà tôi viết về người thân của tôi. Mặc dù tôi đã suy nghĩ về điều Sư phụ đã dạy chúng ta, nhưng tâm oán hận của tôi đối với những người thân trong gia đình đã bộc lộ ra.

Sư phụ giảng:

“Tôi, là Sư phụ, vẫn luôn không nhớ kể đến những việc sai sót mà chư vị làm trong tu luyện, chỉ nhớ kể đến những việc làm được tốt và những thành tựu của chư vị; là các đệ tử Đại Pháp mà nói, cũng là [những ai] từ trong cuộc bức hại tà ác không gì sánh nổi mà vượt qua, đều hiểu biết thấm thía rằng tu luyện rất gian khổ, [và] sẽ không phải là không thông cảm cho các học viên nào mắc sai lầm.” (Vượt qua cửa tử, Tinh tấn yếu chỉ III)

Bất kỳ điều gì Sư phụ yêu cầu, mỗi học viên Đại Pháp đều nên chiểu theo – không chút trì hoãn. Nếu tôi không thể đạt được yêu cầu nào đó của Sư phụ, thì đó là vì tôi chưa đồng hóa với Pháp ở phương diện đó. Sau này, tôi sẽ cảnh giác hơn với nhất tư nhất niệm của mình, đảm bảo rằng chúng phù hợp với yêu cầu của Đại Pháp. Nhờ vậy, tu luyện của tôi sẽ có tiến bộ lớn.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/6/9/-388476.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/23/178184.html

Đăng ngày 16-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share