Bài viết của Lý Mai, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc
[MINH HUỆ 19-11-2009] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1994, vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 39 của tôi. Tôi muốn trình bày kinh nghiệm tu luyện của mình với Sư phụ và chia sẻ cùng các bạn đồng tu.
Tín Sư tín Pháp, cứu những nhóm chúng sinh đặc biệt
Khi tôi chuẩn bị rời khỏi văn phòng để nghỉ phép một ngày vào sáng ngày 20 tháng 7 năm 1999, hai đồng tu đã đến gặp tôi và nói rằng đêm hôm trước, tất cả các phụ đạo viên tại Bắc Kinh đã bị bắt giữ bất hợp pháp và không ai biết họ đang ở đâu. Khi nghe tin này, tôi có một chính niệm mạnh mẽ, thúc giục tôi phải đi cứu các đồng tu.
Do tính chất công việc nên tôi biết nhiều trưởng phòng và trưởng đồn công an. Vì thế, tôi quyết định đến thăm văn phòng của họ. Trên đường đến đó, điều duy nhất hiện lên trong tâm trí tôi là tìm các đồng tu của mình. Khi tôi đến cổng một đồn công an, tôi nhìn thấy vị trưởng phòng công an. Ông ấy hỏi tôi: “Sao cô lại ở đây? Cô đang tìm ai vậy?” Tôi hỏi ông ấy về việc các học viên bị bắt giữ và yêu cầu ông trả tự do cho họ. Tôi cũng nói cho ông ấy biết Pháp Luân Công là như thế nào và hỏi ông tại sao các học viên tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn lại bị bắt giữ. Tôi kể cho ông ấy nghe việc tôi tìm thấy Đại Pháp như thế nào và những thay đổi kỳ diệu xảy đến với tôi ra sao sau khi tôi tu luyện Đại Pháp, cũng như tình hình của hàng triệu học viên trên toàn quốc.
Ông ấy nói với tôi rằng: “Tôi biết Pháp Luân Công tốt, nhưng tôi không thể thả các học viên. Tôi phải làm theo lệnh của cấp trên”. Ông ấy thì thầm với tôi rằng, đây là một chiến dịch nhắm đến Pháp Luân Công trên toàn quốc do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động. Tôi nhìn thấy vài cảnh sát đi đi lại lại dọc hành lang. Tôi nhận ra rằng các học viên có thể bị giam ở đó. Vì thế, tôi đã đi đến chỗ cảnh sát và nói: “Xin đừng đánh các học viên Pháp Luân Công. Họ đều là những người tốt. Xin hãy nhớ thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”. Họ nói: “Chúng tôi thấy cấp trên của mình nói chuyện với cô rất lâu. Làm sao chúng tôi có thể đánh họ được?”
Ngày hôm sau, tôi quay lại làm việc và xem các bản tin truyền hình cố ý bôi nhọ Sư phụ và Đại Pháp của ĐCSTQ. Sau đó, tôi đến một số phòng để giảng chân tướng cho các đồng nghiệp của tôi. Tôi dùng kinh nghiệm của bản thân để khuyên họ không nên nghe hoặc xem những tin tức sai lệch này. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Đó là một môn tu luyện và nó dạy người ta trở thành người tốt. Đêm hôm đó, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ phu nhân ngài thị trưởng, người mà tôi đã hồng Pháp trước đó. Cô ấy hỏi tôi: “Tại sao họ lại nói thế trên truyền hình?” Cô ấy còn nói thêm rằng những lời dối trá trong các chương trình phát sóng của ĐCSTQ mâu thuẫn với những gì Sư phụ dạy. Tôi nói: “Chị nói đúng. Chị đã học Pháp. Chị biết những gì được giảng trong sách. Những điều trên truyền hình là những lời dối trá mà ĐCSTQ dựng nên để phỉ báng Đại Pháp và lừa dối mọi người”. Đêm đó, tôi học Pháp ngoài hiên nhà và đọc một mục trong Chuyển Pháp Luân, “Tâm nhất định phải chính”. Những chữ trong sách tỏa sáng và đầy màu sắc, đặc biệt là đoạn này:
“Đến một thời kỳ nhất định còn làm cho chư vị [thấy] thật không thật, giả không giả; làm cho chư vị cảm giác cái công ấy không biết tồn tại không, có thể tu được không, rốt cuộc có thể tu luyện đến đích không, có Phật hay không; thật có giả có. Tương lai còn làm chư vị xuất hiện tình huống ấy, làm chư vị tạo thành [cảm] giác sai như thế, làm chư vị cảm giác như chúng hệt như không tồn tại, đều là giả hết, chính là để xem chư vị có thể kiên định hay không. Chư vị nói rằng chư vị cần phải kiên định không lay động, với tâm như thế, đến lúc ấy chư vị thật sự có thể kiên định không lay động, thì chư vị tự nhiên làm được tốt, bởi vì tâm tính chư vị đã đề cao lên”.(Bài giảng thứ Sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi lập tức nhận ra rằng Sư phụ đang khích lệ tôi và điểm hóa cho tôi để tôi tiếp tục tu luyện và đề cao tâm tính. Phải chăng ví dụ về “một thời kỳ nhất định” mà Sư phụ đề cập ở đây chính là sự vu khống của ĐCSTQ trên các phương tiện truyền thông? Phải chăng “tương lai còn làm chư vị xuất hiện tình huống ấy” nghĩa là điều này có thể không kết thúc trong một thời gian ngắn? Và nó có thể xảy ra lần nữa? Sư phụ dạy chúng ta tu luyện với sự kiên định. Tôi nhìn bức chân dung của Sư phụ và thầm hứa với Ngài: “Con sẽ làm theo lời dạy của Sư phụ, luôn luôn tín Sư tín Pháp, và theo Sư phụ tu luyện Đại Pháp. Xin Sư phụ hãy an tâm!”
