Bài viết của Hoa Vũ (hoá danh), một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-01-2009] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu trên toàn thế giới!

Pháp hội Trung Quốc trên Minh Huệ lần thứ 6 đã bắt đầu kêu gọi nộp bài. Tôi muốn cảm tạ Sư phụ đã cấp cho các đệ tử chúng ta cơ hội để đề cao chỉnh thể này. Bài chia sẻ mà tôi đã gửi trong lần Pháp hội trước đó đã không được đăng, và tôi đã có thể tìm ra những thiếu sót trong bài viết của mình. Tôi khá hào hứng khi viết ra những suy nghĩ của mình. Trong suốt 10 năm tu luyện, Đại Pháp đã ban cho tôi rất nhiều, còn tôi thì phó xuất được quá ít. Tôi trân quý cơ hội được thực hiện công việc đặc biệt và thần thánh này.

Đắc Pháp, bắt đầu một cuộc đời mới

Tôi là một y tá. Năm 1997, tôi đã bị viêm cơ tim nặng do vi-rút. Tôi đã uống rất nhiều thuốc và điều trị bằng liệu pháp châm cứu. Tuy nhiên cả hai phương pháp đều không mang lại tác dụng gì đáng kể, mà còn khiến tình trạng bệnh của tôi ngày càng nghiêm trọng hơn. Cuối cùng gia đình tôi nhận được giấy báo cho biết tôi đang ở trong tình trạng nguy kịch. Tin tức về việc tôi còn trẻ mà đã mắc bệnh nặng và còn đang nguy kịch truyền đi khắp toàn khoa, tất cả các nhân viên y tế ai nghe cũng khóc. Vị bác sĩ điều trị cho tôi sau khi nghe tin này đã ngồi sụp xuống sàn. Viện trưởng của bệnh viện đã chỉ định bác sĩ tim mạch hàng đầu đến ngay phòng của tôi để cấp cứu cho tôi. Khi đó tôi loáng thoáng nghe thấy có tiếng khóc. Tôi không ngừng gọi tên con gái hai tuổi của mình. Chồng tôi ngồi bên cạnh và cũng không ngừng gọi tên tôi. Tôi thực sự muốn sống. Chỉ sau đó tôi mới biết sinh mạng này quý giá như thế nào. Thật kỳ diệu, tôi vẫn sống sót mặc dù tim đã bị suy kiệt nặng.

Tôi nằm liệt giường ở bệnh viện. Gia đình tôi đã gửi hồ sơ y tế và điện tâm đồ của tôi đến các bệnh viện nổi tiếng ở Bắc Kinh và Thượng Hải, nhưng họ không nhận được phản hồi tích cực. Tôi tuyệt vọng và đã nghĩ đến cái chết vài lần. Sau khi nằm ở bệnh viện hơn ba tháng, tôi đã về nhà vào ngày trước Tết Nguyên đán. Tiếng ồn của pháo hoa một lần nữa đẩy tôi đến bờ vực tử thần. Không có một thứ thuốc đắt tiền nào có hiệu quả cả. Người mẹ chồng trẻ của tôi đã quỳ xuống sàn và không ngừng cầu trời cao. Kỳ diệu thay tôi đã sống sót trở lại. Sau Tết, gia đình tôi bắt đầu cầu xin Thần Phật. Họ cũng tìm đến thầy bói và thầy phong thuỷ để cầu xin giúp đỡ. Một thầy bói đã nhìn tôi và mỉm cười nói: “Cô ở đây để cứu những sinh mệnh khác. Cô không thể chết.” Ông ấy ra về sau khi nói xong câu đó. Tôi đã bối rối vì không hiểu được ý mà ông muốn đề cập đến ở đây là gì. Có phải do tôi là một y tá chăng? Chỉ sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi mới nhận ra, là một học viên Đại Pháp, tôi ở đây để cứu những sinh mệnh khác. Tôi đã không thể nhận ra điều này vì bản thân bị chìm đắm trong văn hoá Đảng tà ác suốt 30 năm qua. Tôi đã đắm chìm trong thùng thuốc nhuộm của nhân loại.

