[MINH HUỆ 10-11-2009]

Đã từ lâu tôi nghĩ rằng việc viết bài chia sẻ kinh nghiệm cho Pháp hội là một nhiệm vụ của các học viên Đại Pháp tinh tấn. Tuy nhiên, tôi luôn có lý do để bao biện. Thứ nhất là vì tôi bận, thứ hai là tôi không biết viết như thế nào, và thứ ba là tôi đã không tu luyện đủ tốt. Tôi vẫn còn nhiều chấp trước và tôi cảm thấy xấu hổ. Từ việc học Pháp và đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm của các đồng tu, tôi nhận ra rằng viết bài chia sẻ là nhiệm vụ của chúng ta, đặc biệt là với những học viên không tinh tấn, bởi vì việc này sẽ khích lệ chúng ta tinh tấn hơn và bước đi cho tốt trên chặng đường tu luyện cuối cùng. Bây giờ tôi sẽ báo cáo những gì mà tôi đã học được và đạt được trong những năm qua.

Đắc Đại Pháp và bắt đầu tu luyện

Tháng 3 năm 1996, trong khi một vài người bạn và tôi đang tụ họp tại một nhà hàng, một người bạn đã đề cập đến một loại khí công rất tốt gọi là Pháp Luân Công. Tôi không biết lý do tại sao, nhưng tôi đã tới hiệu sách vào ngày hôm sau và tìm thấy cuốn Chuyển Pháp Luân. Kể từ ngày đó, tôi chưa bao giờ rời xa Đại Pháp.

Tôi bắt đầu đọc liên tục kể từ ngày tôi mua cuốn sách. Vào 10 giờ tối hôm đó, tôi nói lớn: “Tôi sẽ không bao giờ bị bệnh nữa trong đời.” Đó là sự thực. Kể từ đó, tôi không bao giờ bị sốt hay bị cảm. Tôi tin tưởng sâu sắc rằng cuốn sách này không phải do một người bình thường viết: Sư phụ thực sự phi thường. Đây là cuốn sách mà tôi đã tìm kiếm trong nhiều năm. Tôi đã luôn tin rằng phải có các sinh mệnh cao tầng tồn tại trong vũ trụ này và có những không gian khác. Tôi đã từng tìm kiếm những cuốn sách như vậy trên khắp Trung Quốc nhưng chưa bao giờ tìm thấy một cuốn nào. Tôi cũng đọc nhiều học thuyết Tôn Giáo của cả phương Đông và phương Tây, nhưng không có điều mà tôi tìm kiếm. Chà, Đại Pháp đã giải thích mọi thứ một cách rõ ràng – cuộc đời tôi đã tìm thấy một điểm đến. Tôi đã không sống vô ích. Tôi đã rất hạnh phúc!

Sau khi tìm thấy kho báu, do tâm ích kỷ của mình, tôi đã giấu cuốn sách ở nhà và đọc đi đọc lại. Sáu tháng sau, tôi biết rằng có một điểm luyện công tập thể tại một công viên với một người hướng dẫn tình nguyện. Người hướng dẫn này là một người bạn cũ của tôi. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có dạy cho tôi không. Tôi mời anh ấy tới và nói chuyện công việc. Sau khi tới, anh ấy đã rất nhiệt tình dạy tôi cách luyện công và ngồi thiền. Anh ấy đưa tôi về nhà anh ấy và mời tôi ăn trưa, đưa cho tôi các băng nhạc luyện công và băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ, v.v… Tôi cảm thấy bầu trời đang mở ra. Từ thời điểm đó, tôi đã tham gia học Pháp nhóm và luyện công tập thể. Sư phụ thực sự đã vớt tôi lên từ địa ngục.

Tháng 11 năm 1997, tôi đang ngồi trong ô tô đi với tốc độ 62 km/giờ. Đột nhiên chiếc xe phía trước chúng tôi đi chậm lại và rẽ trái; người lái xe của chúng tôi đã không phản ứng kịp. Tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể mình dường như đang càng ngày càng nhỏ hơn tới mức vô cùng nhỏ, nhỏ hơn cả một tế bào. Khi tôi tỉnh dậy, nó như thể là tôi đang ở trong một thế giới khác, một kiểu nhà kho nào đó. Tôi tự hỏi tại sao mình lại ngồi trên kính vỡ. Sau khi tôi trườn ra khỏi cửa sổ, tôi nhận ra rằng mình đang gặp tai nạn xe hơi. Đồ đạc và kính chắn gió bị vỡ nằm ở bên cạnh xe. Người lái xe đang nằm ở lề đường bên phải, mặt đầy máu. Chiếc xe bị lộn ngược giữa đường. Tôi cử động tay chân và thấy không sao hết, thậm chí không một vết xước. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng một khối nghiệp lực có hình dạng như một con người đã được tiêu trừ.

Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Công, sức khỏe của tôi rất kém. Tôi thường bị cảm lạnh và bị sốt. Khi bệnh nặng thậm chí tôi không thể đi làm. Đôi khi tôi cảm thấy chóng mặt. Nếu không có gì ở bên cạnh để nắm lấy, rất có thể tôi sẽ ngã. Tôi phải nhập viện hai lần mỗi năm, mỗi lần trong 15 ngày. Ngay sau khi đắc Pháp, tôi có một đợt đau dồn dập. Nó đau đến mức tôi lăn lộn trên đất. Có cảm giác như mỗi tế bào đều đau quặn, thậm chí là đau đến cả các đầu dây thần kinh. Tôi lăn lộn trên đất, nhưng đầu óc thì tỉnh táo. Tôi hiểu rằng đây là tiêu nghiệp, và tôi gọi Sư phụ: “Con không sợ. Con không sợ. Sư phụ có thể tăng mức độ lên. Con có thể chịu được cơn đau.” Tôi đau như thế trong cả một ngày. Khi trời tối, đột nhiên tôi khỏe lại. Từ sau đó, tôi không bao giờ bị sốt hay cảm lạnh. Đôi khi tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng bằng chính niệm, nó thường chỉ kéo dài hai tiếng. Tôi cảm thấy tôi sẽ không bao giờ bị ốm. Tôi có đủ chính niệm để xử lý nghiệp bệnh, và cựu thế lực không thể lợi dụng sơ hở này.

Về việc này, tôi thấy các đồng tu vẫn không thể vượt qua khảo nghiệm nghiệp bệnh. Thể ngộ của tôi thì đó là vì thiếu chính niệm. Em trai tôi cũng đắc Pháp trước khi cuộc bức hại bắt đầu, nhưng cậu ấy đã qua đời năm ngoái. Cậu ấy đã không có đủ chính niệm, không minh bạch về Pháp, và tín tâm của cậu ấy cũng không vững chắc. Bất cứ khi nào cậu ấy cảm thấy ốm cậu ấy sẽ luôn muốn tới bệnh viện, bởi vì gia đình cậu ấy (không phải là học viên) đã khuyến khích cậu ấy đi chữa bệnh. Khi tôi bị giam trong tù, cậu ấy sợ hãi đến mức đã chuyển sang theo Phật giáo. Mặc dù cậu ấy đã quay trở lại Đại Pháp sau đó, cậu ấy vẫn không minh bạch về Pháp lý. Bản thân tôi thấy rằng Đại Pháp là có tiêu chuẩn, tu luyện là nghiêm túc, và cựu thế lực luôn luôn lợi dụng sơ hở của học viên. Tôi đã tu luyện ở một chừng mực nào đó và làm ba việc, còn cậu ấy thì cư xử như một người thường đang làm các việc vì Đại Pháp.

Học Pháp là xuất phát từ ý chí của chính bạn: không ai có thể thúc ép bạn. Tôi thường học hai bài giảng mỗi ngày. Nếu tôi thực sự bận rộn, tôi sẽ nhẩm đọc thuộc Luận ngữ nhiều lần. Ban đêm khi tôi luyện công và học Pháp, tôi sẽ cảm thấy ấm áp và có thể ngửi thấy mùi thơm của mỗi tế bào. Sau khi học Pháp thêm nữa, tôi không cảm thấy rằng mình đang đọc Pháp, mà cảm giác như tôi đang chu du khắp vũ trụ. Một lần, có cảm giác như mỗi chữ là một vệ tinh khổng lồ, và khoảng cách giữa chúng thật rộng lớn. Tất cả chúng đều đang tự xoay, và mỗi ký tự đều có đại dương, đất, rừng và núi ở trên đó. Đại Pháp thực sự vĩ đại. Tôi biết rằng cuộc sống của mình không thể rời xa Đại Pháp. Khi tôi bị giam trong tù năm 2000, một tù nhân đã hỏi tôi: “Sẽ thế nào nếu vài năm sau anh phát hiện ra rằng Sư phụ của anh đã lừa dối anh?” Tôi đáp: “Nó vẫn đáng giá. Ngay cả khi Sư phụ của tôi không ở trên trái đất này, ít nhất tôi cũng đã học được Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi đã học được cách để trở thành một người tốt. Tôi tin vào Sư phụ. Tôi sẽ không bao giờ hối tiếc vì đi theo Đại Pháp.” Một tử tù nói: “Sư phụ của anh có rất nhiều tiền – ông ấy có nhà ở Mỹ”. Tôi đáp: “Ngay cả nếu chúng ta trao cả Hội trường Nhân dân cho Sư phụ, cũng là xứng đáng, thậm chí trao cả một nửa địa cầu cũng là xứng đáng.” Cho dù tôi ngộ được sâu sắc những điều này thế nào, tôi chỉ có thể nói với họ những điều như vậy, bởi vì tôi không thể nói vượt ngoài khả năng nhận thức của họ.

Sau này người tù kia và người tử tù đã bắt đầu học Pháp và thừa nhận Đại Pháp. Cuối cùng người tử tù trở nên rất tinh tấn trong việc học Pháp và anh ấy đã được cứu. Một vài ngày trước ngày hành quyết, bản án của anh ấy đã được giảm nhẹ, anh ấy lại có hy vọng được sống.

