Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang,Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-03-2019] Thời niên thiếu tôi từng là một người tốt và luôn đấu tranh chống lại những điều bất công. Khi trưởng thành, tôi bị ô nhiễm bởi xã hội, thích đánh nhau với người khác, uống quá nhiều và đánh bạc. Vì tôi đã làm nhiều người bị thương trong một trận đánh nhau, nên đã bị giam trong trại cưỡng bức lao động Giai Mộc Tư từ năm 1999 đến 2002.

Gặp gỡ một học viên Pháp Luân Đại Pháp

Trong trại lao động, tôi tình cờ gặp một nhóm người rất khác biệt với những người khác. Họ từ chối từ bỏ tín tâm của mình. Tôi không thể hiểu tại sao họ thà bị công an giam giữ hơn là được thả ra, khi tất cả những gì họ phải làm là tuyên bố rằng sẽ ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi cũng thấy rằng họ cư xử với những người khác rất tốt, khiêm tốn và hòa ái. Tôi cũng muốn được gần họ. Tôi nhận ra rằng tất cả họ là những người tốt bị giam giữ oan trong cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp.

Một lần, khi họ xin phép luyện các bài công Pháp, lính canh đã phạt họ. Trong mùa đông lạnh giá, họ bị lột hết quần áo, hai tay bị còng sau lưng và lính canh đổ nước lạnh lên cơ thể họ. Điều này thật tàn nhẫn! Làm sao tôi có thể chịu đựng được hành vi tra tấn như vậy? Nó làm tâm tôi bị tổn thương sâu sắc.

Trong trại lao động tôi nhìn thấy mặt tối về cách cư xử của con người. Khi gia đình các học viên mang đồ ăn cho họ, lính canh giữ lại cho mình thay vì chuyển đi. Các học viên cũng bị tước đoạt giấy vệ sinh. Điều này thật tàn nhẫn!

Khi đến lượt tôi trông chừng họ, tôi cố tình dùng cây lau nhà đẩy camera giám sát quay sang hướng khác để cho họ có thể luyện công mà không bị phát hiện.

Một lần, lính canh đã khám người họ để tìm các cuốn sách Đại Pháp. Chúng lột trần những học viên, đánh đập và trừng phạt họ khi tìm thấy bất kỳ cuốn sách Đại Pháp nào. Khi những tên lính canh ngừng tìm kiếm, tôi đã giúp các học viên giấu bảy cuốn sách. Tuy nhiên, vài ngày sau, lính canh đã lục soát để tìm sách một lần nữa và chúng đã tìm thấy. Kết quả là tôi bị còng tay, đánh đập và thời hạn tù của tôi bị kéo dài thêm ba tháng.

Nhưng tôi chưa từng hối tiếc về những gì mình đã làm và phàn nàn về điều đó vì cảm thấy rằng mình đã đứng về phía công lý, cũng vì điều đó, tôi cảm thấy hạnh phúc và vinh dự.

Một học viên thường nói với tôi về vẻ đẹp và sự tốt lành của Đại Pháp. Nghe anh ấy nói thật sự hấp dẫn. Tôi không muốn anh ấy dừng lại. Tôi cũng nghĩ anh ấy phải rời đi để giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người.

Một lần, tôi thấy một cơ hội cho họ trốn thoát. Tôi bảo họ lấy xẻng và chổi rồi ra ngoài và giả vờ dọn dẹp. Chín người trong số họ đã trốn thoát khỏi trại lao động. Tuy nhiên, ba người đã bị bắt trở lại.

Tôi đang quan sát từ tầng hai của tòa nhà khi họ bị đưa vào. Tôi rất lo lắng về sự an nguy của họ đến nỗi hai chân run rẩy. Từ sâu thẳm trong tâm tôi cầu xin Sư phụ: Sư phụ của Đại Pháp, xin ngài hãy giúp họ ra khỏi đây. Trong khi tôi đang cầu xin, tôi thấy một số học viên lâu năm đi tập tễnh, và nước mắt tôi tuôn rơi.

Cuối cùng tôi đã đắc Pháp vào tháng 10 năm 2017. Khi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đã nhận ra rằng cách cư xử tốt của mình trong trại lao động đã gieo hạt giống cho tôi trở thành một học viên ngày hôm nay và Sư phụ đã quản tôi kể từ đó.

Sau khi trở thành một học viên, tôi đã tự tin hơn, vì tôi bắt đầu hiểu được ý nghĩa của cuộc sống. Tôi cũng đã hiểu lý do tại sao những học viên đó không tuân thủ khi họ bị buộc từ bỏ tín tâm của mình. Đúng như Sư phụ đã giảng:

“Cần biết rằng một khi người ta hiểu biết được chân lý và ý nghĩa chân chính của cuộc đời, thì xả bỏ thân mệnh vì điều đó cũng không luyến tiếc” (“Một chút cảm tưởng của tôi,” Tinh tấn yếu chỉ II)

Nhờ học các kinh sách Đại Pháp và luyện công, tôi đã khỏi bệnh thoát vị đĩa đệm. Tôi cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ và có thể đi bộ rất nhanh. Hàng ngày tôi cảm thấy tâm mình thật nhẹ nhõm. Cùng với đó, tôi cũng ngừng uống rượu và tăng cân. Lãnh đạo của tôi đã quan sát thấy sự thay đổi của tôi và nói rằng nhìn tôi trẻ hơn nhiều so với trước đây.

Nhờ học Pháp nhiều hơn, tôi nhận ra mối quan hệ giữa mất và được và bắt đầu giữ bản thân theo nguyên lý “Chân, Thiện, Nhẫn” của Đại Pháp trong công việc. Tôi có thể để ghi lại mọi giao dịch đơn lẻ mà không mắc lỗi và chưa từng lấy những thứ không thuộc về mình. Hàng xóm cũng chứng kiến những thay đổi của tôi và khen ngợi.

Tôi nhận ra rằng tâm tính của tôi vẫn còn phải đề cao rất nhiều. Tôi muốn buông bỏ tâm sợ hãi khi giảng chân tướng trực diện về Đại Pháp, đó là điều mà tôi sẽ phải tiếp tục thực hiện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/8/383607.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/31/176338.html

Đăng ngày 20-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share