Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-03-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2006. Trước khi trở thành một người tu luyện, tôi có thân thể suy nhược và thường hay bị ốm. Tôi cũng hay gây chuyện ở trường và học lực của tôi không được tốt. Ở trường tiểu học, giáo viên chủ nhiệm không muốn tôi lên lớp vì sợ rằng thang điểm thấp của tôi sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cả lớp. Vì vậy, tôi đã bị lưu ban một năm.

Sau khi trở thành một học viên Đại Pháp, thành tích học tập của tôi ở trường trung học luôn nằm trong nhóm những học sinh dẫn đầu. Tôi sống xa trường, vì vậy mỗi ngày tôi phải đi học bằng xe đạp. Những học sinh khác bắt nạt tôi bằng cách bắt tôi làm bài tập về nhà cho họ và dọn dẹp lớp học. Tôi cũng bị ép phải cho mượn chiếc xe đạp mới của mình cho người khác. Khi gặp phải sự đối xử bất công này, tôi đã nhớ đến một trong những bài thơ của Sư phụ Lý Hồng Chí:

“Viên mãn đắc Phật quả

Cật khổ đương thành lạc

Lao thân bất toán khổ

Tu tâm tối nan quá

Quan quan đô đắc sấm

Xứ xứ đô thị ma

Bách khổ nhất tề giáng

Khán kỳ như hà hoạt

Cật đắc thế thượng khổ

Xuất thế thị Phật Đà”

(Khổ Kỳ Tâm Chí trong Hồng Ngâm)

Tôi không ôm giữ bất kỳ tâm oán hận nào và buông bỏ những cảm xúc của bản thân mình.

Khi học trung học, tôi sống trong ký túc xá và tôi thường tự nhủ: “Tu luyện là ưu tiên hàng đầu của mình, tiếp theo mới là học tập”. Khối lượng bài tập ở trường trung học rất nặng, nhưng tôi vẫn dành thời gian để làm những hạng mục nhằm nâng cao nhận thức về Đại Pháp. Mỗi thứ bảy và chủ nhật, tôi thường lấy một cây bút chì hoặc một miếng phấn và viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp” ở những nơi gần trường học.

Thỉnh thoảng tôi nói chuyện trực diện với mọi người để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Đôi lúc, khi tôi viết những thông điệp về Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ cảm thấy sợ hãi. Tôi nhận ra rằng sợ hãi là một chấp trước cần loại bỏ. Dần dần, tâm sợ hãi của tôi ngày càng trở nên yếu hơn.

Có lần, tôi đã viết một tin nhắn ở hành lang của một tòa chung cư. Ngay khi tôi vừa viết xong thì một người dân mở cửa. Tôi nhớ đến những lời giảng của Sư Phụ,

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Ông ta dường như không chú ý đến tôi, nên tôi đã đi lên lầu. Ông ta khóa cửa và đi xuống cầu thang. Sự việc như thế này đã xảy ra nhiều lần. Với sự bảo hộ của Sư Phụ, không ai có thể ngăn cản tôi viết những lời hay về Đại Pháp. Tôi chân thành tạ ơn Sư phụ đã chăm lo cho tôi.

Trong ký túc xá, một số bạn cùng phòng tôi rất lười biếng còn một số thì không gọn gàng ngăn nắp. Chúng tôi đã lên một lịch trình hàng ngày để dọn dẹp phòng, nhưng họ chỉ nhanh nhanh chóng chóng để hoàn thành công việc và không làm tốt công việc. Không phải ngẫu nhiên mà tôi nhìn thấy điều này. Tôi là một người tu luyện và hiểu rằng trên con đường tu luyện này không có việc nào là nhỏ cả. Vì vậy, hàng ngày tôi đã dọn dẹp căn phòng một cách ngăn nắp. Đôi khi tôi khá mệt mỏi, nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Hoàn cảnh này là một cơ hội giúp tôi đề cao. Cuối cùng, nhiều lần phòng của chúng tôi đã nhận được giải thưởng “Căn phòng sạch nhất”.

Một số bạn cùng lớp tôi sẽ bỏ học để đến quán cà phê có kết nối internet, chơi bóng rổ, chơi bi-a hoặc đi chơi với bạn gái. Tuy nhiên, tôi đã đặt ra một yêu cầu cao cho bản thân mình. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu rằng tất cả những cám dỗ đó đang thử thách tôi. Tôi đã cố gắng làm tốt mọi việc nhỏ.

Tôi đã thuộc lòng những bài thơ của Sư Phụ vào giờ nghỉ học và thường tự mình nhẩm thuộc chúng.

Khi học đại học, chúng tôi buộc phải sống trong ký túc xá. Vì chúng tôi không bị theo dõi sát sao như hồi còn ở trường trung học, một số bạn cùng lớp tôi đã lãng phí thời gian vào việc chơi trò chơi điện tử. Tôi biết mình cần phải nghiêm khắc với bản thân. Vì vậy, tôi đã thu xếp thời gian biểu của mình để có thêm thời gian chứng thực Pháp và học các môn trên lớp.

Tôi đã đạt điểm cao và mọi người tin tưởng tôi bởi tính cách của tôi. Tôi đã được bầu làm chủ tịch hội sinh viên của trường đại học và tôi cũng nhận được một số học bổng. Một trong những học bổng đó là học bổng quốc gia và học bổng này chỉ được trao cho ba sinh viên trong trường đại học của chúng tôi.

Tôi trở nên khỏe mạnh và thông minh hơn sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Chiểu theo yêu cầu của một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi cũng thường nghĩ đến những người khác trước. Những người xung quanh đều đón nhận tôi.

Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã không thể có được những vinh hạnh đặc biệt này. Con xin chân thành tạ ơn Sư Phụ đã luôn dõi theo và khích lệ con.

Giờ đây, tôi đã có một công việc tốt. Tôi biết những điều này đã được trao cho tôi bởi vì tôi là một người tu luyện. Tôi sẽ không ngừng tinh tấn và có những yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân mình. Tôi muốn giúp nhiều người hơn nữa tìm hiểu sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và trợ Sư chính Pháp. Tôi sẽ không rời đi với bất kỳ sự hối tiếc nào.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/13/373283.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/19/176550.html

Đăng ngày 07-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share