Mùa xuân năm 1998, em họ của tôi đến thăm tôi, cô ấy trẻ hơn tôi. Cô đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi nhưng tôi từ chối, vì tôi không mấy tin cô ấy. Nhưng cô ấy không bỏ cuộc. Lần sau, cô ấy lại mang đến cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi bắt đầu đọc nhưng không đặt quá nhiều hy vọng vào nó. Tuy nhiên, khi tôi tiếp tục đọc, nó giống như một tia sáng xuyên qua màn đêm. Mặc dù không cố ý nhưng tôi thấy mình đang ngồi trong tư thế bán già. Gánh nặng tựa như thể hàng trăm cân trên thân thể tôi đã được gỡ bỏ. Tôi không thể diễn tả được sự nhẹ nhàng và thoải mái của cơ thể mình khi ấy. Từng chữ từng câu trong Chuyển Pháp Luân không ngừng rót vào đầu tôi. Sư phụ đã tịnh hoá thân thể của tôi. Dần dần tôi đã có thể đi bộ ra ngoài. Sau đó, tôi đã tham gia nhóm học Pháp với các đồng tu. Không chỉ bệnh viêm cơ tim do vi-rút đã biến mất mà căn bệnh viêm túi mật và rối loạn thần kinh nhiều năm qua cũng được chữa khỏi mà không cần điều trị. Sức khoẻ của tôi đã hồi phục. Niềm vui lại quay trở lại. Chính Sư phụ và Đại Pháp đã cứu tôi. Nụ cười lại hiện trên khuôn mặt những người thân yêu của tôi. Người thân, đồng nghiệp và bạn bè đều ngạc nhiên trước phép màu này. Nhiều người trong số họ đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không lời nào có thể bày tỏ được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Đệ tử xin được gửi lời vấn an đến Sư phụ từ bi vĩ đại! Hợp thập!

Tận dụng môi trường làm việc để kiên quyết cứu người

Là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, tôi hoàn toàn nhận thức được trách nhiệm trọng đại và vinh quang vô hạn của mình. Để hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, tôi phải học Pháp tốt và không bỏ lỡ cơ hội giúp bất kỳ ai có tiền duyên với mình. Mỗi học viên Đại Pháp đều có phạm vi hoàn cảnh của riêng mình. Chẳng phải tất cả các thành viên trong gia đình, bạn bè và đồng nghiệp, những người gần gũi với tôi, đều được Sư phụ an bài để tôi cứu họ sao? Sinh mệnh của tôi đã được Đại Pháp cứu. Tôi phải dùng những trải nghiệm trong đời sống của mình để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Sau khi ý nghĩ cứu độ những người khác hình thành trong đầu tôi, chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả các đồng nghiệp trong khoa của tôi đều minh bạch chân tướng và thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản cùng các tổ chức liên đới của nó. Một số thậm chí còn trở thành học viên Đại Pháp. Thông qua công tác của mình, tôi cũng thể hiện cho mọi người thấy được hình ảnh của một học viên Đại Pháp. Mối quan hệ giữa các đồng nghiệp cũng cải thiện đáng kể. Như Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Chuyển Pháp Luân)

Một đồng nghiệp đã nhận xét: “Chúng ta có các học viên Đại Pháp trong khoa của chúng ta; tất cả chúng ta đều được ban phúc và sẽ được an toàn.”

Là một nữ y tá, tôi phải dành rất nhiều thời gian cho bệnh nhân. Tôi đã tận dụng mọi cơ hội để cứu họ. Tôi cố gắng tiếp cận mọi bệnh nhân trong phạm vi và quyền hạn của mình. Tôi hiểu được rằng họ cũng là những người có tiền duyên vì Sư phụ đã an bài cho họ ở bên cạnh tôi. Sư phụ đã cho tôi cơ hội được tái sinh, có lẽ chính là để hôm nay tôi dùng kỳ tích của bản thân để chứng thực Pháp, cứu người, lẽ nào tôi lại không nắm chặt cơ hội này?