Tôi bị bắt khi đang luyện công và chứng thực Pháp tại sân vận động thể dục thể thao của thành phố vào tháng 12 năm 1999. Tôi bị giam 15 ngày. Khi đang nằm trên giường đêm đầu tiên, tôi nhìn thấy một bài thơ của Sư phụ hiện ra trên bức tường trước mặt tôi:
“Kiên tu Đại Pháp tâm bất động
Đề cao tầng thứ thị căn bản
Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính
Công thành viên mãn Phật Đạo Thần”.(Kiến chân tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Diễn nghĩa:
Tu Đại Pháp chắc chắn với tâm không lay chuyển
Nâng cao tầng là việc căn bản
Đối diện với khảo nghiệm chân tính được lộ rõ, thấy chân tính
Tu thành viên mãn trở thành Phật Đạo Thần. (Kiến chân tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Suốt cả đêm, tôi có thể nhìn thấy bài thơ. Tôi cảm nhận được rằng Sư phụ đang ở bên cạnh tôi và bảo hộ cho tôi, khích lệ tôi kiên định tu luyện. Hơn 40 học viên bị giam giữ ở đó đã cùng nhau tuyệt thực để phản đối việc chúng tôi bị giam giữ bất hợp pháp và việc cảnh sát đánh một học viên trẻ mới 16 tuổi. Chúng tôi yêu cầu có một cuộc đối thoại với trưởng phòng công an. Khi tôi được gọi đến gặp vị này tại văn phòng của ông ấy, tôi nghĩ rằng mình cần giảng rõ chân tướng cho ông ấy và tôi không nên bỏ lỡ cơ hội này. Vì thế, tôi đã kể cho ông ấy nghe tình trạng của tôi trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã tốn hàng ngàn nhân dân tệ cho chi phí thuốc men mà không khỏi, nhưng rồi mọi bệnh tật của tôi đã biến mất chỉ trong 10 ngày sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Kể từ đó, tôi chưa bao giờ dùng hay tiêm bất kỳ loại thuốc nào. Tôi đã tiết kiệm cho công ty hàng chục ngàn chi phí y tế.
Tôi giải thích rằng Pháp Luân Công mang lại lợi ích cho Trung Quốc và người dân. Tôi cũng nói rằng những gì ĐCSTQ đang làm là vi phạm pháp luật và bức hại người tốt. Sư phụ của Pháp Luân Công đang ở đây để cứu độ chúng sinh. Những gì đang được chiếu trên TV đều là những lời dối trá và vu khống, nhằm đầu độc tư tưởng của người dân và khiến họ hiểu lầm các học viên. Tôi nói chuyện với ông ấy trong khoảng hai giờ đồng hồ. Vị trưởng phòng cùng một vài cảnh sát chăm chú lắng nghe tôi. Cuối cùng, ông ấy đặt bút xuống và mỉm cười nói với tôi: “Người cảnh sát đánh học viên đã phạm sai lầm. Chúng tôi có thể bồi thường cho cô bằng cách làm vài món ngon được không? Chúng tôi đảm bảo với cô rằng điều này sẽ không xảy ra nữa. Chúng tôi sẽ không cản trở ngay cả khi cô luyện công hoặc đọc sách”. Một thời gian sau, chúng tôi đã có một môi trường tự do để học Pháp và luyện công. Chúng tôi cũng thay phiên nhau giảng chân tướng cho các lính canh đang làm nhiệm vụ. Những cảnh sát hiểu rõ sự thật đã giúp chúng tôi phân phát các tài liệu Đại Pháp và Hồng Ngâm. Họ cũng đọc Chuyển Pháp Luân và học Pháp.
Sau khi chúng tôi được trả tự do, chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu, kể với họ cách chúng tôi giúp giám đốc trại giam hiểu rõ sự thật như thế nào. Chúng tôi sắp xếp cho các đồng tu biết vị này để thường xuyên gửi tài liệu cho ông ấy và khuyên ông nên lựa chọn cho mình một công việc tốt hơn và không nên tham gia bức hại các học viên Pháp Luân Công. Chỉ có vậy, ông và gia đình mới có một tương lai tươi sáng. Vị giám đốc này có một người họ hàng là học viên Pháp Luân Công. Nhiều năm qua, người họ hàng này đã giảng chân tướng cho ông ấy bằng nhiều phương thức tiếp cận khác nhau. Vị giám đốc đã vô cùng cảm động trước sự từ bi của Đại Pháp, tấm lòng nhân hậu và sự nhẫn nại của các học viên. Một lần, ông ấy gặp tôi trên đường và nói: “Tôi thật sự ngưỡng mộ các học viên”. Ông ấy không chỉ không tham gia bức hại, mà còn đối xử tử tế với các học viên.
