Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-03-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Dưới đây là một đoạn nhỏ trong quá trình tu luyện của tôi.

Một hôm khi tôi đang làm việc trên cánh đồng, chồng tôi bảo con gái ra đó nói với tôi rằng ông ấy muốn ly dị. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng con gái đang nói đùa, nhưng nó là thật.

Chồng tôi bắt đầu việc ly hôn

Con gái vừa khóc vừa nói với tôi: “Mẹ, cha thật sự muốn ly dị vì mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cha bảo mẹ là kẻ ngốc vì cứ luôn cố gắng giảng chân tướng cho người khác. Có nhiều người không biết chân tướng mà ở sau lưng cha bàn tán về cha, họ bảo cha không ngu dại thì cũng có bệnh. Mẹ à, những việc mẹ làm đã khiến cha bị áp lực nặng nề, làm cha trước mặt người khác không cất đầu lên nổi. Cha không thể chịu nổi nữa và không thể nghĩ ra giải pháp nào khác ngoài việc ly dị mẹ, như vậy thì ông mới được giải thoát.”

Nghe vậy tâm tôi vô cùng khó chịu, bỗng chốc tôi bị tình dẫn động, tâm oán hận trào dâng, cảm thấy số mình sao mà khổ thế. Tuổi thanh xuân của tôi đã dành cả cho ông ấy. Nhà ông ấy điều kiện không tốt, gia cảnh bần hàn, lúc đó ông ấy dùng lời ngon tiếng ngọt mà dụ dỗ tôi, nói nào là đồng cam cộng khổ, thề non hẹn biển. Xem ra hôm nay hết thảy là tôi bị ông ấy lừa rồi. Tôi càng nghĩ đến nó lại càng thấy đau lòng. Do đó, tôi khẳng định rằng đây chính là cựu thế lực đang lợi dụng chồng tôi để bức hại tôi.

Lúc đó thái độ của chồng tôi vô cùng cương quyết. Để đạt được mục đích ly hôn, ông ấy đã thuê luật sư và đưa tôi ra tòa mà không quan tâm đến tôi sống chết ra sao hay thống khổ như thế nào. Ông ấy còn tuyên bố rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, hy vọng điều này có thể khiến quan tòa đưa ra phán quyết rằng sẽ cho ông ấy hưởng toàn bộ tài sản của chúng tôi. Đây là một bước tiến khác của cựu thế lực, đang muốn lợi dụng chồng tôi để bức hại tôi về phương diện kinh tế.

Giảng thanh chân tướng Đại Pháp tại tòa án

Khi tôi nghe ông nói rằng tôi là một học viên Đại Pháp, tôi đã nghĩ: “Tôi là một học viên Đại Pháp, tôi có Sư phụ và tôi phải tuân theo Pháp của Sư phụ”

Tôi thừa nhận mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập của Pháp Luân Đại Pháp, đã dạy chúng tôi trở thành người tốt, để tu luyện bản thân và đối xử tốt với người khác. Tôi nói rằng tôi đã nộp đơn khiếu nại hình sự chống lại cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân, người khởi xướng cuộc đàn áp Đại Pháp, tại tòa án cao nhất ở Trung Quốc.

Tôi giải thích về Đại Pháp và người dân tại hơn 100 quốc gia tu luyện như thế nào. Quan trọng nhất, tôi nhấn mạnh rằng nếu con người tin vào nguyên lý Chân Thiện Nhẫn của Đại Pháp và tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, thì thế giới sẽ là một nơi tốt đẹp hơn.

Con gái tôi kéo mạnh váy của tôi và thì thầm lo lắng: “Tại sao mẹ lại nhắc đến Đại Pháp? Mọi người đang cố làm hại mẹ ở đây. Mẹ tốt hơn nên coi chừng những gì mẹ nói.”