Có một bệnh nhân mà tôi gặp bị ngộ độc nước tiểu nghiêm trọng, gia đình anh đã tiêu tốn rất nhiều tiền để chạy thận nhân tạo cho anh. Khi tình trạng của anh tiếp tục xấu đi, tôi đã chia sẻ về Pháp Luân Công. Anh ấy chỉ lắng nghe và không nói lời nào cả, nhưng tôi nhìn thấy nước mắt xuất hiện trên khoé mắt của anh. Sau đó, vợ anh bảo tôi rằng anh quá xấu hổ không dám tập luyện, vì anh đã từ bỏ con đường tu luyện của mình sau khi cuộc đàn áp bắt đầu. Tôi đã dành thời gian sau giờ làm để chia sẻ với anh. Tôi bảo anh rằng Sư phụ đang chờ mỗi người chúng ta trở về nhà, và Sư phụ đã phải gánh chịu cho mỗi đệ tử chúng ta nhiều như thế nào. Anh ấy đã khóc. Anh ấy đã cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên hệt như một đứa trẻ tìm được đường về nhà. Anh ấy đã bình tĩnh trở lại. Chỉ sau vài ngày, anh đã xuất viện. Sau khi trở về nhà, anh ấy cùng vợ mình, cô ấy chưa từng tu luyện, đều trở thành học viên. Khi tôi cùng các học viên đến thăm anh, sắc mặt của anh hồng hào, thân thể đã phục hồi. Không còn cần phải chạy thận nữa. Người thân và bạn bè của anh nhìn thấy sự thay đổi ở anh. Họ đã lắng nghe anh và thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản và các tổ chức liên đới của nó. Hiện giờ anh học Pháp mỗi ngày và làm ba việc cụ thể mà Sư phụ đã yêu cầu chúng ta làm.

Trong vài năm qua, nhờ Sư phụ gia trì, tôi đã âm thầm cứu người. Nhiều bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu và ung thư lấy lại được sức khoẻ của họ. Tôi không nhớ được số lượng bệnh nhân từng mắc bệnh nan y đã được cứu sống trở lại. Nhờ Đại Pháp họ có được sức khoẻ và phước lành, minh bạch chân tướng. Để hồi báo, họ đang giúp lan truyền chân tướng và cứu thêm nhiều người quanh họ. Tôi cũng trưởng thành và chín chắn trong Pháp vô biên.

Siêu xuất bằng cách học các Pháp lý, từ bỏ tâm tự mãn và các chấp trước người thường khác

Trước khi tu luyện, tôi là người rất cao ngạo và sĩ diện. Tôi nóng lòng muốn so sánh bản thân mình với người khác, thích làm quen với những người có quyền lực hoặc tiền bạc. Tôi biến thành một người tư lợi, tính toán chi li cho bản thân. Tôi nghĩ đây là hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ mà tôi muốn trở thành, mỗi ngày tôi đều cảm thấy rất khổ rất mệt mỏi. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi học được cách hướng nội để tìm ra những thiếu sót của bản thân khi vấn đề xảy ra. Dần dần tôi bắt đầu loại bỏ những thứ xấu, tâm tính dần được thăng hoa. Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Lấy một ví dụ, một chiếc chai đựng đầy thứ dơ bẩn, xiết nút thật chặt; ném nó xuống nước, thì nó chìm ngay đến đáy. Chư vị đổ những thứ bẩn đi, càng đổ nhiều ra thì nó lại càng có thể nổi lên cao hơn; [nếu] đổ hết [thứ bẩn] ra ngoài, [thì] nó nổi hẳn lên trên. Trong quá trình tu luyện chúng ta cần gạt bỏ những thứ không tốt tồn tại nơi thân người của mình, [thì] mới có thể thăng hoa lên trên được; đặc tính của vũ trụ chính là có tác dụng ấy.” (Chuyển Pháp Luân)

Tính kiêu ngạo, ích kỷ và những chấp trước khác đã được loại bỏ. Tôi cảm thấy toàn thân mình trở nên thanh tịnh, trong suốt. Đầu não cũng trở nên thanh tỉnh. Tôi có thể chăm sóc cho mọi người quanh tôi, và gia đình của tôi rất hoà thuận. Các đồng nghiệp đều giao tiếp và cư xử tốt với tôi.