Sư phụ giảng:
“Khi chư vị tiếp xúc với người ta chính là đang cứu người, thông qua giảng thanh chân tướng mà khiến những người ủng hộ biết rõ chân tướng thì chính là cứu người; biết rõ chân tướng sau đó có tác dụng chính diện thì cũng là cứu người. Nói cách khác, khi đạt đến việc người thường sau khi lý giải có thể có ủng hộ nhất định, ảnh hưởng của ủng hộ ấy cũng là đang cứu người. Thậm chí khi làm các việc thì dẫu là việc ấy thành công cũng vậy, mà không thành công cũng vậy, đều là đang cứu người, đều là đang giảng chân tướng”. (“Giảng Pháp tại thủ đô Mỹ quốc [2007]”)
Tôi nhận ra rằng, trên thực tế, chính là Sư phụ đang cứu độ chúng sinh. Chúng ta chỉ sử dụng miệng và tứ chi của mình để trợ giúp Sư phụ. Chúng ta cần phải cứu chúng sinh trên diện rộng, tìm tất cả những người có tiền duyên và giúp họ hiểu được sự thật. Chúng ta phải cho họ cơ hội để chọn lựa tương lai và được đắc cứu.
Tôi đến thăm nhà của vị trưởng phòng cảnh sát mới vào ngày đầu tiên của Tết Nguyên đán năm 2002 để gửi ông ấy lời chúc mừng năm mới, đồng thời nói chuyện với ông về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Tôi yêu cầu ông thả các học viên bị bắt giữ bất hợp pháp. Ông ấy đã đồng ý với yêu cầu của tôi. Người nhà của ông cũng nồng nhiệt chào đón tôi sau khi biết được sự thật. Chúng tôi đã gửi ông thông tin về Pháp Luân Đại Pháp, đồng thời phát chính niệm để ngăn chặn cựu thế lực thao túng ông tham gia vào cuộc bức hại và phạm tội. Ngay sau đó, ông ấy đã được thuyên chuyển công tác và không liên quan gì đến cuộc bức hại nữa.
Trưởng đồn công an địa phương là người thân của một bác sĩ mà tôi đã gặp trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Chúng tôi trở thành những người bạn. Mặc dù mọi bệnh tật của tôi đều biến mất sau khi tôi trở thành một học viên và tôi không còn đến thăm anh ấy như một bệnh nhân nữa, chúng tôi vẫn là bạn bè của nhau và tôi thường đến thăm anh để đưa các tài liệu Pháp Luân Công và giảng chân tướng cho anh ấy. Tôi cũng đến nhà anh để nói chuyện. Mỗi khi anh có bất kỳ câu hỏi nào, tôi lại mang các tài liệu liên quan đến cho anh. Tôi khuyên anh không nên tham gia vào cuộc bức hại và kể cho anh nghe điều chờ đợi những kẻ bức hại các học viên là thế nào; và các ví dụ về nhân quả báo ứng. Tôi cũng đưa cho anh các đĩa CD giảng chân tướng. Anh ấy tiếp nhận mọi thứ và thiện ý yêu cầu tôi chú ý đến an toàn của bản thân. Vì anh hiểu rõ sự thật nên anh đối đãi tử tế với các học viên. Ví dụ, vài năm trước, một đồng tu đã bị báo với cảnh sát khi đang giảng chân tướng và phát tài liệu trên đường. Chúng tôi đã phát chính niệm, đồng thời đến nhờ anh ấy giúp đỡ. Ngay khi chúng tôi đến nơi, anh ấy đã thả người học viên ra. Anh ấy nói với người học viên rằng sau này nên cẩn thận hơn khi đi phát tài liệu.
Các đồng tu đã giảng chân tướng và phát chính niệm cho các công an tại đồn công an đó. Vì vậy, trong những năm qua, chưa có học viên nào bị bức hại công khai tại nơi này. Tôi có thể ngộ sâu sắc rằng miễn là các học viên giữ vững chính niệm và giảng thanh chân tướng bằng trí huệ và lòng từ bi, những sinh mệnh này sẽ hiểu được sự thật, từ đó họ có thể lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng và được đắc cứu. Môi trường xung quanh sẽ tự nhiên thay đổi.
Nhân dịp Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trực tuyến lần này, tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm bản thân với các đồng tu. Tôi hy vọng sẽ khích lệ các học viên cùng nhau tu luyện tinh tấn và hình thành một chỉnh thể thống nhất để làm tốt ba việc và bước đi thật tốt trên con đường trợ Sư Chính Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/19/211824.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/4/112814.html
Đăng ngày 26-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.