Điều này đã không ngăn cản tôi. Tôi đã nói rằng bất cứ ai làm hại Đại Pháp sẽ phải đối mặt với hậu quả trong tương lai do hậu quả của nghiệp báo và thay vào đó họ nên nhớ rằng các học viên là những người tốt.

Cả phòng xét xử im lặng. Sau đó, luật sư nói: “Pháp Luân Đại Pháp không làm gì sai. Chị nói đúng, con người cần Chân Thiện Nhẫn.”

Cuối cùng, tòa phán quyết rằng căn nhà mới sẽ chia cho tôi trong khi căn nhà cũ đưa cho chồng tôi.

Giấc mộng nhắc tôi về sứ mệnh của mình

Vào một đêm tôi có một giấc mộng: tôi đang làm việc trên đồng thì chồng tôi tiến đến và nói: “Không phải là em luôn muốn học sao? Nhanh, đi và xem này.”

Tôi nhanh chóng chạy về làng và ở đó có một cái sân khấu cao to với các nhà tuyển dụng đại học đang đứng trên đó. Bên dưới sân khấu cơ man nào là người và tất cả họ đều nhìn tôi ghen tỵ khi tôi đi lên sân khấu. Nhà tuyển dụng cười và bảo tôi lấy ghế ngồi. Tôi nghĩ đến trình độ học vấn hạn chế của mình, nhưng người giám thị bảo: “Chị có thể làm được. Chị biết tất cả câu hỏi thi và chị có thể hiểu được.”

Họ đưa tôi tờ giấy thi. Tôi nhìn nó và chú ý thấy trên đó không có viết gì cả, nhưng mọi người đang di chuyển vòng quanh nó và họ nhìn tôi. Sau đó, người giám thị bảo tôi: “Nó tùy thuộc vào cách mà chị làm thôi”. Tôi lấy bút vẽ một vòng tròn, giữ tất cả mọi người trong vòng tròn.

Sau khi tôi thức dậy, tôi nhận ra rằng những hành động của chồng là một phần của quá trình tu luyện-nó là kỳ thi trên con đường Đắc Đạo Giác Ngộ của tôi. Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện không có việc gì là vô duyên vô cớ cả”.(Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009).

“Trong quá trình tu luyện, những gì chư vị trải qua đều là việc tốt, cũng đều là đang kiến lập uy đức của mình.”(Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc [1999])

Đối phó với những kẻ bức hại

Sau khi tôi chiểu theo Pháp mà nhìn vào quá trình ly hôn, tôi đã hiểu rằng chồng tôi thực ra đang giúp tôi. Mọi oán hận đối với ông ấy tiêu tan hết. Trái tim tôi đầy từ bi. Tôi nhận ra rằng tôi là một học viên thì không nên đối đãi vấn đề giống ông ấy được. Học viên Đại Pháp tu luyện Từ Bi, tôi cần phải dùng lòng tốt mà đối đãi với ông ấy. Tôi đã mời ông dùng cơm với chúng tôi. Chúng tôi cưới lại sau ba tháng ly hôn.

Tuy nhiên, vì thể ngộ Pháp của tôi chưa đầy đủ và vững chắc, tôi vẫn còn chấp trước. Chấp trước vào tình của tôi đã tạo cơ hội cho cựu thế lực bức hại tôi lần nữa. Khi tôi muốn ra ngoài và giảng chân tướng, tôi đã bị bắt và giải về đồn công an. Lãnh đạo Phòng 610 muốn lục soát người tôi khi ông ta đến đó.

Lời Sư phụ lập tức hiện lên trong tâm trí tôi:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh tấn yếu chỉ 2).

Tôi nói: “Hãy thả tôi ra, tôi là một học viên. Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không phải là tội ác. Các ông đang cố ý phạm tội, nên hình phạt của các ông sẽ nặng nề hơn nhiều. Tôi là phụ nữ, nên ông không thể khám xét tôi.”