Năm 2009, tôi chuyển đến một phòng ban mới. Tôi không quên trách nhiệm của một học viên Đại Pháp. Tôi đã cứu các đồng nghiệp mới của mình. Lúc đầu họ không muốn gần tôi. Một số người bảo tôi rằng các mối quan hệ trong khoa của chúng tôi khá phức tạp và tốt nhất tôi đừng nên nói nhiều. Tôi đã không thừa nhận những nhân tố bất chính này. Trong công việc, tôi chiểu theo các tiêu chuẩn Chân–Thiện–Nhẫn để thiết lập hình ảnh của một học viên Đại Pháp. Chỉ trong thời gian ngắn, tôi đã sử dụng thành thục tất cả các thiết bị. Các đồng nghiệp của tôi khá ngạc nhiên. Ngay cả trưởng khoa của chúng tôi cũng khen tôi. Ông nói tôi là một người xuất sắc bất kể tôi ở đâu.

Tôi ngộ ra đây là trí huệ và cơ hội Đại Pháp đã cấp cho tôi. Tôi nhanh chóng tăng tốc trong việc cứu những người trong khoa của chúng tôi. Không lâu sau, tất cả mọi người trong khoa của tôi đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản và các tổ chức liên đới của nó. Có những khó khăn và thử thách trong việc cứu người. Khi tôi chia sẻ về Pháp Luân Công với một bác sĩ điều trị, anh này đã lập tức yêu cầu tôi ra khỏi phòng của anh. Anh không giấu sự tức giận của mình và thậm chí còn chửi bới. Lúc đó tôi không nhịn được và đã bật khóc. Những chấp trước cũ của tôi như cao ngạo hay sợ mất mặt lập tức quay trở lại. Tôi tự nhủ: “Không cứu anh ta nữa, thích thế nào thì thế ấy, để anh ta chờ đến lúc bị đào thải đi!”

Những suy nghĩ tiêu cực liên tục xuất hiện. Không lâu sau tôi bình tĩnh lại. Tôi biết những suy nghĩ này không phải là bản thân mình, vì thế tôi bắt đầu loại bỏ chúng đi. Có Sư phụ và Pháp ở bên, tôi đã quay lại văn phòng của anh ấy. Tôi đã trò chuyện với anh ấy một cách bình tĩnh. Kết quả là anh ấy đã minh bạch chân tướng. Anh ấy nói: “Này chị, chị là người rất bình tĩnh. Chị đã không nổi giận với tôi dù tôi cư xử thô lỗ với chị. Tôi nghe nói rằng trước đây chị từng rất độc đoán. Pháp Luân Công phải thực sự rất tốt vì đã có thể cải biến chị thành một người rất tốt và tử tế. Nói thật với chị, tôi đã để ý thấy kể từ ngày chị chuyển đến khoa của chúng tôi, sinh khí của khoa đã thay đổi. Chúng tôi cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy chị mỗi ngày. Không chỉ đơn giản là vì vẻ đẹp của chị mà nó đến từ điều đặc biệt nào đó mà chị đang mang theo.” Tôi bảo với anh ấy rằng Đại Pháp thực sự đã thay đổi tôi. Đại Pháp đã ban cho tôi cuộc sống, cải biến tôi thành một người sẵn sàng cho đi mà không cần nhận lại.

Trên đây là một chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện. Tôi vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Không lời nào có thể diễn tả được ân huệ to lớn mà Đại Pháp và Sư phụ đã ban cho tôi trong thời kỳ Chính Pháp này. Tất cả những gì tôi có thể làm là sử dụng thời gian quý báu còn lại để gia tăng tinh tấn, làm tốt ba việc, trợ Sư Chính Pháp, cứu độ chúng sinh.

Một lần nữa con xin cảm tạ Sư phụ vì đã bảo hộ con. Hợp thập!

12 tháng 11 năm 2009


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/12/212362.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/21/112522.html

Đăng ngày 24-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share