Đại Pháp chỉ dẫn cuộc đời tôi, cuộc đời tôi không bao giờ có thể chia lìa Đại Pháp. Chỉ với Đại Pháp, tôi mới cảm thấy hạnh phúc, cuộc đời tôi đã sang trang mới. Cho dù khó khăn nào xảy đến, không gì có thể ngăn tôi tu luyện tinh tấn trong Đại Pháp.

Tu luyện chính niệm mạnh mẽ và vững chắc

Chúng ta có các thời điểm xác định để phát chính niệm thanh trừ tà ác. Ngoài các khung giờ thường lệ, chúng ta nên có ý thức hình thành thói quen phát chính niệm bất kỳ lúc nào và ở bất kỳ nơi nào. Cho dù là bạn đang ăn, đi bộ hay đi xe buýt, bạn đều có thể phát chính niệm. Khi tôi đi bộ, hoặc là tôi nhẩm thuộc Pháp hoặc là tôi phát chính niệm. Tôi cảm thấy nhẹ hơn khi đi bộ. Cho dù có leo cầu thang bao nhiêu đi nữa, tôi không cảm thấy mệt. Không phải là tôi chỉ tập trung giữ chính niệm một hoặc hai lần, mà đó là một trạng thái tự nhiên thường hằng. Tôi thực sự tin rằng uy lực của chính niệm là không gì ngăn cản nổi, và là một học viên Đại Pháp, mỗi bước của tôi sẽ khiến tà ác run rẩy.

Tôi đã mất nhiều thời gian lái xe đi làm. Tôi nắm vô lăng và nghĩ: “Đây là Pháp khí của mình.” Tôi thường nói chuyện với cái xe của mình “Ngươi đã không được đầu thai thành kiếp người, nhưng ngươi vẫn thật may mắn có nhân duyên với một học viên Đại Pháp. Ngươi cũng cần đóng góp cho Đại Pháp. Sư phụ sẽ an bài cho ngươi một tương lai tốt đẹp.” Một ngày nọ, hai Bí thư Đảng muốn tôi chở họ đi lấy thứ gì đó ở một thành phố khác cách đó 150 km. Tôi tin rằng Sư phụ đã an bài cơ hội đó cho tôi giảng chân tướng. Hai người này và thêm hai người khác đã nghe chân tướng về Đại Pháp và công nhận Đại Pháp. Một số người thậm chí đã thoái Đảng.

Biến “Những ngày nhạy cảm” thành những ngày nhạy cảm của tà ác

“Những ngày nhạy cảm.” Những ngày nhạy cảm này là của ai? Tôi tin rằng những ngày này được chuẩn bị cho các học viên Đại Pháp. Hãy biến mỗi ngày trở thành ngày nhạy cảm của tà ác. Tại sao cuộc bức hại vẫn tiếp diễn? Nó là do chấp trước con người của các học viên Đại Pháp. Nhiều đồng tu vẫn cư xử như người thường và phản ứng một cách thụ động với cuộc bức hại. Họ không thể bảo trì chính niệm chính hành và không thể đề cao và thành thục như những người khác. Tà ác đã lợi dụng những sơ hở của họ và tạo nên nhiều ngày nhạy cảm.

Tôi tin tưởng sâu sắc rằng, trong trường của Đại Pháp nơi thế gian con người với chính niệm chính hành của hàng ngàn các học viên Đại Pháp đã khiến tà ác rất khó thực hiện cuộc bức hại. Mỗi ngày nhạy cảm làm giảm rất nhiều sinh lực của tà ác. Nó đang nhanh chóng bị tiêu trừ. Trong quá trình này, ngày càng nhiều người sẽ hiểu chân tướng và được cứu.

Tôi rất biết ơn Sư phụ và Pháp đã ban cho tôi trí huệ và giác ngộ. Tôi tiếp tục ngày càng trân quý cơ hội này hơn. Hướng nội, tôi cảm thấy rằng mình đã không tu luyện tinh tấn. Mặc dù là một học viên lâu năm, tôi vẫn có nhiều chấp trước con người, chẳng hạn như chấp vào sự nghiệp, tiền bạc, danh vọng, tranh đấu và sắc dục. Tôi sẽ hết sức chú ý, trưởng thành trong Pháp, làm tốt ba việc, tinh tấn tu luyện bản thân và thực hiện thệ ước trong quá khứ của mình. Sư phụ phải chính lại vũ trụ, và đây là cơ hội đầu tiên và cũng là cơ hội cuối cùng. Tôi đã có may mắn được sống trong thời kỳ lịch sử thần thánh này. Đó là vinh dự của cuộc đời tôi và tất cả những sinh mệnh mà tôi đại diện. Tôi sẽ tinh tấn hơn, học Pháp tốt, bước đi tốt trên con đường Chính Pháp và xứng với danh hiệu của một học viên Đại Pháp.

Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ thiếu sót nào.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/10/211587.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/21/112527.html

Đăng ngày 28-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share