Tất cả mọi người trong đồn đều nghe tôi và không ai làm gì hết, nên ông ta nhờ một nữ cảnh sát. Sau đó ông bỏ tay khỏi người tôi. Tuy nhiên, ông ta bảo các cảnh sát thẩm vấn tôi để tìm ra người đã đưa tôi sách Cửu Bình về Đảng Cộng sản và các tờ rơi khác, cũng như tên và địa chỉ của tôi.

Tôi không thể nào hợp tác với họ. Tôi nói: “Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không nói với các anh bất cứ điều gì. Tôi chỉ nghe theo Sư phụ mà thôi.” Tôi nói với họ về Đại Pháp và cuộc bức hại và nói nếu có gì xấu xảy đến với tôi, họ sẽ bị trừng phạt trong tương lai.

Sau đó, họ nói vài điều làm tôi rất buồn. Rõ ràng, chồng tôi đã cho họ biết về nơi ở của tôi và đưa cho họ những cuốn sách Đại Pháp của tôi. Tôi đã không giận dữ, tuy nhiên tôi nói với họ: “Chồng tôi cũng không hiểu chân tướng về Đại Pháp. Tôi có thể nói với ông ấy tại nhà, nhưng tất cả các anh, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để các anh nghe nó.”

Tôi nói với họ rất nhiều người vô tội đã bị bức hại đến chết bởi đảng ĐCSTQ ra sao. Tôi nói những điều về Cách mạng Văn hóa cho đến thảm sát Thiên An Môn, theo sau là cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã bảo họ rằng Thần linh đang quan sát mọi người, và mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho lời nói và hành động của chính mình, và họ cần phải thoái ĐCSTQ để tránh bị liên lụy trong tội ác của nó vì họ đã thề độc đem cả sinh mệnh phó thác cho đảng. Tôi cũng bảo họ đừng bức hại các học viên. Cuối cùng, bốn cảnh sát đã thoái đảng.

Đã đến lúc tôi phải về nhà, nhưng cảnh sát nói với tôi rằng họ không thể thả tôi cho đến khi cấp trên của họ quay lại. Tôi cầu Sư phụ giúp tôi rời khỏi đồn cảnh sát và trở về nhà.

Đột nhiên, tôi cảm thấy không khí như ngừng lại và thấy khó thở. Tôi bảo họ đưa tôi về nhà. Họ gọi điện cho cấp trên, tôi nghe thấy miêu tả về tình trạng giống như tôi có thể bị lên cơn đau tim. Họ gọi xe cấp cứu và báo cho gia đình tôi.

Xe cấp cứu đến nhanh chóng và chồng tôi cũng đến với cấp trên của Phòng 610. Họ đưa tôi đến bệnh viện. Tôi yêu cầu đưa về nhà, sau một hồi lời qua tiếng lại họ cho phép tôi về nhà. Tôi đã thắng cuộc chiến giữa chính và tà.

Chồng tôi thay đổi thái độ

Sau khi về đến nhà, tôi bảo chồng tôi một cách từ bi rằng mọi người đều sẽ phải chịu trách nhiệm cho những gì họ làm. Tôi thật sự hy vọng rằng ông có thể thay đổi thái độ, đối xử tốt với học viên, và không can nhiễu tu luyện của tôi. Đồng thời, tôi đã cải thiện việc học Pháp và nghiêm túc đối đãi với việc tu luyện.

Bây giờ chồng tôi như một người đã thay đổi. Đôi lúc, ông ấy còn nhắc nhở tôi khi tôi quên phát chính niệm vào những giờ đã định. Ông cũng rất hỗ trợ cho các hoạt động giảng chân tướng của tôi. Thỉnh thoảng, ông ấy thậm chí sẽ hỏi tôi rằng tôi có đi ra ngoài để phân phát tài liệu thông tin Đại Pháp không, vì tôi cần nói với mọi người rằng Đại Pháp là tốt!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/12/383788.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/2/176696.html

Đăng ngày 09-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share